Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 137: TG6_(16)




Edit: Mei A Mei

Đột nhiên bị y đè, Trần Nhữ Tâm hơi hoàn hồn và đối diện với đôi mắt đầy u ám của y. Sâu trong đáy mắt đó chỉ còn du͙ƈ vọиɠ cùng sự chiếm hữu.

Trần Nhữ Tâm bất giác rùng mình. Không phải sợ hãi, mà là cảm giác khó nói thành lời.

Muốn đáp lại y, nhưng chẳng biết phải làm thế nào.

"Sư tôn...nàng cũng sờ ta được không?"

Giọng y trầm khàn. Hơi thở gấp gáp. Ánh mắt mang vẻ cầu xin và vội vã.

Trần Nhữ Tâm duỗi tay, khẽ vuốt mặt y, từ xương chân mày trượt xuống dưới. Y sở hữu ngũ quan vô cùng đẹp, kèm theo một khí chất ngạo nghễ thiên hạ trời sinh, nhưng bị giảm đi vì quá tinh xảo, trở nên nhã nhặn mà quý khí.

Môi y rất bợt bạt, cũng rất mỏng. Kiểu môi đẹp vô cùng.

Đương lúc vô tình, Trần Nhữ Tâm lại phát hiện xương chân mày của y hơi giống với mấy thế giới trước kia cô từng gặp y. Không phải vì Ôn Đạm Dung sinh ra ở thế giới này nên mới có sự ngạo nghễ và tôn quý từ trong xương, mà những thứ đó vốn thuộc về y rồi.


Như thể dù ở thế giới nào, Trần Nhữ Tâm cũng nhận ra y vậy.

Đó vốn là y.

Trần Nhữ Tâm cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cô để mặc y hôn mình, hùa theo động tác của y.

Sau một hồi Vu Sơn vân vũ*, Trần Nhữ Tâm nằm trong lòng y nhẹ nhàng thở gấp.

*: Ái ân trai gái.

Bên ngoài đã vào đêm. Ngôi sao trải rộng khắp bầu trời. Linh thuyền không thắp đèn, nhưng đêm trăng tròn khiến linh thuyền trở nên rõ ràng.

Trần Nhữ Tâm ngủ thϊếp đi.

Ôn Đạm Dung nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cùng ôm nhau ngủ.

Rõ ràng có thể dùng pháp quyết đơn giản để xóa dấu vết trên người cô, nhưng Ôn Đạm Dung không làm thế. Y thích cơ thể cô lây mùi hương của mình, như dã thú đánh dấu chủ quyền theo bản năng vậy.

Bóng đêm thâm trầm.

Hắc giao thu nhỏ thành một con rắn đen, canh giữ ở nơi hẻo lánh bên cạnh linh thuyền và đang điều khiển hướng linh thuyền.


Sau khi trời sáng, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa tỉnh dậy.

Thấy cô thở đều đều, chỉ đang ngủ say, Ôn Đạm Dung bèn ở bên đợi cô tỉnh lại.

Đến trưa, Trần Nhữ Tâm mới hơi mở mắt, nhìn vẫn có phần mệt mỏi.

Nhận ra cô đã tỉnh, Ôn Đạm Dung nhẹ nhàng đỡ cô dậy, để cô tựa vào người mình rồi dịu dàng hỏi: "Cơ thể còn khó chịu chỗ nào không?"

"...Lần sau tiết chế chút nhé." Trần Nhữ Tâm nắm tay y đứng dậy khỏi giường, vừa mới đứng vững đã cảm giác có gì đó chảy ra từ cơ thể. Cô đờ mặt, nhìn về phía y: "Chàng...chưa tắm cho ta."

"Ta chỉ muốn sư tôn mang thai con ta thôi." Ôn Đạm Dung vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giọng nói âm trầm lao xao màng nhĩ Trần Nhữ Tâm, "Tối qua ta làm hơi muộn, lần sau nhất định sẽ không khiến sư tôn phiền lòng nữa, được không?"


Y đang...đánh trống lảng?

Trần Nhữ Tâm hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn trả lời: "Tu sĩ cấp cao khó có con nối dõi, chẳng lẽ chàng lại không biết."

"Không sao." Ôn Đạm Dung dịu dàng hôn môi cô, cười khẽ: "Chúng ta làm nhiều lần biết đâu sẽ có thôi."

