Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 51: TG3_(4)




Edit: Mei A Mei

Thân thể Trần Nhữ Tâm hơi cứng đờ, hô hấp cũng vô thức nén lại.

Đáy mắt Alfonso toát lên vẻ trào phúng, thản nhiên nói: "Một kẻ không muốn lộ bộ mặt thật. Ngươi cảm thấy ta nên tin sao?"

Mặt nạ vẫn chưa thể tháo xuống. Nếu không giữ lớp vỏ này, Alfonso sẽ chỉ biết gϊếŧ cô dưới cơn nóng giận mà thôi. Như thế không có lợi, trái lại càng tăng nhân tố khó xác định, sẽ rất phiền phức.

"Bây giờ chưa được." Trần Nhữ Tâm nhìn anh, nói: "Tôi không lừa ngài đâu. Tin tôi đi."

Alfonso càng siết chặt eo cô. Tay kia xoa lên mặt nạ của cô. Dáng vẻ rất bình thường, bình thường tới độ nếu thả vào đám người thì chẳng ai thèm chú ý. Nhưng dung mạo dưới lớp mặt nạ đó, sẽ như thế nào đây?

Chỉ một chớp mắt, Alfonso rất muốn biết.

Lúc này Trần Nhữ Tâm đang ngồi hờ trên đùi anh, lại sợ cơ thể anh hoạ vô đơn chí nên cô vẫn luôn chống mình để không tăng gánh nặng cho anh. Nhưng bàn tay đang ôm eo cô hơi siết chặt. Trong lúc nhất thời thân thể Trần Nhữ Tâm mất cân bằng. Cô trực tiếp ngồi lên đùi và đụng vào lòng anh - -


"Xin lỗi, loạng choạng xíu." Trần Nhữ Tâm vừa nói vừa rời khỏi ngực đối phương.

Đôi cánh sau lưng Alfonso động đậy ngăn đường lui của cô. Nhận thấy mình bị lông vũ lạnh lẽo bao lấy, dù Trần Nhữ Tâm đành nhìn về phía anh nhưng cô lại chẳng phản kháng một chút nào.

"Giống cái loài người các ngươi sẽ lựa chọn yêu thương nhung nhớ để đạt được mục đích sao?" Anh lạnh lùng khẳng định.

"..." Trần Nhữ Tâm hơi đờ đẫn rồi lắc đầu: "Tôi chỉ tê chân thôi."

Trước kia anh phát hiện cơ thể người con gái này rất ấm áp, cũng rất mềm mại; lúc vô tình đã khiến cơn đau đớn trong người anh chậm rãi vơi đi bớt. Cho nên, thấy cô muốn đứng dậy, thân thể mới có động tác ngăn trước cô một bước.

"Cứ như vậy đi." Alfonso độc đoán đưa ra quyết định. Hai cánh đang bủa vây không thả mà trực tiếp ôm lấy eo cô, để cô càng nhích gần mình hơn.


"..." Toàn thân Trần Nhữ Tâm bị giam cầm. Vảy trên người anh rất lạnh. Nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp. Nhưng hơi thở từ anh lại mang cho cô một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Cũng chính cái cảm giác quen thuộc khó hiểu ấy mà cô mới không bỏ anh lại chịu đựng sự khổ sở trong lúc thức tỉnh ở nơi này một mình.

"Ngươi là thú cưng của ta." Bàn tay kín vảy lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô. Anh lạnh giọng nhắc nhở cô.

Trần Nhữ Tâm khẽ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen kịt kia. Không chống cự. Cũng không đồng tình.

Vẻ bình tĩnh và ánh mắt dịu dàng đó khiến anh cảm nhận được sự bao dung và điềm đạm. Sức lực đang lôi kéo linh hồn anh nhẹ đi rất nhiều chỉ trong khoảnh khắc. Anh cũng không còn đau như vậy nữa.

Alfonso nhìn cô thật sâu: "Ngươi là thú cưng của ta. Không được phép phản bội chủ nhân ngươi."


