Edit: Mei A Mei
Trần Nhữ Tâm bước đến trước mặt y, "Là cái gì?"
"..." Ngửi hương thơm thoang thoảng gần kề, khoảnh khắc ấy, ánh mắt Chu Triều Khanh vô tình rơi trên cặp chân trần trắng nõn của cô. Y che giấu thần sắc dưới đáy mắt rất nhanh, đáp: "Truyền khẩu dụ của thái tử, thái tử phi nương nương mắc lỗi trong lời nói và việc làm nên phải ở lại cung Thái Cùng tự kiểm điểm. Mặt khác, hiện giờ có hoạ bắc tuyết, mọi chi phí ăn mặc đều bị giảm phân nửa. Cung thái Cùng cũng thế."
Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm: "Ta biết rồi. Còn gì nữa không?"
"..." Chu Triều Khanh khom người, rũ đầu. Ánh mắt bất giác rơi trên bàn chân ngọc trần trụi lần nữa, "Trời lạnh. Xin thái tử phi nương nương bảo trọng quý thể."
Tiếng chuông kêu vang. Mùi thơm thanh nhã kia càng gần hơn.
"Ngẩng đầu." Giọng nói lạnh nhạt của Trần Nhữ Tâm vang lên. Vì khó chịu nên giọng Trần Nhữ Tâm hơi khàn khàn, nghe có phần mệt mỏi.
Ngũ quan của y đoan chính thong dong. Mặt trắng không râu. Môi mỏng bợt bạt. Giọng nói mang nét yểu điệu đặc biệt của hoạn quan.
Dù nhìn thế nào thì dáng vẻ bình thường kia vẫn không khiến người ta moi ra được một chút du͙ƈ vọиɠ.
Chỉ có như vậy. Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên mặt y rất lâu mà không hề dời đi.
Sao Chu Triều Khanh không cảm giác được ánh nhìn ấy. Y chỉ rũ mắt, im lặng, đợi cô nói.
"Ngươi tiến cung năm mấy tuổi?"
Chu Triều Khanh ngẩn ra, lại thưa: "Bẩm thái tử phi nương nương, năm tuổi ạ."
Trần Nhữ Tâm hỏi tiếp: "Trong nhà còn người nào nữa không?"
"Bẩm thái tử phi nương nương, trong nhà chỉ còn một mình nô tài thôi ạ." Nhất thời Chu Triều Khanh nghĩ không ra rốt cục cô đang muốn làm gì. Chỉ đơn thuần muốn lôi kéo mình hay sao?
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của cô lại khiến Chu Triều Khanh càng không thể hiểu nổi rốt cục cô muốn cái gì.
"Vậy ngươi có từng muốn rời đi không?"
Chu Triều Khanh khẽ ngẩng đầu lên. Như hoảng sợ, y vội vã quỳ xuống: "Nô tài không dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế. Thái tử phi nương nương minh giám."
"..." Trần Nhữ Tâm nhìn người đang quỳ dưới chân mình, hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn khom lưng nâng y dậy, "Ngươi không cần phải vậy."
Được cô đỡ, Chu Triều Khanh đành đứng dậy rồi âm thầm né tay cô ra, "Nô tài không dám."
Thấy y tránh mình, Trần Nhữ Tâm không gần y thêm nữa.
Quy tắc của thế giới này đã vô tình đè bẹp người ta.
Trần Nhữ Tâm cũng chẳng muốn ép y. Có một số việc không vội vàng được mà chỉ có thể từ từ tiếp xúc.
Người này quá phòng bị, hẳn sẽ không tin mình chỉ vì vài ba câu. Y có thể sinh tồn trong thâm cung này mấy chục năm thì chắc cũng không phải người đơn giản.
...Đau đầu.
Trần Nhữ Tâm xoay người đưa lưng về phía y, rồi duỗi tay vuốt vuốt huyệt thái dương mình.
Thế nhưng, ngay lúc cô xoay người, nhìn bóng lưng cô, một ý nghĩ sâu xa chợt lướt qua đáy mắt Chu Triều Khanh, nhoáng cái đã mất dạng.
Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường thấp, nhìn người đang khom lưng cúi đầu, chậm rãi lên tiếng: "Nếu không có chuyện gì thì ngươi lui ra đi."
"Dạ, thái tử phi nương nương." Chu Triều Khanh lui ra.
Nhìn y rời đi, Trần Nhữ Tâm chống má trầm tư.
Chỉ lát sau, Anh Lạc đến bưng theo một cái chén nhỏ.
"Công chúa, bữa tối người chưa ăn gì. Đây là bát súp nô tỳ làm cho người. Người uống chút nhé."
Trần Nhữ Tâm hoàn hồn, "Để đó đi."
"Bát súp này uống nóng mới ngon. Công chúa, người..."
Nàng ta còn chưa kịp nói xong, Trần Nhữ Tâm đã nhận lấy cái chén. Nhiệt độ vừa phải nên uống hết rất nhanh.
