Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 53: TG3_(6)




Edit: Mei A Mei

Cơ thể đi trước một bước để tuân theo mệnh lệnh, Trần Nhữ Tâm khẽ nhếch môi.

Chỉ sau một giây đã thấy Alfonso dễ dàng cắn đứt ngón trỏ mình, nhỏ vào miệng cô.

Trần Nhữ Tâm cứng đờ nhận lấy vị máu tanh. Trong nháy mắt hoàn hồn, cô vội đẩy tay anh ra, "...Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một ngày là được rồi. Thân thể tôi chưa...Ưm!"

Không đợi cô nói xong, vì bất mãn trước sự chống cự của cô nên Alfonso dứt khoát cắn đứt cổ tay mình, đút máu cho cô y như lần trước.

Từ chối không được, Trần Nhữ Tâm đành thuận theo, bắt đầu chủ động nuốt thứ ngai ngái mà anh vừa đưa vào.

Nhận ra cô không chống cự nữa, đáy mắt Alfonso mới hết lạnh. Anh rời môi cô, đưa cổ tay còn chưa lành kề bên môi cô. Dù giọng chẳng gợn nổi sóng nhưng không cho chối từ: "Tự uống đi."


Dẫu từ chối hành động này, nhưng trước mắt Trần Nhữ Tâm vẫn lựa chọn thoả hiệp.

Dựa vào lòng anh, đầu Trần Nhữ Tâm cúi xuống, liếʍ ɭáρ miệng vết thương chảy dòng máu đỏ tươi của anh. Rõ ràng, chính Trần Nhữ Tâm cũng phát hiện cảm giác hoa mắt do mất máu lúc trước đã biến mất. Thay vào đó cô khát vọng máu anh và không biết thoả mãn.

Cảm giác này khiến Trần Nhữ Tâm sinh ra tâm lí mâu thuẫn. Chưa thể lí giải tại sao, chỉ là cô không thích nó. Cô thà mê man vài hôm để cơ thể tự hồi phục chứ không muốn dùng cách này.

Đối với máu của anh, cô dần dần có cảm giác đê mê.

Điều ấy, thật ra trước kia cô đã phát hiện được rồi. Chỉ là cô chưa từng suy nghĩ theo hướng sâu hơn thôi.

Hiện tại, Trần Nhữ Tâm đã mơ hồ nắm bắt được thứ gì đó, nhưng cô lại không có bằng chứng để chứng minh suy đoán của mình.


Cố nén khát vọng với máu Alfonso, Trần Nhữ Tâm rời khỏi cổ tay anh.

Alfonso thấy cô từ đầu tới cuối chỉ liếm máu chảy từ vết thương, anh không khỏi nhíu mày, lại cắn cổ tay lần nữa, mút một hơi rồi giơ tay giữ cằm và áp lên môi cô.

Trần Nhữ Tâm duỗi tay chống ngực anh, chẳng có tác dụng, chỉ đành nuốt ngụm máu anh vừa đưa vào.

Vì trong lúc vô tình chống cự, máu đã thuận theo khoé miệng chảy xuống một chút. Alfonso nhận ra được sự chống cự của cô, chiếc lưỡi mạnh mẽ chặn cái lưỡi đang khước từ, buộc cô phải nuốt xuống.

Rời môi cô ra, Alfonso lạnh lùng nói: "Em muốn chết ư?"

"...Tôi không sao, chỉ mất tí máu thôi mà." Trần Nhữ Tâm nắm lấy tà áo anh, cố gắng thuyết phục, "Để tôi nghỉ ngơi một đêm là được."

Có lẽ sắc mặt cô đã khá hơn nhiều nên Alfonso mới không ép cô uống máu mình nữa. Chẳng qua hàn khí trên người anh quá nặng nề.


Trần Nhữ Tâm dựa vào lòng anh, điệu bộ tuân theo không còn kháng cự rõ ràng như vừa rồi. Cô khẽ nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Không phải ghét bỏ gì đâu. Chỉ là tôi sợ bản thân sẽ nghiện máu của ngài mất. Cảm giác này rất kì lạ...Thân bất do kỉ, lí trí không tỉnh táo lắm."

Giọng cô rất nhẹ nhàng. Lúc này cô tựa trong lòng anh như một con mèo dịu dàng. Hàn khí trên người Alfonso cũng tản đi không ít. Bấy giờ anh vẫn chưa biết máu mình có vấn đề gì. Anh cho cô uống bởi vì bản thân đã hút máu cô, sợ cô sẽ chết.

Bởi vì, loài người rất yếu đuối.

Ngón tay Alfonso vô tình xoa lên cổ cô. Vết cắn vẫn còn ở đây, động tác ngưng lại: "Đau không?"