Trần Nhữ Tâm: "..."

Hẳn đây mới là mục đích thật sự của chàng ấy nhỉ.

Cũng được, tùy chàng.

Thấy cô im lặng, Ôn Đạm Dung rời môi cô: "Sư tôn?"

"Đừng làm trễ nãi việc tu hành." Trần Nhữ Tâm thả lỏng.

"Được." Ôn Đạm Dung cười đồng ý. Hiện giờ y đã lên cấp hóa thần, còn một bước nữa là phi thăng thượng giới.

Lúc trước đồng ý với cô tu hành tử tế, cộng thêm lí do biết được chỗ tìm kiếm vật của mình trên mảnh đại lục này, không phải tu giả hóa thần thì không thể bước vào, vì tăng tu vi nên y đến Ma Vực rèn luyện. Ma tu chỉ có một ưu điểm là tốc độ thăng cấp cực nhanh.
Nếu như không theo kịp tâm cảnh đạo tu thì tu vi cũng sẽ chững lại. Nhưng ma tu chẳng băn khoăn tới điều đó.

Nhìn khóa linh ngọc trên cổ tay cô, Ôn Đạm Dung rất muốn tháo xuống, nhưng y không làm thế.

Nhận ra tâm trạng Ôn Đạm Dung bất thường, Trần Nhữ Tâm lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Ôn Đạm Dung cười, "Ta chuẩn bị nước cho sư tôn rồi. Đi tắm trước nhé?"

Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Được."

Bên cạnh linh thuyền dùng trận pháp không gian nên nhìn bên trong rất trống trải, như một tòa động phủ di động.

Tắm rửa xong, Trần Nhữ Tâm lại nằm sấp trên giường nghỉ ngơi. Ôn Đạm Dung bước vào, cầm một viên đan dược cho cô. Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhận lấy rồi nuốt luôn.

Giờ cô chưa thể tự hấp thu linh khí nên vẫn dựa vào đan dược để bụng không thấy đói.

Từ tu sĩ biến thành người phàm. Người bình thường vốn khó mà quen với sự chênh lệnh này. Nhưng vì đã từng trải rồi nên Trần Nhữ Tâm không thấy khác biệt là bao.
Chẳng qua trong mắt Ôn Đạm Dung lại không giống vậy.

Cô là thất sử Ma môn Dục Ma Sứ, là thân phận thất sử cao nhất. Ngay cả chưởng môn Thiên Ma Tông cũng phải xưng cô một tiếng "Dục Ma Sứ đại nhân".

Thân phận cao cao tại thượng, chẳng chịu bất kì sự trói buộc gì. Hiện giờ lại bị mình đeo xiềng xích chế từ khóa linh ngọc, bị phong ấn chân nguyên, không thể hấp thu linh khí.

Nếu đổi lại là mình, Ôn Đạm Dung chắc chắn sẽ hận người kia thấu xương.

Lúc đánh thẳng vào cảnh giới hóa thần ở Ma Vực, y vô tình tìm được kí ức, đoạn kí ức mà y đã mất vì Mạnh Thiên Hạo.

Dĩ nhiên, bấy giờ Ôn Đạm dung cũng biết rõ, nếu không nhờ cô thì có lẽ mình đã chết trong tay Mạnh Thiên Hạo rồi.

Còn cô lúc ấy, vì công pháp nên mới mang y theo.

Về sau chẳng hiểu xuất phát từ lí do gì mà cô đã nói sự thật cho y biết ngay sau khi có được nguyên dương của y, khiến y rời đi, rồi lại liều mạng cứu giúp y lúc ở Hạo Nguyên tiên phủ.
Ôn Đạm Dung không thấu nổi suy nghĩ trong lòng cô, tựa như ngắm hoa giữa sương mù vậy.

Nhưng thế thì đã sao, mình đã vô tình lún sâu từ lâu rồi. Cho nên y vẫn sẽ giữ nàng ấy bên cạnh mình bằng mọi giá. Dù mục đích của nàng ấy là gì, chỉ cần nàng ấy không rời xa mình thôi.

Hành trình trở về chậm hơn hẳn. Có lẽ vì thời gian không gấp, cũng có lẽ vì Ôn Đạm Dung muốn ở bên cạnh cô nhiều hơn.

