32.
Cuối tuần anh Tễ cho tôi nghỉ nửa buổi để thả lỏng nghỉ ngơi. Tôi nhìn trúng bạn nhỏ Lý Tầm, đứa nhỏ 6 tuổi trắng trắng nộn nộn như nắm cơm vậy. Tôi nói gì Lý Tầm cũng gật đầu nói được, đứa nhỏ tốt như vậy căn bản là không thể bỏ qua.
Vậy nên buổi chiều cuối tuần tôi sẽ chơi game cùng Nhị Cẩu hoặc là đi tìm bạn nhỏ Lý Tầm đùa giỡn một chút.
Cuối tuần anh Tễ đều phải đi làm ở bên ngoài rất bận rộn. Tôi thật lòng rất ngưỡng mộ, thời gian rảnh anh Tễ đều dành cho việc khác nhưng thành tích vẫn rất ổn định ở hạng nhất. Đây chắc chắn là điều tôi chỉ có thể mong chứ không thể làm.
Sau này anh Tễ nói với tôi là bình thường tan học sẽ đi làm thêm đến 8, 9 giờ mới về nhà rồi làm bài tập, đọc sách đến tận 12 giờ.
Học kì hai của lớp 11 trôi qua rất thuận lợi. Tôi thỉnh thoảng cũng chạm được vào rìa của top 10, ấn tượng của các bạn trong lớp về tôi cũng đã thay đổi, rảnh rỗi liền tìm tôi hỏi bài hoặc là biểu diễn võ thuật gì gì đó.
Còn về Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý thì khỏi phải nói. Người ta học tập vẫn luôn rất nỗ lực, luôn là hạng hai hạng ba của khối. Nghe nói cả hai còn lọt vào vòng chung kết của cuộc thi nào đó rồi, không biết có nhận giải hay không nữa. Nhưng mà ai để ý đâu?
Dù gì thì anh Tễ không đi tôi cũng không đi, tôi chỉ cần yên yên ổn ôn đi thi đại học là được rồi.
Các anh chị lớp 12 đã có kết quả thi đại học, cùng nhau rút ra khỏi trường này hết rồi. Chúng tôi thì trở thành lớp lớn nhất trong trường, ý nghĩ muốn giáo dục chúng tôi của trường học càng tăng thêm. Học tập học tập, nỗ lực học tập!
33.
Đến kì nghỉ hè tôi vẫn phải cùng anh Tễ đi làm bài tập. So với lúc đầu anh Tễ phải chỉ hết cho tôi thì bây giờ tôi chỉ còn môn Toán cần phải hỏi, vậy nên bình thường chúng tôi sẽ cùng nhau làm bài tập trước, xong rôi anh Tễ mới lấy đáp án đưa cho tôi rồi giải thích.
Ngày hôm đó ánh nắng rất gắt, nhiệt độ tăng cao nên trên đường đổ cả người mồ hôi. Tôi bước nhanh vào phòng tự học muốn hít máy lạnh, bất cẩn va trúng một bạn nữ đang muốn đi ra ngoài.
“Xin lỗi, xin lỗi mà. Là tôi quá sơ ý.” Tôi vừa xin lỗi vừa nhặt sách vở lên.
Cái tên trên sách làm tôi ngây cả ra: Lâm Dữ Ý. Phiền ghê, sao lại đụng trúng cô ta chứ?
Lâm Dữ Ý cũng rất kinh ngạc: “Tạ Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến đây để tự học đó, sao, cậu cũng vậy à?” Tôi cười nhạt một tiếng, sao nào, chẳng lẽ đến đây để ăn đùi gà?
“Tạ Nhiên, sao vậy?” Anh Tễ từ bên đường bước qua gọi tôi một tiếng.
“Không sao, đụng phải bạn học thôi.”
“Vậy chúng ta vào thôi.”
Lâm Dữ Ý dùng tay chỉ vào chúng tôi: “Các cậu cùng nhau học tập?”
Anh Tễ rất lạnh nhạt: “Đúng, tôi phụ trách dạy kèm cho Tạ Nhiên. Nếu không có gì thì chúng tôi vào trước đây.” Nói xong thì anh Tễ cầm balo tôi lên, ra hiệu cho tôi theo sau.
Cái tiểu tiết này tôi cũng không để trong lòng.
Học xong tôi sẽ mua hai cốc coca đá, tôi và anh Tễ mỗi người một ly. Lúc nãy học cả người đầy mồ hôi, uống một ngụm coca vào, hà, tuyệt vời. Bây giờ nhớ lại, mùa hè năm đó ngoài hàng phượng vĩ đỏ rực dọc đường thì còn có cả sự mát lạnh của cốc coca đá nữa.
34.
Cuộc sống lớp 12 bắt đầu rồi.
Lão Triệu và các giáo viên khác thay nhau làm lễ động viên cho chúng tôi. Tôi bất lực nhìn vào khoé miệng nói không ngớt của lão Triệu. Các bạn trong lớp cũng không còn tranh nhau như trước nữa, mỗi một đề bài đều muốn hiểu đến tận gốc ngọn.
Lúc trước tôi học chuyên ngành Hoá học trên đại học, bây giờ thành tích môn Hoá đương nhiên vẫn còn rất đỉnh. Lão Triệu nhấc tay đề bạt tôi lên làm đại biểu môn Hoá học.