Lần này dù anh không lạnh nhạt như trước nữa, nhưng lại tuyên cáo quyền sở hữu của mình, âm thầm mạnh mẽ không cho chống cự và ham muốn chiếm đoạt.

Bấy giờ, Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Sẽ không phản bội ngài."

Đêm hôm đó, lần đầu tiên cả hai ôm nhau ngủ.

Gió từ khu xưởng bỏ hoang rất to. Bởi vì đôi cánh màu đen đã chặn gió lại nên Trần Nhữ Tâm ngủ ngon cả đêm. Thần kinh căng thẳng mấy ngày nay cũng thả lỏng hơn nhiều. Vậy nên một giấc này đặc biệt dài.

Sắc trời bên ngoài sáng choang. Mặt trời nóng rực rọi vào.

Lúc Trần Nhữ Tâm mở mắt ra, cô mất hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần nên đành phải tiếp tục nằm sấp một lát mới tỉnh táo hẳn. Khẽ ngẩng đầu, đối diện con mắt đen kịt của Alfonso, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới phát hiện mình đang nằm trên người anh. Mà hai cánh anh bị ánh nắng mặt trời rọi vào chỉ vì che chở cho cô.
"Cảm ơn." Trần Nhữ Tâm lên tiếng.

Alfonso thu cánh về. Trần Nhữ Tâm rời anh ra.

Bên ngoài đã là giữa trưa. Cô ngủ lâu thật, nhưng đầu hơi đau do tác dụng phụ từ liều thuốc để lại lúc trước.

Trần Nhữ Tâm ra ngoài một lát, mang theo nước súc miệng và thuốc dinh dưỡng. Cô rửa mặt trước rồi đưa thứ kia cho Alfonso, nói: "Cho ngài nè."

Alfonso nhìn đồ trên tay cô, nhận lấy.

Rửa mặt đơn giản xong, Trần Nhữ Tâm lấp đầy bụng thuốc dinh dưỡng. Vị thuốc dinh dưỡng cũng không ngon, thắng ở cái có thể thoả mãn năng lượng sau một ngày tiêu hao, đặc biệt tiện lợi.

Chỉ là lúc Alfonso thấy thuốc dinh dưỡng trong tay cô, hình như anh hơi kinh ngạc liếc cô một cái, trả lời: "Ta không cần đâu."

"...?" Rõ ràng Trần Nhữ Tâm thoáng nghi hoặc.

"Ta cần đá năng lượng."

"...Dùng cho cơ giáp á?"

Alfonso đáp: "Ừ."
Do vậy, Trần Nhữ Tâm tưởng thật. Cô lôi ra hai hòn đá năng lượng màu đỏ. Hai khối này cô phải tốn gần một nửa tinh tệ.

Đưa cả hai cho anh.

Alfonso nhận lấy một khối trong đó, "Một khối đủ rồi."

Trần Nhữ Tâm cất kĩ khối còn lại. Cái này vốn để cơ giáp dùng. Nào ngờ anh cũng phải dùng.

Lúc Trần Nhữ Tâm nghĩ rằng Alfonso dùng đá năng lượng làm thức ăn thì lại trông thấy khối đá màu đỏ trôi lơ lửng giữa đỉnh đầu anh. Đá năng lượng phát ra tiếng vang rất nhỏ. Lập tức, màu sắc của nó dần dần trở nên tối tăm, cuối cùng biến thành tảng đá bình thường.

Alfonso mở mắt. Lúc này, Trần Nhữ Tâm cũng phát hiện, vảy đen trên người anh càng đậm màu.

Anh nhẹ nhàng mở cánh ra. Khối đá bình thường kia lập tức hoá thành tro bụi rồi tan biến.

"Giờ chúng ta phải rời đi thôi." Anh nói.
"Tại sao?"