Hôm nay, Ôn Đạm Dung nhìn về một hướng, chẳng biết vừa nhớ ra điều gì, y nói một tiếng với Trần Nhữ Tâm trong linh thuyền rồi rời đi.

Trần Nhữ Tâm ngồi trên nệm êm, chống khuỷu tay lên bàn thấp, đang xem một cuốn du kí của vị tu sĩ vốn không rõ tên. Dường như không mấy ai ở đại lục này biết những nơi được đề cập trong sách. Trần Nhữ Tâm tận dụng nó để gϊếŧ thời gian.
Khoảng hai canh giờ sau, Ôn Đạm Dung quay về.

Trần Nhữ Tâm đặt sách xuống, nhìn về phía y, nói một tiếng: "Về rồi à."

Ôn Đạm Dung đến bên cạnh cô. Tay cầm một đóa hoa thơm kỳ dị, rất giống hoa sen, lớn gấp đôi hoa sen.

Cánh hoa trắng bao quanh nhụy hoa. Cơ mà nhụy hoa kia hơi đặc biệt. Giữa nhụy có bốn chiếc ly tinh xảo bằng ngọc đựng chất lỏng trong vắt màu trà nhạt...cực kì giống quỳnh tương ngọc lộ* hảo hạng.

*: Rượu ngon lóng lánh như ngọc.

Trần Nhữ Tâm hiếu kì: "Đây là rượu sinh liên ư?"

"Ừ. Lúc trước nghe nói chỗ đó có thứ này. Ta ước lượng đúng thời gian để hái đấy." Ôn Đạm Dung đặt đóa hoa phủ đầy linh khí lên bàn thấp, "Nàng nếm thử xem."

Còn đây là thứ gặp được nhưng không mong được, thực sự có thể khuếch trương kinh mạch trong cơ thể, chữa trị kinh mạch tổn thương, quý báu dị thường.
Nhưng lần này, lại bị y coi như đồ ăn vặt.

Ôn Đạm Dung lấy một cái cốc, kề bên miệng cô, ý bảo cô uống.

Trần Nhữ Tâm khẽ mở miệng, ngoan ngoãn uống hết.

Chất lỏng kia có vị ngọt kèm theo mùi rượu thoang thoảng, uống xong cơ thể cảm thấy nóng bừng.

Đan điền của Trần Nhữ Tâm bị hạ cấm chế, vậy nên phản ứng cũng không mãnh liệt.

Hái rượu sinh hoa thì nhất định phải uống sau hai canh giờ, bằng không cánh hoa sẽ khô héo ngay, không thể ăn được.

Sau hai chén, Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng lắc đầu: "Thứ này có ích rất nhiều đối với chàng."

Ai ngờ Ôn Đạm Dung chỉ cười khẽ, vẫn đưa gần bên môi cô: "Ngoan nào, vốn hái vì nàng đấy."

"...Chàng uống." Trần Nhữ Tâm kiên quyết.

Môi mỏng kia cười mà như không, trái lại y chẳng lằng nhằng nữa, bèn đưa tới bên môi mình.

Lập tức, cơ thể Trần Nhữ Tâm bị kéo, ngay sau đó y hôn đột ngột. Lưỡi đối phương đè lên lưỡi cô, tay áp sau gáy cô làm cho cô chẳng thể chống cự.
Mùi rượu kèm hương hoa nhàn nhạt. Chất lỏng chảy xuống thuận theo yết hầu, khiến Trần Nhữ Tâm đành chủ động nuốt.

Cứ thế, chén thứ ba chui vào bụng Trần Nhữ Tâm.

Ôn Đạm Dung lưu luyến liếm cánh môi cô, nhìn cô đầy ẩn ý rồi cười: "Uống ngon lắm."

Trần Nhữ Tâm: "..."

Ly cuối cùng vẫn dành cho Trần Nhữ Tâm.

Trần Nhữ Tâm cảm giác đầu óc trở nên mơ màng, giống hệt cảm giác say rượu, biết rõ y quyết tâm, còn mình thì luôn bất lực.

Thấy tiêu cự trong mắt cô bắt đầu mơ hồ, Ôn Đạm Dung ngậm nước trong chén, véo nhẹ cằm cô, bắt cô uống.