Lần thi tháng đầu tiên tôi xông được vào top 10. Ba mẹ Tạ vô cùng vui vẻ, luôn miệng cảm ơn lão Triệu, cảm ơn anh Tễ. Haizz, vậy mà không cảm ơn tôi sao? Không có tính chủ động của tôi thì mười Lý Tễ cũng gánh không nổi đâu.
Năm lớp 12 có rất nhiều việc khó, tôi bắt đầu cật lực tự học chứ không cùng với anh Tễ học mỗi tối nữa. Chỉ là cuối tuần anh Tễ vẫn sẽ viết một vài câu hỏi điển hình gửi qua cho tôi.
Tôi nghĩ chắc là do lớp 12 rồi, anh Tễ cũng nên nỗ lực hết mình, không thể để những chuyện trong nhà cản trở nữa. Tôi nói chuyện này với ba Tạ, ông ấy liền gật đầu hưởng ứng: “Cứ để đó cho ba, không sao đâu.”
Sau này nghe lão Triệu nói ban đầu Lý Tễ không nhận tiền học bổng của ba Tạ dành cho học sinh cố gắng đâu, vẫn phải để thầy chủ nhiệm của Lý Tễ nói chuyện với cậu ấy rõ lâu thì mới đồng ý.
Ba Tạ cũng nói tiền học phí đại học của Lý Tễ ông ấy sẽ bao hết. Nếu Lý Tễ đồng ý thì cứ tính là mượn trước rồi sau này hãy trả lại sau.
Mọi thứ trông có vẻ đều rất tuyệt vời. Lúc Giáng sinh thì tôi, Tâm Nguyệt cùng với Nhị Cẩu hoá trang thành Ông Già Noel, trong túi chứa rất nhiều món quà nhỏ dành cho Lý Tầm và vài cuốn mẫu đề thi thử dành cho anh Tễ rồi cùng nhau xông vào nhà cậu ấy.
“Surprise!” Anh Tễ vừa mở cửa thì chúng tôi đã cùng nhau nhảy ra hù cho cậu ấy một trận.
Lúc đó anh Tễ nhìn vẻ mặt đầy màu sắc của chúng tôi mà nói không ra lời, chỉ biết thở dài một tiếng rồi cười đẩy chúng tôi vào nhà.
Bạn nhỏ Lý Tầm cầm từng phần quà, vui vẻ đến mức ngồi giữa chúng sờ cái này lại ôm cái kia.
“Vẫn chưa chuẩn bị quà cho mọi người, các cậu cứ ăn táo tạm thôi nhé.” Anh Tễ rửa táo xong rồi mang qua, đưa cho tôi một quả. Tiếng “răng rắc” cùng nhau vang lên, chúng tôi ngồi bên cửa sổ nhìn những ngọn đèn lấp lánh ngoài kia. Ánh sáng vàng của đèn hắt lên gương mặt mỗi người trông đều rất ấm áp.
Tôi, anh Tễ, Nhị Cẩu, Tâm Nguyệt đều đã trở thành những người bạn rất tốt của nhau. Không có ai nghĩ đến chuyện bỏ ra bao nhiêu, nhận về bao nhiêu trong tình bạn này, chúng tôi chỉ là bốn người bạn cùng ý chí, giúp đỡ nhau rồi cùng một mục tiêu mà nỗ lực tiến về phía trước.
35.
Lúc gần đến kì thi thử đầu tiên tôi phát hiện những nơi tôi đi qua đều sẽ có tiếng thì thầm to nhỏ, vừa quay đầu lại thì bọn họ lại giả vờ như không có việc gì.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy rất kì quái nhưng chẳng có việc gì quan trọng hơn việc học cả, tôi không quan tâm.
Buổi trưa ở nhà ăn, Tâm Nguyệt hùng hùng hổ hổ xông qua đập một phát lên bàn: “Cái sự ngu ngốc này làm mình tức chết rồi.”
Tôi bình tĩnh bóc vỏ tôm trong hộp, ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Cô ấy uống ực ực hai ngụm nước: “Mình nói sao mà hai ngày nay mọi người đều chỉ trỏ đằng sau cậu, ai ngờ chính là do cái đồ ngu ngốc Lâm Dữ Ý kia đi nói cậu âm thầm câu dẫn anh Tễ để cậu ấy giúp cậu học bù!”
“Phụt”, tôi không cẩn thận phun cả tôm ra ngoài, lau lau miệng, “Giỡn gì vậy trời?”
“Lâm Dữ Ý và mấy đứa hùa đều nói ngày nào cũng nhìn thấy cậu cùng anh Tễ đi hẹn hò, cậu cứ bám riết lấy anh Tễ bắt cậu ấy dạy cho cậu nên thành tích cậu mới tăng nhanh như vậy. Còn nói mấy đề thi đều là anh Tễ đưa trước cho cậu!”
“Không phải chứ, mấy lời nhảm nhí như vậy cũng có người tin sao? Dù anh Tễ có giỏi cỡ nào thì cũng đâu thể đào ra đề thi cho mình chứ?” Tôi mười phần không hiểu nổi.