Nghe thấy lời anh nói, Trần Nhữ Tâm mở mắt ra. Cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì, đáp: "Hiện tại không đau nữa. Lúc đó tôi vẫn chịu được."
Dứt lời, Alfonso nắm cằm cô, nhìn vào mắt cô, nói: "Em là thú cưng của ta. Ta sẽ không để em chết."

Trần Nhữ Tâm: "..."

"Máu của em, có mùi vị rất tuyệt."

"..."

Alfonso chỉ hơi buồn bực. Lực nắm cằm cô không nặng không nhẹ, chất vấn: "Tại sao lại không nói gì?"

Trần Nhữ Tâm nhắm mắt, nhẹ giọng đáp lời: "Hơi mệt."

Mệt mỏi thực sự. Có lẽ vì uống máu anh, đợt trước cả người đau nhức, đợt này tinh thần rối bời, rất mệt mỏi.

Alfonso ôm cô chặt một chút, nói: "Vậy ngủ đi."

Chỉ lát sau, Trần Nhữ Tâm ngồi trên đùi và tựa vào ngực anh, vì tưởng thật nên cứ thế mà ngủ.

Ánh sáng mờ nhạt trong phòng rọi xuống người cả hai, mang theo vài tia sáng ấm áp khó tả. Bàn tay kín vảy đen nhẹ nhàng nắm lấy rồi vuốt ve cổ tay phải vốn đang bị đeo vòng thú cưng của nàng. Đáy mắt anh nặng trịch và đen đặc như mực. Giọng nói trầm thấp vang lên: "Em là thú cưng của ta, là vật sở hữu của ta."
"..."

Trần Nhữ Tâm rơi vào mê man ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hô hấp đều đều.

Ngắm gương mặt cô lúc ngủ, đầu ngón tay lạnh băng của Alfonso sờ lên gò má cô. Anh sắp không đợi được rồi. Anh muốn xem bộ dạng thực sự ấy.

Dù đến tột cùng dáng vẻ khi cô trưởng thành xinh đẹp ra sao, anh cũng chẳng e ngại. Xinh đẹp hay không đều chả sao cả. Nếu cứ như vị hôn thê của anh, cho dù dung nhan tuyệt diễm thì đã thế nào. Anh chỉ hận không thể nghiền xương kẻ phản bội ấy thành tro thôi.

Alfonso chợt nhớ ra, mẫu thân anh cơ hồ cũng là một mỹ nhân. Tiếc thay bà chỉ là kẻ phản bội lòng dạ rắn độc.

Lâu lắm chưa thấy hình ảnh của mẫu thân, có lẽ anh đã quên dáng vẻ bà ấy. Mẫu thân anh là gián điệp do quân liên bang phái đến. Ban đầu, dưới tình huống chưa chính thức, bà đã lấy thân phận tiểu thư loài người hết thời để qua lại với phụ vương, bấy giờ đang là vương tử của đế quốc Augustus. Mẫu thân thật sự là tiểu thư quý tộc, nhưng vì "chiếc hộp Pandora" hư ảo giả dối mà bà chấp nhận gả cho phụ thân, cũng sinh ra anh. Hết thảy vẫn chỉ vì bà muốn tìm cách để loài người được trường sinh.
Tại vũ trụ mênh mông này, tuổi thọ trung bình của mỗi một chủng tộc là 300 năm. Chủng tộc mang dòng máu cao quý là hơn 500 năm. Vì vậy đối với từng chủng tộc mà nói, 60 năm chưa là cái gì cả.

Nhưng duy chỉ có loài người, tuổi thọ trung bình là 80 tuổi.

Loài người xuất hiện ở ngân hà từ lúc nào, hầu hết mọi người đều không nhớ rõ. Có chăng chỉ gia tộc cổ xưa mới ghi lại được. Mà đúng lúc Alfonso từng trông thấy đoạn ghi chép ấy ở thư viện của phụ vương.

Mặc dù không nói rõ, nhưng quả thực nó có liên quan đến hoàng gia Augustus.

Mẫu thân sống thọ và ra đi thanh thản. Phụ thân cũng chẳng trách móc bà nặng nề dẫu bà là kẻ phản bội. Tuy nhiên, việc ông không đánh lại được bà vì bà lôi cha mẹ ông ra để uy hϊếp chỉ vì "chiếc hộp Pandora" là sự thật. Bà đã dùng dao găm đâm thủng xương bả vai của ông.
Khi đó, lần đầu tiên Alfonso trông thấy phụ vương lộ vẻ bi thương rõ ràng như thế. Cuối cùng mẫu thân bị giam lỏng, cho đến chết.

Alfonso đã cố quên đi hồi ức ấy. Tới tận lúc vị hôn thê loài người thông đồng với gã đàn ông Trùng Tộc sát hại anh. Hồi ức bị nhấn chìm lại nổi lên lần nữa...