Trần Nhữ Tâm đã có men say, mê man nuốt hết, cuối cùng còn ngậm mút đầu lưỡi y, chuẩn bị liếm.

Ôn Đạm Dung khựng lại. Ánh mắt cũng trở nên thâm trầm hơn. Y siết chặt eo Trần Nhữ Tâm.

Nhưng dần dần đối phương không đáp lại nữa. Bấy giờ Ôn Đạm Dung mới buông cô ra, bất ngờ phát hiện cô đã thϊếp đi.
Than nhẹ một tiếng, Ôn Đạm Dung bế cô lên bước về giường cách vách.

Đặt cô nằm xong, Ôn Đạm Dung duỗi tay lau cánh môi ẩm ướt kia.

Nhìn gương mặt ngủ say của cô, Ôn Đạm Dung ngắm một hồi rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.

Đợi khi cô tỉnh lại, chắc sẽ tới nơi.

Không có truyền tống trận, dựa vào linh thuyền bay trên không thì phải tốn nửa tháng nữa mới đến.

Ôn Đạm Dung đứng trước linh thuyền, điều khiển linh thuyền của mình.

Trong nháy mắt, mặc dù tốc độ không bằng ngự kiếm, nhưng cũng đã rất nhanh rồi.

Cứ như vậy, mười ngày sau Trần Nhữ Tâm tỉnh dậy.

Cô đã chẳng còn ở trên linh thuyền, mà là trong động phủ lúc trước.

Nhận ra Trần Nhữ Tâm tỉnh lại, Ôn Đạm Dung về bên cạnh cô, thấy cô chậm rãi mở mắt.

"Cuối cùng nàng cũng tỉnh." Ôn Đạm Dung nhẹ nhàng đỡ cô dậy, "Đầu còn choáng không?"
"...Vẫn ổn." Chẳng qua Trần Nhữ Tâm cảm thấy mệt.

"Bởi vì nàng chưa thể sử dụng chân nguyên nên lúc mê man nàng sẽ tự chữa trị kinh mạch của mình. Cơ mà thời gian hơi dài một chút." Dường như thấy cô còn uể oải, Ôn Đạm Dung nói: "Lại ngủ thêm nữa nhé?"

Trần Nhữ Tâm khẽ lắc đầu.

Ôn Đạm Dung đỡ cô lên, mặc áo ngoài rồi búi tóc cho cô.

"Chúng ta về à?" Nhìn khung cảnh quen thuộc của động phủ, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu.

"Ừ..." Chắc tưởng rằng cô không thích ở trong này nên Ôn Đạm Dung khựng một chút: "Sư tôn không thích ở đây sao?"

Nghe y nói, Trần Nhữ Tâm lắc đầu: "Đâu có đâu."

Chỉ cần y bên cạnh, ở chỗ nào cũng giống nhau.

Ôn Đạm Dung khẽ vuốt gò má cô. Trần Nhữ Tâm vô thức nhắm mắt lại, vẻ ngoan ngoãn như thể làm gì cô cũng cho phép...
Vừa rung động, giọng y trầm khàn: "Sư tôn...muốn đi tắm rửa không?"

"...Ừm." Trần Nhữ Tâm dịu dàng đáp.

Ôn Đạm Dung nở nụ cười: "Để ta hầu hạ sư tôn thật tốt nhé?"

"...Hử?" Trần Nhữ Tâm mở mắt ra.

"Ta sẽ không làm chuyện thất lễ với sư tôn đâu." Ôn Đạm Dung hứa: "Không làm chuyện mà sư tôn không muốn, sư tôn nhé?"

Thấy sự mong đợi trong mắt y, Trần Nhữ Tâm chẳng đành lòng từ chối: "...Được."

"Sư tôn..." Ôn Đạm Dung khàn giọng rồi bế cô lên.

Y dẫn cô ra sau núi. Nơi đó có nguồn suối. Nguồn suối và linh mạch chảy cùng nhau nên linh khí đặc biệt nồng nặc.

Nước chảy vào ao ngọc. Nước trong vắt, có sương trắng bốc lên, đó là linh khí nồng đậm.