“Cậu không hiểu đâu, chuyện đến mức này thì mọi người quan tâm đến cái gì? Là học bá lạnh lùng Lý Tễ và cậu không thể không có điều gì mờ ám đó!”
“Haizz, đều giống nhau cả thôi, do bọn họ rảnh quá thôi mà.”
Ăn cơm xong, tôi và Tâm Nguyệt quyết định đi tản bộ tiêu thực. Trùng hợp là gặp phải Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý ngay đình, hai người đó hình như đang cãi nhau gì đó đến nỗi nước mắt của Lâm Dữ Ý đang chực trào ra.
Tôi và Tâm Nguyệt nhìn nhau, cảm thấy hình như không tốt lắm nên quyết định chuồn đi trước. Quay đầu lại liền nhìn thấy anh Tễ đang ôm một chồng văn kiện bước đến, tôi chỉ vào phía đình: “Đừng có làm phiền người ta nha!”
Anh Tễ đưa chồng tài liệu cho Tâm Nguyệt ôm rồi kéo theo tôi bước qua. Không không không, tôi không muốn gia nhập đâu. Anh Tễ, hai đứa mình đánh không lại họ đâu mà!
Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý nhìn thấy chúng tôi đi qua, hốt hoảng sửa soạn lại nhưng ánh mắt của Lâm Dữ Ý vẫn còn rất đỏ.
Anh Tễ vẫn rất lạnh nhạt: “Gần đây có lời đồn trong trường gì thì trong lòng của mọi người cũng biết rõ. Tôi và Tạ Nhiên quả thật là bạn tốt của nhau, hai người đừng có rảnh rỗi liền kéo Tạ Nhiên xuống nước.”
“Lý Tễ, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không…” Thẩm Vân Thanh giải thích.
“Đúng là vậy đó thì sao, tôi ghét Tạ Nhiên!” Lâm Dữ Ý cuối cùng cũng không diễn nổi cái vai đoá hoa trắng đáng thương nữa.
Anh Tễ không thèm nghe bọn họ giải thích, xoay người lại kéo theo tôi bỏ đi. Tôi…tôi còn chưa nói gì mà!
36.
Ngây ngây ngốc ngốc cũng qua bài kiểm tra cuối kì rồi. Kì thi này hot đến mức tan cả băng bởi vì Lâm Dữ Ý, người luôn vững vàng hạng 3 có lẽ là vì tình đau khổ nên đã trượt khỏi top 10 để tôi chen chân đi vào.
Thẩm Vân Thanh có một lần đơn độc tìm tôi nói chuyện, thay mặt Lâm Dữ Ý xin lỗi tôi. Chàng trai trẻ à, cậu nghe tôi nói này, chuyện giữa hai người một chút tôi cũng không muốn nghe đâu. Các người chỉ cần lảng vảng trước mắt là lòng tôi đã phiền.
Sau này thì Tâm Nguyệt đi nghe ngóng được tôi mới biết. Thẩm Vân Thanh có lần vô ý nói tiến bộ của Tạ Nhiên thật lớn, sắp bằng cậu ta và Lâm Dữ Ý rồi. Lâm Dữ Ý thì nhận định thành Thẩm Vân Thanh quan tâm tôi, cho rằng tôi lại quấn lấy cậu ta nên mới dùng đủ loại cách dìm xuống.
Ừm, tôi có người bạn tốt như anh Tễ rồi thì sao còn phải quan tâm đến Thẩm Vân Thanh chứ?
Năm mới đến, công ty của ba Tạ quyết định tổ chúc hoạt động phúc lợi cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn để lan toả hơi ấm. Nghĩ đến việc năm nay anh Tễ có thể yên ổn đón Tết thì tôi liền vui vui vẻ vẻ cùng với ba mẹ Tạ đi về quê ăn Tết. Dù gì thì đây cũng là khoảng thời gian thư thả nhất trước khi thi đại học rồi.
Trước khi tiếng chuông giao thừa vang lên, anh Tễ có nhắn tin hỏi tôi có ở nhà không? Tôi chụp một tấm tuyết rơi trắng xoá ngoài khung cửa sổ rồi gửi qua: “Hihi, anh Tễ năm mới vui vẻ, tôi về thành phố B ăn Tết rồi!”
Anh Tễ nhanh chóng trả lời: “Năm mới vui vẻ.”
Hửm? Hình như avatar của anh Tễ lại thêm màu trắng rồi nè, màu đen chỉ còn lại chút xíu xiu thôi.
37.
Học kì cuối cùng rồi, hừ, tôi càng phải nỗ lực thêm!
Tôi và anh Tễ đổi thành hai tuần gặp nhau một lần. Bình thường phòng học của tôi ở tầng 3, còn anh Tễ ở tầng 1 nên muốn gặp cũng không được.
Mọi người đều vì mục đích cuối cùng mà phấn đấu. Tâm Nguyệt và Nhị Cẩu cũng đã lọt vào khoảng top 100 của khối rồi.
Lão Triệu ngoài việc quan sát chúng tôi học tập thì còn rất quan tâm đến việc hỗ trợ tâm lý. Thầy ấy chuẩn bị một bình trà mát hạ nhiệt trông rất giống người lớn trong nhà.
