Phản Diện Siêu Cấp

Chương 62: Sảng khoái




Đương nhiên, Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công quả thực là rất bất phàm, dù cho rơi ở phía sau Trần Khuynh Địch một cảnh giới, những vẫn như cũ ở vào trình độ Luyện Khí Hóa Thần, có uy lực rất mạnh trong cùng giai, nhưng theo việc tu vi của Trần Khuynh Địch ở trong tương lai càng ngày càng cao, phần ưu thế này nếu như không cùng tăng tiến theo mà nói, chỉ có thể chậm rãi trở thành thế yếu.

Cho nên Trần Khuynh Địch bây giờ đang suy nghĩ về một chuyện rất trọng yếu.

"Bằng không thì dứt khoát phế bỏ môn võ công này a."

Dù sao thì hắn cũng không hiểu môn thần công này, giữ trong tay cũng không có tác dụng gì, còn sẽ tiêu hao thời gian của hắn.

Con đường tu hành của Võ giả, đơn giản chính là Khí Tu, Thể Tu, Thần Tu, tam mạch một thể, nhưng lại trăm sông đổ về một biển. Khí Tu luyện cương khí, Thể Tu rèn thân thể, Thần Tu thông linh hồn, hắn ở bên trên con đường Khí Tu là không có thiên phú gì, cho nên đối với Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công ngay cả một chữ cũng đều xem không hiểu.

Mà Thần Tu, trọng điểm là phải đặt cảm ngộ ở trên linh hồn của bản thân...gặp quỷ, Trần Khuynh Địch thân là người ủng hộ kiên định chủ nghĩa duy vật, là người nối nghiệp tương lai của tổ quốc, từ xưa cho đến nay cũng chưa từng tin tưởng sự tồn tại của linh hồn! Làm sao có biện pháp cảm ngộ linh hồn của bản thân, hắn chỉ cần nhắm mắt lại là cái gì cũng không thấy.

Cho nên Trần Khuynh Địch suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy chỉ sợ chỉ có Thể Tu là thích hợp với bản thân nhất.

Con đường Thể Tu hết sức đơn giản, bên ngoài luyện gân xương da thịt, bên trong luyện lục phủ ngũ tạng, nuôi lực lượng khí huyết, chư tà tránh lui, thân như kim cương, vạn pháp bất xâm, hơn nữa quan trọng nhất là...tu thể rất đơn giản a!

Ngươi nhìn Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, Trượng Lục Kim Thân xem, hoàn toàn không cần bất luận cái tâm pháp gì, cũng không cần bất luận cái lĩnh ngộ gì, điều duy nhất cần phải làm là dùng tài nguyên cùng với lực lượng để tích lũy, sau đó chịu đựng nỗi đau khi thân thể tái tạo, càng nhiều hơn chính là đòi hỏi về lực ý chí cùng với tài nguyên, mà không phải cái gọi là thiên phú.

Bàn về lực ý chí, Trần Khuynh Địch tự cho là bản thân có mấy phần, mà luận về tài nguyên...thân làm Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, hắn sẽ thiếu thốn tài nguyên hay sao?

Với một cách nhìn như vậy, Thể Tu không phải chính là con đường thích hợp nhất đối với hắn hay sao!

"Hơn nữa nếu như có thể phế bỏ Đại Thuần Dương Công, đánh tan toàn bộ Thuần Dương cương khí trên người, dung nhập vào trong huyết mạch toàn thân, hẳn là sẽ có hi vọng thúc đẩy Trượng Lục Kim Thân cùng với Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền tiến thêm một bước, hơn nữa cũng có thể chuyển dời lực lượng Thuần Dương đến bên trên khí huyết, đến lúc đó lực chiến đấu của ta khẳng định không giảm trái lại còn tăng..."

Còn có một điểm nữa, đó chính là cái mà Trần Khuynh Địch lĩnh ngộ là quyền ý.

Quyền ý khác biệt cùng với kiếm ý, đao ý, hoàn toàn dựa vào nắm đấm, không có kiếm khí, cũng sẽ không có đao quang, chỉ có một đôi nắm đấm đánh tới, yêu cầu đối với thể chất cũng phi thường cao, võ giả dùng quyền vang danh thiên hạ từ xưa đến nay, trên cơ bản cũng đều là Thể Tu tiếng tăm lừng lẫy.

"Liền quyết định như vậy! Phế bỏ Đại Thuần Dương Công! Sau đó tập trung toàn bộ tâm tư vào quyền ý cùng với Thể Tu!" Nghĩ liền làm, Trần Khuynh Địch lập tức bắt đầu hành động, chỉ thấy hắn động ý niệm, cương khí bên trong kinh mạch toàn thân liền bắt đầu tụ lại về hướng đan điền, mà ở trong đan điền của hắn, một vòng mặt trời màu vàng đang ung dung chuyển động, mang theo lực lượng khủng bố tiềm ẩn.