Ôn Đạm Dung cởi y phục cho cô rồi ôm cô xuống nước. Đầu tiên y giúp cô làm ướt tóc, nhỏ sương hoa mà mình đã luyện chế riêng cho cô. Mùi thơm đặc biệt thoang thoảng cực kì dễ ngửi, thấm vào ruột gan, nhưng lại khiến người ta bất giác si mê...
Xử lí sạch sẽ mái tóc dài kia xong, Ôn Đạm Dung bấm pháp quyết, tức thì mái tóc dài của cô khô cong.

Ôn Đạm Dung dịu dàng chải mái tóc dài rồi vấn bằng cây trâm. Kế tiếp là cơ thể. Trần Nhữ Tâm hồi thần trước mùi thơm đặc biệt kia. Cô nhẹ giọng mở miệng: "Để tự..."

"Sư tôn..." Hơi thở nóng rực phả vào gáy. Bàn tay mạnh mẽ đó siết chặt eo. Trần Nhữ Tâm hơi đờ người, lời nói cũng im bặt.

"Tùy...chàng."

Có được sự đồng ý của cô, bấy giờ Ôn Đạm Dung mới làm. Y đổ sương hoa vào lòng bàn tay, khẽ vuốt vùng cổ mảnh mai trắng nõn. Ngón tay thon dài mơn trớn bên xương quai xanh và không hề đụng chạm vùng ngực nhạy cảm của cô.

Nhưng dẫu vậy, Trần Nhữ Tâm vẫn thở gấp dần. Da thịt trắng nõn như ngọc ửng màu hồng phấn mê người. Tay y đang chuyển động sau lưng và gáy cô. Lòng ngón tay ấn nhẹ lên huyệt vị như đang dùng linh khí đả thông kinh mạch cho đối phương.
Rất thoải mái, cũng rất đau nhức. Trần Nhữ Tâm thở hổn hển. Gò má đỏ ửng.

E rằng Ôn Đạm Dung hơi rục rịch, nhưng y kìm chế sự nóng ran trong cơ thể mình rất tốt, gác lại tâm tư ân cần săn sóc, khơi thông kinh mạch giúp cô.

Sương hoa từ từ thấm vào cơ thể. Mùi thơm kia càng nồng hơn. Tay Ôn Đạm Dung rời phần lưng cô, bắt đầu thay cô lau thân thể.

Động tác của Ôn Đạm Dung xấu xa hơn nhiều so với lúc trước. Khi y dừng tay ở vùиɠ ҡíи, Trần Nhữ Tâm khẽ thở gấp: "...Ta tự làm."

"Rõ ràng sư tôn đã nói được cơ mà." Hơi thở nóng rực kia phả vào gáy cô. Giọng nói khàn khàn mang chút hưng phấn, kèm theo du͙ƈ vọиɠ kìm chế.

Trần Nhữ Tâm: "..."

Cuối cùng hết cách, Trần Nhữ Tâm bèn không ngăn y nữa.

Trái lại Ôn Đạm Dung không đi quá giới hạn. Y chỉ tắm rửa cẩn thận giúp cô, không bỏ qua bất kì một chỗ nào.
Trần Nhữ Tâm hơi run rẩy. Rốt cục cô chỉ biết dựa vào lòng y, để y ôm lấy tránh mất lực ngã xuống.

Cuối cùng, Trần Nhữ Tâm từ bỏ việc chống cự, thành thật nghe theo y.

Toàn bộ quá trình thật sự Ôn Đạm Dung chỉ tắm giúp cô và không làm gì khác.

Bằng không, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết liệu y làm ở đây có thích hợp hay không...

Thầm thở dài, Trần Nhữ Tâm nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình. Đáy mắt y không hề có du͙ƈ vọиɠ. Cô chỉ thấy tâm trạng suиɠ sướиɠ của y, khóe miệng cong cong.

Động tác Ôn Đạm Dung dịu dàng như đang cẩn thận đối xử với búp bê dễ vỡ vậy. Sau khi tắm xong, Ôn Đạm Dung ôm cô về bờ, cầm khăn dịu dàng lau khô nước trên người cô rồi mới giúp cô mặc y phục.

"Sư tôn nhìn gì vậy?" Giọng Ôn Đạm Dung khàn khàn. Đáy mắt phản chiếu bóng hình cô, thầm mang một nụ cười.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới nhận ra mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào y. Cô mở to mắt, nói: "Xong chưa?"

"Sư tôn vẫn chưa trả lời ta mà?"