Khí lạnh từ điều hoà vù vù thổi nhưng mồ hôi của mọi người vẫn lấm tấm, tiếng ve đã đi cùng chúng tôi trong khoảng thời gian cuối cùng trước kì thi đại học. Trước khi thi một ngày thì trường học cho nghỉ, mọi người thu dọn thu dọn về nhà nghỉ ngơi một xíu.
Không ai dám ăn thùng uống vại cả, buổi tối tôi cũng chỉ ăn cơm nhà bình thường, trước khi ngủ còn kiểm tra lại giấy tờ, dụng cụ và chứng minh nhân dân. Đã là lần thứ hai thi đại học rồi mà vẫn còn căng thẳng…
Ba mẹ Tạ không dám nói gì ảnh hưởng đến tôi, chỉ có thể dặn dò tôi đừng căng thẳng, không sao đâu mà.
“Ting ting”, có tin nhắn. Mở ra thì thấy là anh Tễ: [Chúc cậu được như ý.]
Tôi trả lời: [Tâm tưởng sự thành.]
Kỷ niệm của kì thi đại học này là giấy trắng mực xanh, từng tờ từng tờ cứ gom vào kí ức cả một đời người.
Khi ngồi trong phòng thi tôi không quá lo lắng. Những câu hỏi này bình thường trên lớp đã có làm qua, còn những câu không biết thì cứ tạm để đó chút nữa sẽ quay lại sau. Trả lời xong câu hỏi cuối cùng trong đề tiếng Anh tôi liền thấy thoải mái như vừa chạy xong đoạn đường dài 800m.
Bên ngoài phòng thi đông nghịt người, phụ huynh vừa lo lắng vừa hy vọng đến mức cả đầu đầy mồ hôi. Tôi bước ra khỏi phòng thi, hoà vào trong dòng người mà tiến về phía trước. Một bàn tay kéo balo của tôi lại, anh Tễ bước ra rồi đi kế bên tôi, mỉm cười nói: “Đã nói là phải cùng nhau ăn mừng mà.”
“Đúng vậy, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Tôi thở ra một hơi nhưng lại cảm thấy có chút mất mát.
Tối hôm đó mọi người điên cuồng đi chơi. Tôi và anh Tễ, Nhị Cẩu, Tâm Nguyệt đã sớm hẹn nhau cùng đi ăn đồ nướng ven đường rồi. Quán này được anh Tễ giới thiệu, mùi vị cực kì ngon.
Ông chủ tiệm nướng được gọi là anh Lưu, là một người đàn ông có râu, hào sảng trượng nghĩa đã giúp anh Tễ rất nhiều việc. Nhìn thấy chúng tôi đi đến còn tặng thêm 20 xiên thịt cừu nướng nữa.
Chúng tôi không có ai uống rượu cả, mọi người chỉ ngồi cùng nhau ăn thịt nướng, uống coca, ngẩng đầu ngắm sao rồi kể chuyện cười thôi. Cả bầu trời đầy ánh sao dịu dàng cùng với đoạn tuổi trẻ tươi đẹp này cũng là kí ức đáng nhớ nhất đời này của chúng tôi.
Lúc ngồi trong phòng một chút tôi cũng không thấy buồn ngủ, tôi chuẩn bị sắp xếp lại đống tài liệu để chào tạm biệt những năm cấp 3.
Hai tay ôm má ngồi nhìn những câu hỏi cao gần nửa người bên giường, những tờ ghi chú cùng với các loại tài liệu anh Tễ đã viết tay cho tôi. Đây đều là tâm huyết anh Tễ đã bỏ ra đó, tìm hiểu năng lực học tập của tôi, tìm ra cách giải đề cho tôi, soạn vài đề thi thử cho tôi nữa…
Tối hôm đó tôi nằm bên cạnh đống tài liều ngủ quên, trong mơ còn nhìn thấy núi xanh bất tận…
38.
Ngày đầu tiên sau khi đã thi xong tôi thức dậy rất sớm, lục tìm điện thoại thì thấy có tin nhắn mới, là Nhị Cẩu hỏi tôi có muốn đi ra ngoài chơi không. Chơi cái gì mà chơi, mệt muốn chết rồi còn đi đâu nữa. Lần nữa nằm xuống chìm vào giấc ngủ…
Nghỉ hè anh Tễ chắc chắn sẽ ra ngoài đi làm. Mặc dù đã nhận học bổng từ ba Tạ, nói tốt nghiệp xong sẽ trả nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết muốn đi làm thêm trong hè. Tôi thì rảnh đến mức ngày nào cũng ở nhà chơi game và cùng với Tâm Nguyệt đi uống trà sữa thêm đủ loại topping.
Đến ngày có kết quả thi, lúc kiểm tra kết quả tay tôi lạnh ngắc, tôi chà đến mức đỏ hết cả lên. Tra cứu thành công, nhìn thấy một con số màu đỏ: 661.
Khoảnh khắc đó nước mắt tôi chực trào ra. Không phải nước mắt vui sướng vì kết quả cao đâu, chỉ là vì vất vả đợi mấy năm cuối cùng cũng thành công.
Điện thoại bị gọi đến mức muốn nổ tung, tất cả mọi người đều đang hỏi kết quả của nhau. Tôi cũng muốn hỏi kết quả của anh Tễ và mọi người, trùng hợp là Nhị Cẩu gọi đến, có Nhị Cẩu ở đây thì sợ gì có chuyện không biết chứ.
