Gừng càng già càng cay, lúc trước ở dưới sự truy hỏi của nàng, nha đầu Dương Xuân kia sống chết cũng không nói, cuối cùng càng là chạy trối chết, còn tốt là nàng cao tay hơn một bậc, đã sớm mua một phần Thiên Lý Hương rắc vào trên người của Dương Xuân, sau đó dựa vào trùng Truy Tung một đường truy tung đến nơi này...
"Tốt! Để cho ta nhìn xem, nha đầu Dương Xuân kia rốt cuộc muốn che giấu sự tình gì!"
- --
"Dương Xuân đâu? Dương Xuân đi đâu rồi?" Đi ra từ trong mật thất, Trần Khuynh Địch hoàn toàn không an tâm tu luyện.
Bởi vì hắn tu luyện được một nửa mới đột nhiên kịp phản ứng, Dương Xuân không có ở bên cạnh a! Nói thật là đầu năm nay không có nhân vật chính ở bên cạnh, Trần Khuynh Địch cũng đều lo lắng là bản thân mới tu luyện được nửa đường liền bạo thể mà chết, dù sao thì tỷ lệ tử vong ở cái địa phương quỷ quái này thế nhưng lại cao đến 7/9 a, gặp quỷ rồi.
Một chỗ nguy hiểm như vậy, vì cái gì còn có nhiều người đến như vậy a.
"Xin chào đại nhân."
"Dương Xuân đâu?" Nhìn Trương Hiền Trung đang hành lễ, Trần Khuynh Địch trực tiếp hỏi, sau khi phát giác ra được thần sắc không hiểu của đối phương liền khoa tay miêu tả một chút: "Chính là một cô bé đi theo bên cạnh ta vào trước đó, cõng một cái hộp kiếm to lớn, nhìn qua rất nhỏ, chỉ cao đến eo của ta..."
"À! Là cô bé kia, trước đó nàng đã đi đến giáo trường, hiện tại hẳn là đang trên đường trở về..." Trương Hiền Trung sau khi nói xong, liền dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Trần Khuynh Địch một cái.
Nói đến, vị Đạo Tử Thuần Dương này, bây giờ đã là Trấn Cương Sứ đại nhân, hẳn là là tới nơi này để phụ trách trấn thủ Thành Thanh Đế a, tại sao tới chỗ nguy hiểm như thế này lại còn mang theo một cô bé a, hơn nữa còn là một cô bé nhỏ như vậy, dù sao thì theo lý thuyết coi như là mang theo nữ nhân, cũng nên mang theo loại gợi cảm xinh đẹp kia...
À! Trương Hiền Trung quan sát vẻ mặt khẩn trương, phảng phất như bị mất một món bảo vật của Trần Khuynh Địch, lập tức lĩnh ngộ ra cái gì đó.
"Ta nhớ ra rồi, đây chính là chuyện trước đó mà Đại thống lĩnh đã nói cùng với ta trong lúc uống rượu, là...la lỵ (Loli) (*) trong truyền thuyết đúng không?"
(*) Loli là 1 từ ngữ dùng để chỉ các nhân vật nữ là các bé gái dưới 14 tuổi hoặc dùng để chỉ các cô gái đã lớn nhưng lại có dáng vẻ giống các bé gái.
"Thì ra là thế, Trấn Cương Sứ tân nhiệm nguyên lai là loại người này a...mình có nên hùa theo sở thích của hắn hay không, tuyên truyền ra bên ngoài là Trấn Cương Sứ đại nhân ưa thích la lỵ, cũng tốt cho những bộ tộc bởi vì Man tộc xâm lấn mà đắc tội với Trấn Cương Sứ đại nhân, để cho mỗi một cái bộ tộc nhận lỗi với Trấn Cương Sứ đại nhân...đúng! Cứ làm như thế!"
"Uy, trên mặt ta có đồ vật gì hay sao?" Trần Khuynh Địch nhìn thần sắc biến ảo bất định của Trương Hiền Trung, kinh ngạc nói ra, còn sờ lên gương mặt của mình.
"Không, không có gì, đại nhân...ngài xem, Dương... Dương tiểu thư đã trở về."
"Ồ!" Trần Khuynh Địch kinh hô một tiếng, sau đó liền lập tức bỏ mặc Trương Hiền Trung, sải bước đi qua, cái bộ dáng vội vàng kia, khiến cho vẻ kiên định ở trong mắt của Trương Hiền Trung càng tăng thêm mấy phần.
Mà Dương Xuân vừa mới đi vào Phủ Thành Chủ cũng nhìn thấy bộ dáng chạy tới vội vàng của Trần Khuynh Địch, trên mặt lập tức lóe lên một tia đỏ ửng, có vẻ hơi nhăn nhó, lại có chút mừng rỡ: "Đại ca ca, làm sao ca ca lại xuất quan rồi?"