Ôn Đạm Dung nắm cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.

Trần Nhữ Tâm: "..."

"A..." Ôn Đạm Dung không kiềm nổi cười khẽ một tiếng, "Tốt lắm."

Mặt cô nhìn mình chẳng thay đổi. Nếu những ngày qua không chung đụng thì y sẽ cho rằng cô không vui. Nhưng rõ ràng trong đôi mắt kia lại viết lên sự bất đắc dĩ và dung túng.

Lúc trở về, Ôn Đạm Dung không dùng pháp thuật mà kéo tay cô đi.

Vì đã đầu thu, lá bạch quả giữa rừng núi bị gió cuốn rơi. Mặt đất trải đầy màu vàng óng ánh xen vẫn với màu đỏ nổi bật của lá phong.

Ôn Đạm Dung nắm tay cô thật chặt. Đường xuống núi khá trúc trắc, nhưng vì khoảng cách rất gần nên thoáng cái đã ra đường bằng.

Dọc đường, Trần Nhữ Tâm ngắm nhìn ngọn núi này. Đây là một dãy linh thạch hiếm có, hẳn đã được phát hiện mới bị Ôn Đạm Dung mở động phủ, bày bốn bề trận pháp nên càng không ai tìm ra.
Đưa Trần Nhữ Tâm trở về, Ôn Đạm Dung lấy vài thứ mà cô cần dùng đến, bao gồm cả chụp đèn kia.

Đã tới lúc y rời đi. Y nhất định phải tìm được Quả Thần Mộc. Trong truyền thuyết, thánh vật đó có thể giúp con người đột phá cảnh giới. Giờ cô không thể tiếp tục tu luyện, kinh mạch bị tổn thương được chăm sóc chu đáo, chỉ cần tìm thấy Quả Thần Mộc thì tu vi của cô có thể tản đi sau khi bước lên đại đạo trường sinh một lần nữa.

Quả Thần Mộc mọc ở bên kia mảnh đại lục này. Nơi ấy có tử hải, tu giả hóa thần mới vào được.

Ngay cả là tu giả hóa thần thì chỗ đó cũng khó lường hơn so với Ma Vực. Vì khó lường nên càng thêm thần bí đáng sợ.

"Sư tôn, ta cần phải rời đi một thời gian." Ôn Đạm Dung ôm vai cô, nói: "Lâu thì nửa năm, sớm thì ba tháng. Nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ta sẽ để hắc giao lại bảo vệ nàng."
Trần Nhữ Tâm liếc qua mắt y: "Chàng muốn đi đâu?"

"Đường sá xa xôi, không thể mang nàng theo." Ôn Đạm Dung khẽ vuốt hai gò má cô. Đáy mắt sâu hun hút nhưng bị y đè xuống. Y nói: "Chờ ta về."

Trần Nhữ Tâm hơi gật đầu.

Ôn Đạm Dung hôn môi cô rồi rời đi.

Sau khi Ôn Đạm Dung rời đi, Trần Nhữ Tâm gọi chụp đèn kia, ra lệnh mở kết giới.

Tức thì, chụp đèn kia trôi lơ lửng trên ngọn núi, mở kết giới bao phủ khắp ngọn núi.

So với người khác, Trần Nhữ Tâm lại chú ý tới chuyện xấu của Mạnh Thiên Hạo.

...

Nửa tháng sau, Trần Nhữ Tâm đang ngủ trưa.

Bỗng nghe thấy một tiếng kêu ré thảm thiết, Trần Nhữ Tâm lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Là tiếng của hắc giao!

Cô vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một người đi vào.

Đáy mắt Trần Nhữ Tâm hơi trầm xuống, mặt chẳng lấy làm lạ: "Mạnh Thiên Hạo?"
"Nhữ Tâm, thì ra nàng ở đây." Thấy cô, Mạnh Thiên Hạo thoáng vui mừng. Nhưng chợt phát hiện mình không cảm nhận được tu vi của cô, ánh mắt rơi xuống khóa linh ngọc trên cổ tay cổ chân đối phương, hắn trầm giọng: "Ma đầu kia dám đối xử với nàng như vậy sao?"

Dứt lời, hắn đến bên cạnh Trần Nhữ Tâm. Trần Nhữ Tâm lại lui về sau một bước. Cô không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao ngươi xuất hiện ở đây?"