Alfonso cũng chẳng biết mình lấy tính nhẫn nại từ đâu ra, giải thích: "Rất ít chủng tộc có thể trực tiếp sử dụng đá năng lượng. Những kẻ mang lòng mưu mô kia sẽ dựa theo nguồn năng lượng bất ổn để mò đến nơi này."

Trần Nhữ Tâm gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Đây quả thật không phải chuyện nhỏ. Kẻ mang lòng mưu mô không chỉ có Trùng Tộc mà còn cả đám người liên bang kia nữa.

Trong đó, bao gồm cha của thân thể này.

"Ngươi tự chuẩn bị thức ăn chưa?"

Trần Nhữ Tâm gật đầu. Ngoại trừ thuốc dinh dưỡng thì còn thêm một chai bao con nhộng, giá cả hơi đắt nhưng tiện hơn.

Không phải Alfonso không định quay về đế quốc Augustus, chỉ là bây giờ anh chưa có cách nào để liên lạc với phụ vương. Muốn trở về chiến hạm phải tiến hành ba bước nhảy qua không gian thì mới có thể quay về. Mấu chốt là nếu anh xuất hiện ở vương quốc Augustus trong bộ dạng này thì dĩ nhiên sẽ đánh rắn động cỏ. Phụ vương cũng vì thế mà lo lắng.
Anh là vương tử duy nhất của đế quốc Augustus. Nếu anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì căn cơ Augustus nghiễm nhiên sẽ bị lay động.

Vậy nên, bây giờ anh chưa thể trở về, cũng chưa thể để người của phụ vương tìm được.

Đây mới là mục đích thật sự khi anh rời khỏi nơi này.

Trời sẩm tối, hoà lẫn vào màn đêm.

Tụ sáng từ ngọn hải đăng xa xa bao quanh bốn phía. Đó là ánh sáng đảm nhiệm vai trò giám thị và là đôi mắt của cảnh giới.

Alfonso nhìn người con gái đang nằm trên cánh mình nghỉ ngơi, khó diễn tả cảm giác trong lòng là gì. Có lẽ anh không thể lí giải biểu hiện thân thiết vờ như bâng quơ mà loài thú cưng này mang lại cho anh, cả tâm trạng khác thường không nói nên lời bỗng trào ra từ đáy lòng anh nữa.

Anh chẳng muốn đánh thức cô.

Trăng treo đỉnh đầu, cảnh đêm như mực.
Alfonso trực tiếp ôm ngang cô gái loài người lên, ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang, vỗ cánh bay về hướng ngược lại với ngọn hải đăng.

Cử chỉ âm thầm lặng lẽ, không đánh thức dáng vẻ ngủ say của Trần Nhữ Tâm, cũng không gây chú ý đến bất cứ kẻ nào. Chẳng qua khi họ rời đi chưa lâu, bấy giờ, đột nhiên có vài người đứng trước thềm nhà xưởng bỏ hoang.

"Anh xác định ở trong đây ư?"

Giọng nói trầm khàn vang lên. Một người đàn ông mặc quân phục đen đứng trong bóng tối. Mặt mày anh tuấn mang theo sự hung hiểm khó thể diễn tả.

"Hơi thở kia không sai đâu ạ. Hiếm có chủng tộc nào trên tinh cầu sử dụng trực tiếp đá năng lượng. Hoàng gia Augustus nằm trong số đó." Một gã Trùng Tộc xấu xí khác khom mình trước mặt người đàn ông, vô cùng khiêm tốn. Da dẻ trên thân gã giống như bị phết một lớp dịch nhờn, y hệt con ốc sên.
Sắc mặt người đàn ông cực kì âm trầm: "Nhất định phải tìm được hắn. Tuyệt đối không thể để hắn còn sống rời khỏi hành tinh Win-12!"

"Vâng, thưa đại nhân!"

Huân chương vàng kim trên vai người đàn ông lẫn vào bóng đêm. Anh ta hơi suy tư, nói tiếp: "Nếu phát hiện bên cạnh hắn còn có một cô gái loài người thì cứ xử lí cô ta luôn đi."