"Ta...không có gì, ta chỉ xuất quan xem một chút." Trần Khuynh Địch dừng bước chân lại, chợt nghiêng đầu nói, mặc dù đối phương là nhân vật chính, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện dáng vẻ quá nịnh hót, nếu không ngược lại sẽ làm cho độ thiện cảm giảm xuống.
"Thật sự là như vậy sao?"
"Đương nhiên!" Trần Khuynh Địch quang minh lẫm liệt nói.
"Hi hi... A, đúng rồi." Dương Xuân cười cười, đột nhiên vỗ tay một cái, sau đó kéo một bóng người ở sau lưng ra, vui vẻ nói ra: "Đại ca ca, vị này là Lạc Tương Tư, là một vị Thiên Tướng của đại quân Trấn Cương, thủ hạ cũng có hơn 1000 người, ta đã kéo hết bọn hắn qua đây, vừa vặn đến để phụ trách bảo vệ Phủ Thành Chủ, ca ca thấy thế nào?"
"Ấy?" Trần Khuynh Địch sững sờ, nhìn một chút Lạc Tương Tư đang cúi đầu không nói lời nào, vô thức nói ra: "Phủ Thành Chủ? Phủ Thành Chủ còn cần phải bảo vệ hay sao? Có ta ở nơi này, không cần phải đặc biệt điều đại quân Trấn Cương đến bảo vệ, dù sao thì bọn họ cũng có chính sự... đại quân Trấn Cương thế nhưng là phụ trách thủ vệ Thành Thanh Đế, muội đừng làm loạn a."
"Không có chuyện gì đâu đại nhân." Trương Hiền Trung vừa cười vừa nói: "Thành Thanh Đế có 5 vạn đại quân Trấn Cương, còn có rất nhiều đại tộc Trấn Cương, điều một ngàn người đến phụ trách bảo vệ Phủ Thành Chủ cũng không có sao cả."
"Thực sự không có việc gì?"
"Xin đại nhân cứ yên tâm." Trương Hiền Trung lộ ra vẻ mặt mỉm cười nói, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra vị Trấn Cương Sứ đại nhân mới nhậm chức này hẳn không phải là đến đây để kiếm danh tiếng, chí ít là không có ý tứ tai họa Thành Thanh Đế, có một đại nhân như thế này, cũng coi như là Thành Thanh Đế bọn hắn có vận khí tốt.
Bất quá so với Trương Hiền Trung vui mừng, trong lòng của Lạc Tương Tư đang cúi đầu thì lại là rung động.
Làm sao có thể? Cái tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch này thế mà lại có thể nói ra những lời này?!
Điều này là không có khả năng a! Ở kiếp trước, tên gia hỏa này thế nhưng đã gióng trống khua chiêng, trong 5 vạn đại quân Trấn Cương đã điều đi trọn vẹn gần một vạn binh sĩ để phụ trách bảo vệ Phủ Thành Chủ, còn xây dựng thêm trạm gác ở bốn phía Phủ Thành Chủ, căn bản chính là một kẻ ham sống sợ chết, về sau Thành Thanh Đế bị công hãm tuyệt đối có một nửa nguyên nhân là do hắn.
"Dạng người này...làm sao có thể nói ra lời không cần bảo vệ như vậy?!" Lạc Tương Tư suy nghĩ trong chốc lát, chỉ có thể quy chuyện này là một trong các di chứng sau khi nàng trùng sinh.
"Ngụy trang! Hắn ta nhất định là đang ngụy trang! Diện mục thật của hắn tuyệt đối sẽ không phải là như thế này, coi như là lần này không có xây dựng thêm trạm gác, không có điều động 1 vạn đại quân Trấn Cương, sau này hắn nhất định cũng sẽ làm như vậy! Không sai! Ta thế nhưng là đã sớm thấy rõ chân diện mục của tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch này! Chắn chắn sẽ không bị mê hoặc!"
"Lạc Tướng quân? Lạc Tướng quân?" Trần Khuynh Địch gọi.
"Có chuyện gì vậy đại nhân?" Lạc Tương Tư vội vàng nói, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
"À, không có việc gì, là chuyện kia, liên quan tới sự tình đóng giữ Phủ Thành Chủ, ta sẽ giao cho Dương Xuân, cô cũng giúp đỡ thêm một chút, có chỗ bất tiện gì thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp cô giải quyết."
"Được." Lạc Tương Tư cúi đầu nói, nhưng trong lòng lại có một chút không hiểu, để cho Dương Xuân - một cô bé nhỏ như vậy phụ trách? Đây chẳng phải là...À, à!" Lạc Tương Tư cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng.
Nói đến, ở kiếp trước vào thời điểm tên cẩu tặc Trần Khuynh Địch kia làm bộ truy cầu nàng, chính là thăng quan tiến chức cho nàng, ở bên ngoài thì lộ ra bộ dáng chính nhân quân tử, phong độ ngập trời...
- Kính chúc mọi người một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc: Vui trong sức khoẻ, trẻ trong tâm hồn, khôn trong lý tưởng và trưởng thành trong mọi lĩnh vực.