"Ra ngoài rồi nói sau." Dĩ nhiên Mạnh Thiên Hạo sẽ không nói cho cô rằng mình đã men theo khí linh thần khí tới. Hắn nhất định phải sở hữu (Đông Cực kiếm đồ), thân thể thuần âm hắn cũng muốn!

Mặt Trần Nhữ Tâm không biến sắc. Cô lạnh nhạt hỏi: "Con yêu thú chân núi ra sao rồi?"

"Ý nàng là hắc giao?" Mạnh Thiên Hạo giật giật khóe miệng, hời hợt nói: "Ta thấy nó đã tu sừng rồng nên định thu phục. Nào ngờ nghiệt súc vô tri kia lại muốn gϊếŧ ta. Ta đành phải rút gân lột da nó. Cơ thể hắc giao là khí vật luyện hiếm có..."
"..." Nhìn Mạnh Thiên Hạo, Trần Nhữ Tâm bình tĩnh lạ thường. Cặp mắt ấy chẳng mang theo bất kì tâm trạng nào.

Mạnh Thiên Hạo hơi nhíu mày, "Sao vậy? Ta dẫn nàng rời khỏi đây trước đã."

"Ta từng nói..." Trần Nhữ Tâm lạnh giọng: "Không cùng chí hướng. Ta nghĩ ngươi nên hiểu."

Mạnh Thiên Hạo cũng dần mất kiên nhẫn. Uy áp của tu giả hóa thần lập tức làm một đợt ngai ngái vọt lên cổ họng Trần Nhữ Tâm. Cô bỗng nghe Mạnh Thiên Hạo mất kiên nhẫn nói: "Vậy thì đã sao. Không ai có thể cản trở điều ta muốn làm. Kể có dùng đường đường Dục Ma Sứ làm lô đỉnh, ai dám nhiều lời với bổn tọa lấy nửa câu? Kẻ mạnh là vua. Ta nghĩ nàng phải 'người thức thời mới là trang tuấn kiệt', thuận tiện giao luôn (Đông Cực kiếm đồ) ra. Đến lúc đó bổn tọa còn giữ được cho nàng một mạng."
Bấy giờ, Mạnh Thiên Hạo chẳng còn che giấu sắc mặt vốn có nữa.

Nữ nhân này sớm muộn gì cũng là của mình. Thấy nhẫn trữ vật trên tay cô, Mạnh Thiên Hạo híp mắt lại, Trần Nhữ Tâm bất giác lùi về sau một bước.

"Đừng sợ, giờ ta sẽ không gϊếŧ nàng." Mạnh Thiên Hạo cười lạnh bước lên, nắm chặt tay cô, chộp lấy pháp bảo trữ vật kia, xóa bỏ ấn kí thần thức của cô ngay lập tức rồi lần ra (Đông Cực kiếm đồ) mà mình muốn tìm. Hắn thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng tìm được."

Trần Nhữ Tâm ngã xuống đất, vì thần thức trên nhẫn trữ vật đã bị Mạnh Thiên Hạo dứt khoát xóa đi nên đầu cô đau buốt, máu đỏ tràn khỏi khóe miệng. Cô cúi đầu ho một tiếng.

Thấy bộ dạng đó, khuôn mặt dâʍ tà của Mạnh Thiên Hạo thoáng vui mừng: "Dáng vẻ yếu đuối của Dục Ma Sứ vẫn làm nam nhân càng muốn thương yêu hơn."
Dứt lời, Mạnh Thiên Hạo bước qua...

Trần Nhữ Tâm lặng lẽ niệm khẩu quyết. Rốt cục chụp đèn khí linh kia đáp lại cô...

...

Ở một nơi đại lục xa xa khác, tử hải.

Sau khi đi vào bên trong, Ôn Đạm Dung nhận ra khế ước giữa mình và hắc giao đã gián đoạn.

Ôn Đạm Dung lấy phi kiếm bổn mạng, muốn bổ một con đường. Nhưng ngay lúc này, trái tim y co mạnh một cái. Mặt y đau đớn.

Giác quan tu sĩ nhạy bén. Cảm giác này vốn bất thường.

Lập tức, Ôn Đạm Dung tái mặt: "Sư tôn!!"