“Chị Nhiên chị Nhiên, chị bao nhiêu vậy? Em được 585, Giang Tâm Nguyệt 579, anh Tễ trâu bò nhất được 695 điểm!” Nhị Cẩu hét to lên.
“Tôi được 661!” Nước mắt tôi xém chút kìm không được.
Ngày hôm sau mọi người đều đến trường làm thủ tục. Tâm trạng tình cảm cũng dâng trào, ba năm làm bạn học, sắp phải chia tay nên ai cũng rất không nỡ. Tôi gặp được anh Tễ ở ngay cổng trường, vội chạy đến dùng một cái ôm để biểu thị sự chúc mừng, anh Tễ vẫn bình tĩnh như lúc trước: “Thi không tệ đâu.”
“Đâu có đâu có, là anh Tễ dạy hay thôi.”
Anh Tễ trả lời tôi: “Kết thúc thì đứng ở cổng trường đợi tôi.”
“Ừm, được.” Tôi không hiểu chuyện gì.
Anh Tễ là thủ khoa khoa học năm đó, Thẩm Vân Thanh 685 điểm, Lâm Dữ Ý 677 điểm, con điểm 661 của tôi xếp thứ 6 trong khối.
Lão Triệu nhìn thấy tôi, kích động đi qua vỗ vai tôi một cái: “Được đấy chứ, thầy không nhìn lầm em!”
Tôi nhân cơ hội này ôm lão Triệu một cái.
Lần họp lớp cuối cùng có vui mừng cũng có tiếc nuối không nỡ. Lúc lão Triệu nói chuyện cũng gỡ mắt kính xuống âm thầm lau nước mắt rồi mới tiếp tục: “Đưa các em xong năm này thì thầy cũng không dẫn dắt lớp 12 nữa đâu, chỉ dẫn dắt lớp 10 thôi. Già rồi già rồi, làm không nổi nữa.”
“Lão Triệu lão Triệu, vĩnh viễn không lão.” Mọi người vừa vỗ bàn vừa hét.
Cấp ba cứ như vậy mà kết thúc…
39.
Đến trưa, tôi đứng ngay cổng trường chờ anh Tễ. Lúc anh Tễ đến còn mang theo cả cặp sách: “Vừa đi vừa nói đi.”
“Ok.”
Trên đường, anh Tễ hít sâu vài cái rồi nói: “Tạ Nhiên, nếu như tôi nói tôi muốn vĩnh viễn phụ đạo môn Toán cho cậu thì cậu có cho không?”
Hửm? Tôi đơ ra tại chỗ, đây mà là lời anh Tễ nói ra sao? Hôm nay vui đến mơ hồ rồi hả?
“Tạ Nhiên, cậu có thể suy nghĩ cho kĩ, hai ngày nữa rồi hãy trả lời tôi.”
Anh Tễ cười cười rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
Ngay khoảnh khắc đó, anh Tễ nghiên cứu toán học ở quán cà phê, anh Tễ ở sân chạy bộ, anh Tễ phát tờ rơi giữa trưa, anh Tễ gửi lời chúc phúc năm mới, còn có anh Tễ cười tươi dưới bầu trời tràn ngập ánh sao, tất cả đều lấp đầy ánh mắt tôi…
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng bước đi của anh Tễ, nhất thời xúc động mà hét lớn: “Được mà, tôi đồng ý!”
Anh Tễ quay đầu lại, trong mắt là niềm vui lấp lánh: “Cậu nghĩ kĩ rồi chứ?”
Tôi đỏ mặt trả lời: “Nghĩ kĩ rồi, dù sao thì toán cao cấp của đại học tôi cũng không biết làm…”
Anh Tễ xoa xoa đầu tôi: “Tôi biết làm.”
Quyết định ở bên nhau của tôi và anh Tễ nhận được lời chúc phúc của Nhị Cẩu và Tâm Nguyệt, ba mẹ Tạ cũng rất vừa ý. Ba Tạ vui mừng mà nói: “Ha, sớm đã cảm thấy tên nhóc đó không tồi rồi, Nhiên Nhiên nhà ta thật có mắt nhìn!”
Avatar của anh Tễ biến thành một màu trắng, tôi không hiểu vì sao, hỏi thì anh Tễ luôn đổi sang chủ đề khác.
Khi điền thông tin nguyện vọng, anh Tễ chọn ngành quản lý tài chính của Thanh Hoa, còn tôi thì chọn chuyên ngành hoá học của một trường Bách Khoa gần anh ấy rồi tiếp tục nghiên cứu chuyên ngành tiền kiếp của mình.
Tâm Nguyệt thì đi phía Nam học nghiên cứu về sinh vật biển, Nhị Cẩu thì ở lại đây học tự động hoá cơ khí.
Bình thường thì mỗi người chúng tôi tự đi học, cuối tuần mới cùng nhau đi…đi học tiếp! Toán cao cấp quá khó rồi! Trong kì nghỉ thì 4 người chúng tôi đều cùng nhau đi chơi.