"Nát!"

Ầm ầm! Trong phút chốc, mặt trời sụp đổ, phong bạo kinh khủng quét sạch toàn thân của Trần Khuynh Địch vào thời khắc này, sau đó ở trong mấy giây ngắn ngủi liền hóa thành một lượng Thuần Dương cương khí khổng lồ bộc phát ra từ trong cơ thể của hắn, nhuộm cả người của hắn thành màu vàng óng, biến thành một ngọn lửa kinh khủng có thể làm tan chảy vàng và phá vỡ sắt, trực tiếp hòa tan căn mật thất!

Cột lửa tăng vọt, đó đều là Thuần Dương cương khí của Trần Khuynh Địch!

Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, chính là ôn dưỡng một khoả mặt trời trong đan điền, một khi đại thành, sẽ có uy lực của mặt trời chân chính, nhưng bây giờ, vòng mặt trời này lại bị Trần Khuynh Địch triệt để giải phóng ra! Lực lượng kinh khủng quấn quanh người của hắn, cuối cùng bị hắn mạnh mẽ ép vào trong cơ thể.

"A a a!" Trần Khuynh Địch rống to, cương khí nhập thể, máu tươi trong toàn thân phảng phất như là bị thiêu đốt, sôi trào lao nhanh ở trong mạch máu, mà ở trên người của hắn, có từng đạo từng đạo Phạn văn vàng óng hiện lên, chính là Trượng Lục Kim Thân, đồng thời còn có một đạo thân ảnh hư ảo chợt lóe lên, là Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền.

Hai môn công pháp này vào thời khắc này được hắn thôi động đến cực hạn, dùng để tiếp nhận sự huỷ diệt của Thuần Dương cương khí ở trong máu tươi!

Vào giờ khắc này, Trần Khuynh Địch lần thứ hai cảm nhận được sự thống khổ mà trước đó hắn dùng Phật Cốt Xá Lợi để rèn luyện bản thân, đồng thời còn có một loại...sảng khoái!

Toàn bộ cơ thể và gân cốt đều đang được gầy dựng lại, có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể đang không ngừng mạnh lên, máu tươi của bản thân đang không ngừng tăng trưởng, thật sự là quá sung sướng! Mặc dù vô cùng thống khổ, nhưng sau khi hét lên ngược lại còn có cảm giác phát tiết, khiến cho cả người thoải mái đầm đìa, không thể tự kềm chế.

Sau một hồi lâu, Trần Khuynh Địch thu công, đắc chí vừa lòng.

"Thành công! Từ nay về sau, ta chính là ta, là Trần Khuynh Địch duy nhất!"

Cỗ trói buộc cuối cùng đến từ cỗ thân thể này, Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, đã nói lời tạm biệt cùng với hắn!

"Sảng khoái!" Trần Khuynh Địch hài lòng gật gật đầu, lúc này mới phát hiện ra mật thất đã bị đánh nổ vào lần bộc phát lúc nãy, không sao, đến lúc đó bảo thủ hạ xây lại là được... đảo ngược ánh mắt, Trần Khuynh Địch đột nhiên thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc, rõ ràng là nữ võ tướng mà Dương Xuân mang tới trước đó.

Trần Khuynh Địch hướng về phía đối phương khoát tay, bên trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười ấm áp: "Chào cô."

"Biến…"

"Biến?" Trần Khuynh Địch sững sờ, gió đêm đột nhiên thổi tới, chuyện này khiến cho thân thể nóng hừng hực do Thuần Dương cương khí nhập thể có một chút mát mẻ.

"Hửm?" Trần Khuynh Địch vô thức cúi đầu, khẽ nhếch miệng, nhìn xem tiểu đệ đang ngạo nghễ đón gió, rơi vào trong sự trầm tư...

"Biến thái a a a!!!!!" Tiếng kêu chói tai, vang dội toàn bộ Phủ Thành Chủ.

- --

"Ngươi hãy chờ ở bên ngoài một lát, Phủ Thành Chủ dù sao cũng có quy củ, ta sẽ đi vào trước để thông báo."

"Ừm, đa tạ Lạc tỷ tỷ."

Sau khi lưu Trần Tiêm Tiêm ở bên ngoài Phủ Thành Chủ, Lạc Tương Tư liền nhanh chân đi vào Phủ Thành Chủ, đây là lần thứ hai nàng đi tới nơi này, tự nhiên là ôm trách nhiệm ý thức cực cao, thậm chí còn khắc phục được bóng ma tâm lý lưu lại ở kiếp trước bởi vì kết cục bi thảm.