Đối với việc phụ vương cho phép quân liên bang tìm hôn thê hộ mình, trước giờ Alfonso vẫn chưa hiểu. Nhưng anh không hề nghi ngờ quyết định của ông. Anh sẽ cho người vợ tương lai sự tôn trọng, hơn nữa còn bảo vệ và bao dung cô ta cả đời.

Nhưng sự thật tàn khốc đã buộc anh phải tỉnh lại.

Chỉ nháy mắt, hô hấp của Alfonso ngưng trệ. Anh cúi đầu nhìn cô gái loài người trong lòng mình.

Tương lai cô...sẽ không phản bội anh đâu nhỉ?

Cứ thế, sắc đen nơi đáy mắt càng thêm tối tăm không có ánh sáng, tịch mịch và xám tro. Bàn tay kín vảy sờ lên chiếc cổ mảnh mai yếu ớt của cô.
Tuyệt đối không cho phép. Nếu thật sự có ngày đó, anh chắc chắn sẽ tự tay gϊếŧ chết cô.

Nghĩ vậy, trên khuôn mặt mang vảy mịn đen dài của Alfonso lộ ra nụ cười quỷ quyệt lạnh như băng, thì thầm trong miệng: "Cho nên, em phải ngoan ngoãn ha."

...

Ngày thứ hai, bình minh lên.

Lúc Trần Nhữ Tâm tỉnh dậy thì phát hiện thế mà cô lại nằm ngủ trong lòng Alfonso. Thân thể hơi đau nhức. Cô khoác hai tay lên vai anh, ngồi ngay ngắn lại, vẫn hơi khó chịu.

Kế đến, vừa ngẩng đầu đã đối diện ngay đôi mắt vô cơ màu đen của Alfonso, Trần Nhữ Tâm không khỏi ngẩn ra: "Sao vậy?"

Alfonso chỉ trầm trầm nhìn cô rồi áp bàn tay sau lưng cô. Sức lực không nặng không nhẹ giúp cô xoa nắn. Trong nháy mắt, chỗ Trần Nhữ Tâm vừa cảm thấy đau đã dễ chịu hơn không ít.

"Con người thật yếu đuối."

"...Tôi hoạt động một chút là tốt ngay ấy mà."
Thế nhưng Alfonso chẳng chịu thả cô xuống. Lòng bàn tay mơn trớn sau lưng, dừng trên eo cô rồi vuốt ve.

Dần dần, Trần Nhữ Tâm phát hiện vậy mà bàn tay kia lại dừng trước người mình...thuận theo thắt lưng hướng lên trên. Cô vội vàng vươn tay ngăn động tác của anh, nói: "Alfonso, tôi không sao đâu."

Trên người cô quá mềm mại, sờ rất thoải mái. Bấy giờ bị can ngăn, Alfonso hơi tụt hứng.

Trần Nhữ Tâm nhìn anh. Cô cầm lại tay anh rồi an ủi: "Tôi cần rửa mặt, ngài thì sao? Lát nữa tôi mua đá năng lượng về cho ngài nhé?"

"Ừm." Alfonso buông cô ra, để cô tự do rời khỏi người mình.

Lúc đứng lên, Trần Nhữ Tâm cúi đầu âm thầm thở nhẹ một hơi. Bắp đùi tê rần luôn. Đợi khi lấy lại cảm giác, Trần Nhữ Tâm xoay người vào phòng tắm, rửa mặt xong chuẩn bị rời đi.

"Đừng lâu quá đấy." Alfonso dặn dò sau lưng cô.
Trần Nhữ Tâm hồi thần nhìn anh, gật gật đầu: "Được, tôi sẽ về nhanh thôi."

Ra khỏi khách sạn, ngõ hẻm bên ngoài có vẻ hơi dơ dáy bẩn thỉu. Công tâm mà nói, Mắt Sáng cũng chưa từng đông đến vậy. Nhưng hình như hôm nay chúng lại tăng lên không ít.

Mặc dù mặt nạ có thể thay đổi ngũ quan một người, nhưng hình dáng nguyên bản vẫn chẳng thể thay đổi được.

Trần Nhữ Tâm tránh Mắt Sáng vô cùng thuần thục. Cô lựa chọn đến nơi đông người.

Vào cửa hàng, chịu trách nhiệm tiếp khách là robot. Bề ngoài không khác mấy so với con người. Vốn dĩ có nhìn kĩ cũng chẳng phân biệt nổi.

Chọn đá tinh hạch và thuốc dinh dưỡng, Trần Nhữ Tâm quẹt thẻ, chuẩn bị đi ra.

Thế nhưng, ngay lúc cô vừa rời khỏi cửa hàng, khứu giác nhạy bén của Trùng Tộc đã mò tới.

Phát hiện mình đang bị theo dõi, Trần Nhữ Tâm không quay đầu. Cô chưa từng ngừng bước, chỉ đi về nơi hẻo lánh.
Cuối cùng, ở một khúc quanh, cô dừng lại.