Chuyện của Thẩm Vân Thanh và Lâm Dữ Ý ai mà còn nhớ chứ. Thân là nữ phụ trong truyện thì tôi chỉ muốn qua tốt cuộc đời của mình tôi, bọn họ thì liên quan gì. Dù sao thì những chuyện trên đời này, trừ sự phiền lòng dành cho nhau thì chúng ta cũng có thể nói là “liên quan gì đến tôi”.
Có thể bên cạnh tôi hết quãng đời sau này dài đằng đẵng cũng chỉ có anh Tễ thôi.
Tốt nghiệp xong thì anh Tễ tiếp tục học nghiên cứu sinh, còn tôi thì vất vả thi vào trường của anh ấy để tiếp tục con đường Hoá học. Sau này, trong quá trình học sau đại học thì tôi chọn học luôn lên tiến sĩ. Dù gì thì mục tiêu của tôi vẫn luôn là đóng góp cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của nước nhà.
Anh Tễ học tiến sĩ xong thì bắt đầu đi làm, người ưu tú thì đi đến đâu cũng đều rất ưu tú.
Năm 26 tuổi, tôi và anh Tễ tu thành chính quả. Ngày hôm đó trời quang mây tạnh, mọi thứ đều rất tốt. Tôi nhìn người bên cạnh, cảm thấy quãng đời còn lại có anh ấy bên cạnh là đủ rồi.
40.
(Phiên ngoại của Lý Tễ)
Lần đầu tiên tôi gặp Tạ Nhiên thì nghe được Thẩm Vân Thanh đứng bên cạnh ác ý nói: “Cô ta chính là Tạ Nhiên.”
Lúc ấy cô ấy đạp chiếc xe đạp đứng chờ Thẩm Vân Thanh trước cửa, tôi chỉ biết giá tiền của chiếc xe đạp đó bằng cả năm tiền sinh hoạt của nhà tôi.
Lần thứ hai là lúc tôi nhận được điện thoại đi đón Lý Tầm, cảnh sát nói cho tôi biết là có một người con gái đã gọi cho họ. Tôi không ngờ là Tạ Nhiên, dù gì thì nhìn cô ấy không giống kiểu người sẽ vui vẻ giúp người khác. Cô ấy và trước kia rất khác nhau, hình như còn có chút sợ tôi?
Lần thứ ba, Tạ Nhiên bùng nổ, thứ hạng cao lên tận vài trăm. Tất cả mọi người đều đang nói cô ấy chép bài, tôi nhớ lại nụ cười tươi rói lại có chút ngại ngùng của cô ấy thì đột nhiên lại cảm thấy chắc là cô ấy thật lòng muốn học tập.
Lần thứ tư là ở thư viện cùng nhau học bài. Đối mặt với sự âm thầm tính toán của Lâm Dữ Ý thì Tạ Nhiên không sợ cũng không phản kháng, lúc sắp về còn hỏi tôi có cần cô ấy đi cùng một đoạn không. Cô ấy không biết nơi tôi đến không phải là nơi một tiểu thư danh giá có thể đến được.
Lần thứ năm, cùng nhau học tiết thể dục. Tạ Nhiên cầm ra cái bình nước cùng kiểu với Thẩm Vân Thanh, tôi nghĩ cô ấy vẫn còn khá thích cậu ta.
Lần thứ sáu, lần thứ bảy, lần thứ tám… Để ý đến một người là lúc tôi bắt đầu thích cô ấy.
Tôi nhìn cô ấy vì người khác bất bình, nhường chỗ cho người lớn tuổi, lúc nhìn thấy tôi thì ánh mắt rất ngạc nhiên, miệng còn dính dầu vừng mang theo nét ngây thơ ngốc ngốc rất đáng yêu.
Sau này, lão Triệu và thầy chủ nhiệm của tôi giao cho tôi trọng trách giúp cô ấy học tập, còn nói với tôi là Tạ Nhiên rất vui lòng nên tôi liền chấp nhận. Nhưng mà Tạ Nhiên hình như rất tôn trọng tôi, không tự tại như lúc cô ấy tiếp xúc với Giang Bắc. Tại sao chứ?
Khoảng thời gian tự học cùng với Tạ Nhiên tôi rất vui. Nhìn những động tác vô thức của cô ấy lúc làm đề thì thật sự rất khác Tạ Nhiên trong lời đồn lúc trước.
Chúng tôi dần dần thân hơn, sau này Tạ Nhiên có mời tôi đến xem cô ấy diễn kịch. Tôi biết là cô ấy vì tức Lâm Dữ Ý nên mới lên diễn vai mẹ kế, đột nhiên tôi lại bật cười.
Ngày hôm đó tôi có công việc khác nên từ chối cô ấy nhưng trước khi bắt đầu đã chạy qua xem cô ấy đứng trên sân khấu “hít sâu bình tĩnh”, trước khi kết thúc lại chạy đến một lần.
Cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, làm việc nói chuyện đều cẩn thận từng chút một sợ lộ ra sự khác biệt với tôi, làm tổn thương lòng tự tôn của tôi.
Năm mới lớp 11, cô ấy và Giang Bắc cùng nhau đến chúc Tết tôi. Bề ngoài tôi đối đãi hai người như nhau nhưng lại thêm một câu chúc phúc cho cô ấy.