"Được, thưa đại nhân."

Hệt như vừa nhớ ra điều gì, người đàn ông mặc quân phục đen bước ra ngoài. Hiện tại anh ta nhất định phải trở về liên bang một chuyến để báo cho mấy lão già kia chút tin tức mới được.

Phi thuyền khởi hành mất tăm. Mắt Sáng từ ngọn hải đăng xa xa hơi loé lên. Động tác xoay tròn cứng ngắc chỉ trong chớp mắt. Dị tượng này rất nhanh đã biến mất.

...

>>>>>

Trong mơ, Trần Nhữ Tâm cảm thấy hơi lạnh. Ý thức quay về. Rõ ràng khi mở mắt cô đã ngẩn ra.
Hiện giờ cô đang ở giữa không trung. Xa xa còn trông thấy ngọn hải đăng...Vô thức, Trần Nhữ Tâm đụng cổ Alfonso.

Sao vừa mở mắt đã cách xa mặt đất thế này?

Trần Nhữ Tâm nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới. Tất cả toà nhà càng ngày càng nhỏ dần, "Chúng ta đi đâu vậy?"

Alfonso không đáp lời cô. Vì lúc trước cô gái này đang ngủ nên tốc độ rất chậm. Bây giờ cô tỉnh rồi, tốc độ bay trên không tăng gấp đôi lúc trước.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tốc độ của Alfonso chậm lại rồi dừng chân trên một đỉnh núi.

Bốn phía không có toà nhà. So với xóm nghèo trước kia, không khí nơi này làm người ta có cảm giác quái dị khó nói thành lời, càng nguy hiểm hơn.

Alfonso đặt cô xuống, "Ở đây là khu vực cấm. Nếu không muốn bị đuổi gϊếŧ thì đừng có chạy lung tung."

"Ừ." Trần Nhữ Tâm đi theo sau anh.
Cả hai đến một cái hố quật. Bên trong hàn khí bức người. Phía trên là vô số thạch nhũ xinh đẹp. Bởi vì đi trên lớp băng nên Trần Nhữ Tâm không thích.

Đột nhiên, âm thanh chói tai đặc biệt vọng đến. Đó là sự tấn công đồng loạt của động vật sau khi bị những kẻ xâm phạm làm phiền.

Trong nháy mắt, Trần Nhữ Tâm bị kéo vào lồng ngực lạnh lẽo. Ánh sáng trước mặt tối xuống. Cô được đôi cánh màu đen vững vàng che chở. Cùng với đó vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, sự yên tĩnh rất nhanh đã quay về.

Ánh sáng lại khôi phục. Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang che chở cho mình. Ánh mắt anh rất lạnh nhưng cũng không doạ người.

"Gần đến rồi."

Lần này, Trần Nhữ Tâm chủ động cầm tay anh.

Alfonso liếc cô một cái, không nói thêm gì, chẳng qua bước chân đã thả chậm hơn nhiều.
Đi khoảng mười phút, hai người tới một hồ băng. Mặt băng màu lam nhạt bất chấp sương trắng, trông rất đẹp.

Alfonso buông tay cô ra, xoay người nhìn cô rồi nói: "Trong lúc ta khó duy trì được sự tỉnh táo, lúc ấy hãy tránh xa ta ra một chút."

Lời ít ý nhiều, còn kèm theo vẻ lo lắng khó phát hiện.

Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Được."

Trong hang động, rất lạnh.

Trần Nhữ Tâm ngồi xuống bên một tảng đá. Chất liệu quần áo trên người cô thuộc loại đặc thù. Cô chẳng hề sợ hãi cái rét mướt này nên cứ thế chuẩn bị chờ.

Trên tảng đá bên kia, hình như Alfonso đang nhẫn nhịn cái gì. Anh nhắm mắt lại.