Năm mới lớp 12, tôi đến đứng dưới lầu nhà cô ấy, muốn tặng cô ấy phần quà chúc phúc đầu tiên nhưng cô ấy lại nói cô ấy về thành phố B ăn Tết rồi. Tối hôm đó tôi đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa có chút nhớ cô ấy.
Tôi từng rất sợ cô ấy cho rằng tôi vì tiền tài nên mới thích cô ấy nhưng cái cô bé ngốc này vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Cô ấy còn nói với tôi ban đầu bởi vì chữ viết của tôi nên mới cung kính với tôi như vậy, còn nói lời nói của tôi nghe rất có thần thái.
Tạ Nhiên như là một chùm sáng chiếu đến cuộc đời của tôi, khiến cho một mảnh vốn tối tăm ấy dần dần ngập tràn ánh sáng. Mỗi lần tôi thay đổi avatar đều là vì trong lòng lại được cô ấy soi sáng thêm một chút. Lúc cô ấy hỏi tôi không trả lời, nếu không thì cô ấy nhất định sẽ đắc ý lắm.
May mắn thay, tôi đã đạt được điều mình muốn, có thể đặt cô ấy vào lòng mà nâng niu bảo vệ. Quãng đời sau này có được cô ấy, tôi đều xem như nhặt được báu vật trong tay.
41.
Năm đầu tiên kết hôn Tạ Nhiên vẫn còn có chút hoang mang, không dám tin bản thân thật sự đã rước được người ưu tú như anh Tễ về nhà. Đã quen biết mười năm, đến khi quan hệ khăng khít như vây giờ nhưng trong vài tình huống Tạ Nhiên vẫn có chút ngại với Lý Tễ.
Ví dụ như lúc gặp phải bài Toán khó chứng minh trong lúc viết luận văn, Tạ Nhiên liền cầm tờ đề qua nhờ anh Tễ giúp đỡ. Ánh mắt anh Tễ ngập tràn ý cười làm cho Tạ Nhiên ngượng đỏ cả mặt.
Đừng có nói khi con người ta bị ép quá thì chuyện gì cũng là ra được, môn Toán này không biết chính là không biết nhé!
Năm thứ hai, anh Tễ đạt được thành tựu lớn trong công ty của ba Tạ, mọi người đều khen ngợi hết lời. Tiến sĩ Tạ Nhiên thì thuận lợi tốt nghiệp, ở lại trường tiếp tục nghiên cứu nên rất hay ngủ lại trường học. Anh Tễ cũng rất thường xuyên đứng dưới lầu phòng thí nghiệm chờ Tạ Nhiên về nhà.
Sinh viên trong khoa Hoá học đều biết chị Tạ Nhiên của phòng thí nghiệm 304 có người bạn trai rất đẹp trai, ngày nào cũng chờ chị ấy tan làm.
Ngày nào đó, anh Tễ chỉnh tề đứng dưới lầu chờ Tạ Nhiên xong việc thì thấy Tạ Nhiên gấp gấp gáp gáp chạy ra, anh Tễ cười hỏi: “Sao hôm nay lại về sớm vậy?”
Đàn em đi ngang qua to gan chọc ghẹo: “Đàn chị ơi, sao lại không giới thiệu bạn trai chút vậy?”
Tạ Nhiên còn chưa kịp đáp thì anh Tễ đang ôn hoà trả lời: “Không phải bạn trai, là chồng.”
Đoàn người xung quanh bắt đầu phát ra tiếng “Wow” lặp đi lặp lại làm cho Tạ Nhiên có chút ngại nhưng cô ấy vẫn chống tay lên hông làm dáng: “Đúng, anh đẹp trai này chính là tiên sinh nhà tôi.”
Năm thứ ba, Tạ Nhiên bắt đầu nhận việc giảng dạy. Nói thật thì ai ngờ được chúng ta sẽ có được nhà giáo nhân dân như vậy đâu. Công việc nghiên cứu bắt đầu giảm nhẹ, Tạ Nhiên có thời gian ở nhà nấu ăn cho anh Tễ. Mặc dù đồ ăn anh Tễ làm ngon hơn nhưng đồ ăn do vợ mình làm ra luôn không giống mà.
Phân chia công việc nhà rất đơn giản. Người này nấu cơm người kia rửa bát, có người quét nhà thì có người lau nhà. Năm nay Tạ Nhiên rảnh rỗi hơn nên cũng là nhiều hơn. Có lần Nhị Cẩu đến nhà chơi còn chọc: “Chị Nhiên chị thật sự không ổn rồi. Người ta toàn là được chồng bao hết đó.”
Tạ Nhiên lắc lắc đầu: “Cậu vẫn chưa biết rồi, lúc trước anh Tễ vất vả như vậy nên tôi rảnh rỗi thì làm nhiều thêm chút thôi. Tôi vẫn mong anh Tễ khoẻ mạnh để sống cùng tôi dài dài đó!”
Lý Tễ đứng ở ngoài cửa nghe được đỏ mắt cả một hồi.
Năm thứ tư, công ty trò chơi của anh Tễ đi vào hoạt động, Tạ Nhiên vốn dĩ không muốn đi nhưng nhìn anh Tễ cúi đầu thất vọng thì lại đổi ý (nghĩ thử xem, người ưu tú đẹp trai như anh Tễ cúi đầu trước mặt, biểu cảm thất vọng tràn trề thì chỉ cần là con người sẽ không nhịn được đau lòng đâu).
Anh Tễ đứng trước mặt mọi người giới thiệu: “Đây là vợ của tôi, Tạ Nhiên.” Sự yêu thương và kiêu ngạo trong mắt giấu không nổi nữa.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lý tổng bình thường lạnh nhạt vì vợ mà chụp ảnh, cầm dù, giữ túi xách, khoé miệng cứ nhếch lên mãi. Quần chúng tỏ vẻ bát cơm chó này có hơi ngon.
Năm thứ năm, lúc Tạ Nhiên ở nhà dọn dẹp thì tìm thấy một quyển sách chưa bao giờ nhìn thấy rất nổi bật trên một chồng sách Hoá học. Tạ Nhiên đứng dựa vào kệ sách mở ra, không thấy đề tên, cũng không có tiêu đề nhưng trang đầu tiên liền nhìn thấy chữ viết của anh Tễ.
Ngày nào đó, hôm nay Tạ Nhiên lúc làm đề Toán có câu không biết, nhìn cô ấy cắn bút có chút muốn cười.
Ngày nào đó, Tạ Nhiên hôm nay diễn kịch trông rất xinh đẹp, kiêu ngạo rất giống một công chúa nhỏ.
Ngày nào đó, Tạ Nhiên hôm nay nấu cơm, tuy mùi vị tạm được nhưng tôi vẫn ăn hết rồi.
Cả một quyển dày này đều là nhật kí của anh Tễ, Tạ Nhiên cứ xem mãi. Buổi chiều anh Tễ tan làm về nhà liền nhìn thấy cô gái anh ấy đặt trong lòng tựa vào kệ sách, ngồi dưới ánh nắng cúi đầu đọc sách.
Nhìn thấy anh ấy về nhà, cô gái nhỏ chạy lại ôm chầm lấy anh ấy nhỏ giọng thút thít: “Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy. Anh Tễ, em cũng yêu anh.”
Năm thứ sáu, nhà của họ chào đón bảo bối Lý Trường An. Lúc tất cả mọi người vây quanh xem em bé mới chào đời thì anh Tễ xông đến bên cạnh Tạ Nhiên, ánh mắt đầy tơ máu, nắm chặt lấy tay Tạ Nhiên nói: “Tạ Nhiên, vất vả cho em rồi.”
Tạ Nhiên lúc đó hào phòng vẫy vẫy tay: “Không có gì đâu!” Anh Tễ mỉm cười mà rơi cả nước mắt.
Năm thứ bảy, bạn nhỏ Trường An lớn lên giống Tạ Nhiên nhưng tính cách lại y hệt Lý Tễ, tự mình ngồi vẽ rất lâu cũng không thấy nhàm chán. Anh Tễ nhìn Tạ Nhiên dỗ dành Trường An lại đột nhiên nhỏ nhen ăn giấm, tỏ vẻ em bớt để ý nó lại đi, nhìn anh đây này.
Tạ Nhiên cười: “Em chỉ bên cạnh Trường An lúc nhỏ thôi nhưng lại bên cạnh anh đến tận khi già mà.”
Anh Tễ liền vừa lòng.
Năm thứ tám, Tạ Nhiên cùng với giảng viên đi chủ trì một đề mục khoa học. Ngày hôm đó giảng viên còn thần thần bí bí nói các nhà đầu tư sẽ đến vào buổi trưa, kêu Tạ Nhiên đi chuẩn bị một chút, đơn giản thôi là được.
Tạ Nhiên vội đi chuẩn bị kỹ càng mười phần, đợi đến lúc nhìn thấy một thân áo măng tô của anh Tễ trước cửa lại nhịn không được cười ra tiếng nhưng vẫn phải nghiêm túc làm xong hết quá trình của đề mục.
Anh Tễ một mặt nghiêm túc: “Cô Tạ giảng rất tốt, nghiên cứu sâu sắc, đến cả người ngoài như tôi còn có thể nghe hiểu nữa.” Nói xong còn đứng lên vỗ tay.
Năm thứ chín, bạn nhỏ Trường An đến trường mẫu giáo, anh Tễ chủ động đảm nhận nhiệm vụ đưa đón Trường An. Trên đường về nhà, anh Tễ bế Trường An lên giáo dục: “Trường An lớn rồi, sau này phải làm một nam tử hán độc lập. Tối nay con không cần mẹ dỗ ngủ nữa đâu.”
Trường An lên giọng bất bình: “Ba ơi, ba kêu Trường An độc lập có phải là muốn mẹ ở bên cạnh ba không?”
Anh Tễ nghĩ đứa nhỏ này có chút thông minh.
Năm thứ mười, Tạ Nhiên lúc mỉm cười vẫn rất dịu dàng, vẫn còn có chút bất cẩn. Lúc rảnh rỗi sẽ ôm đồ ăn vặt xem phim, cũng sẽ mở đèn suốt đêm để sửa luận văn, vẫn là cô gái nhỏ trong mắt của anh Tễ như lúc trước.
Mười năm trôi qua trong nháy mắt nhưng không có gì phải gấp cả, bọn họ vẫn còn rất nhiều cái mười năm khác bên nhau cho đến hết đời này.
(Toàn văn hoàn)