Đôi cánh đen trên lưng anh thỉnh thoảng run run. Trần Nhữ Tâm nghe thấy tiếng băng nứt truyền qua từ bốn phía khiến cái hang này càng lạnh thêm.

Thì ra, lựa chọn tới đây là để che giấu dị tượng khi thức tỉnh ư?
Nhưng rõ ràng anh chưa bao giờ rời khỏi đế quốc Augustus thì làm sao biết được nơi này? Trần Nhữ Tâm thầm hoài nghi. Nhưng ngẫm lại...Mạng lưới ngân hà cơ hồ trải rộng cả tinh cầu, bất kể là chủng tộc nào cũng đều có thể tìm được tin tức mình muốn thông qua mạng lưới ngân hà nên khá thoải mái.

Thế nhưng, bấy giờ Trần Nhữ Tâm vẫn chưa biết, vốn dĩ tính tình Alfonso đại biến không đơn thuần chỉ vì bị nguyên chủ và Edgar tính kế hãm hại.

Mà là vì sau khi thức tỉnh, anh thừa hưởng kí ức không thuộc về mình. Kí ức tình cảm vốn thuộc về anh đã phai đi trong nháy mắt, lại cộng thêm bản tính thức tỉnh của Genesis nên mới tạo thành kết quả hiện tại.

...

Hôm nay, Trần Nhữ Tâm nuốt một viên bao con nhộng như thường lệ.

Cách cô không xa, lúc này vảy mịn trên mặt Alfonso dần dần ít đi, thậm chí đã có dấu hiệu tróc ra...như vảy cá rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng bị đóng băng.
Sau đó, chỗ tróc vảy lập tức mọc vảy dài và đậm hơn. Vảy mới có màu đen, bên cạnh lộ một lớp vàng nhạt...Đường vân vàng kim quái dị kia càng thêm rõ ràng.

Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết thời gian thức tỉnh của Genesis dài bao lâu, nhưng từ mắt cô nhìn thấy, ước chừng là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Hiện tại tính công kích của Alfonso rất mạnh, chưa tới mức nguy hiểm đến tính mạng. Đối với Genesis, sự nguy hiểm chân chính là khi đã hoàn toàn thức tỉnh.

Genesis mạnh và hung hãn bao nhiêu thì quá trình thức tỉnh càng khắc nghiệt bấy nhiêu.

Bỗng dưng, Trần Nhữ Tâm nhạy cảm đánh hơi được mùi nguy hiểm - - Hai mắt Alfonso mở ra. Một mảng đỏ ngầu bên trong. Đó là màu của máu tanh và sát khí.

Trần Nhữ Tâm quyết định rất nhanh. Cô nhảy xuống khỏi nham thạch chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng, cô còn chưa đi được hơn mười mét thì tầm nhìn bỗng tối sầm. Chỉ nháy mắt cả người cô bị áp lên mặt băng - -

"Ôi..." Cổ họng Alfonso phát ra tiếng gầm nhẹ hệt dã thú. Đôi tay cứng như thép kia đè chặt hai vai cô làm cô không thể nhúc nhích.

Cô muốn giãy giụa, nhưng sức lực lại ngang với phù du nên chỉ đành bỏ cuộc.

Trần Nhữ Tâm cố gắng đánh thức anh, "Alfonso...Ư!" Cổ bị răng nanh cắm thủng. Trần Nhữ Tâm kêu lên vì không nhịn nổi. Lông vũ sau lưng anh vừa vặn bao phủ trời đất.

Trong bóng tối, Trần Nhữ Tâm chỉ nghe thấy tiếng gào thét khổ sở cùng tiếng nuốt của anh, cũng chẳng biết xuất phát từ lí do gì, cô không giãy giụa nữa.

Song vì mất máu quá nhiều, Trần Nhữ Tâm cảm giác đầu óc trở nên rối bời. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, tay cô lơ đãng đặt lên cổ anh.
...Cô sẽ chết ở đây sao?