Anh Lạc nhất thời ngây ra rồi cầm khăn tay lau khoé miệng cho cô.
Trần Nhữ Tâm nhận khăn tay, tự làm.
Anh Lạc lại đưa cho cô chén trà súc miệng, lau sạch tay cô bằng khăn ướt.
Tối nay Thái Cùng Điện rất yên tĩnh. Ánh trăng bên ngoài u tịch, rọi vầng sáng bàng bạc lạnh lẽo.
Dù biết chắc sự tình giữa thái tử Hạ Quốc và chủ tử mình không ổn, Anh Lạc cũng chẳng hỏi han. Dẫu có thế nào, nàng ta vẫn sẽ luôn hầu hạ bên cạnh công chúa.
Huống chi, từ xưa đến nay, công chúa hoà thân có kết cục tốt ư?
Nghĩ vậy, Anh Lạc chỉ cảm thấy xót ruột xót gan. Sau này tình cảnh của công chúa sẽ càng gian nan hơn giữa hoàng cung Hạ Quốc này.
Dằn xuống ý nghĩ ấy, Anh Lạc sửa lại giường chiếu rồi nói với cô: "Công chúa, đã giờ hợi. Người nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm, bổn cung biết rồi."
Trở về giường, Trần Nhữ Tâm cứ trằn trọc mãi. Từng ngọn nến trong phòng bị thổi tắt. Ánh trăng bạc bên ngoài rọi qua song cửa sổ. Sương mù mịt mờ như một lớp lụa mỏng.
Lớp lụa mỏng kia phất phơ, thoắt xa thoắt gần.
Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết mình ngủ từ bao giờ. Sáng sớm khi bị Anh Lạc đánh thức, cảm giác đau đầu ập tới.
Lúc mở mắt ra, Trần Nhữ Tâm chỉ thấy sắc trời bên ngoài đã sáng trưng. Cô vẫn muốn ngủ thêm một lát.
Mặc áo giúp cô xong, Anh Lạc nhét lò sưởi tay cho cô, "Ở ngoài lạnh lắm. Người đừng để bị cảm."
Sau đó, Nguyệt Dung mang đồ rửa mặt đến.
Anh Lạc hầu hạ Trần Nhữ Tâm rửa mặt ăn sáng.
Giờ này, đáng lẽ đám cơ thϊếp của thái tử phải tới cung Thái Cùng thỉnh an.
Nhưng chắc vì chuyện hôm qua nên được miễn thỉnh an. Mà cô cũng chẳng cần đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, giảm bớt không ít việc.
Nhưng chỉ một lát sau, thái giám Cảnh Dương điện đã qua đây.
"Truyền khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, thái tử phi hãy đi gặp hoàng hậu nương nương cùng tạp gia."
Trần Nhữ Tâm được Anh Lạc nâng dậy từ trên mặt đất, "Xin công công chờ. Ta sẽ đến ngay."
Vị công công kia cũng là người nhanh nhẹn, bèn đứng bên ngoài đợi.
Anh Lạc sợ cô bị cảm, đành cầm áo choàng bạch hồ mang tới từ Trần Quốc khoác lên người cô.
Nguyệt Dung im lặng liếc thoáng áo choàng bạch hồ.
Rời khỏi Thái Cùng Điện, một cơn gió lạnh thổi tới. Áo choàng da cáo chặn không ít rét mướt giúp cô.
Đến Cảnh Dương Điện của hoàng hậu, thái giám dẫn đường kia cúi người xuống: "Thái tử phi nương nương tự vào đi. Hoàng hậu nương nương đang đợi người."
Bước vào Cảnh Dương Điện, nhìn khuôn mặt vô cảm của hoàng hậu, Trần Nhữ Tâm quỳ gối thỉnh tội trước.
Hoàng hậu nương nương nhận lấy chén trà từ cung nữ sau lưng, khẽ nhấp một ngụm, rồi nhìn Trần Nhữ Tâm đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Thái tử phi có tội gì?"
Trần Nhữ Tâm không muốn vòng vo, dứt khoát gạt hết bộ dạng nhu nhược giả dối, đáp: "Nhi thần ngu dốt."
Thế nhưng, chính thái độ này đã hoàn toàn chọc giận hoàng hậu.
"Tuy con là trưởng công chúa Trần Quốc, nhưng hôm nay lại là thái tử phi Hạ Quốc." Mặt hoàng hậu lạnh tanh. Cung nữ đứng sau lưng bà ta nín thở. Bà ta nói giọng ôn hoà: "Chức trách của con là hầu hạ thái tử. Tân hôn chưa lâu đã không vui. Người thiên hạ dạy đối đãi với thái tử thế nào?"
"Hoàng hậu nương nương nói phải."
Ngừng một chút, hoàng hậu nhìn áo choàng bạch hồ trên người cô, "Trái lại lông bạch hồ trên người con không tồi đâu. Thái tử phi đã mang theo từ Trần Quốc nhỉ?"
Trần Nhữ Tâm rũ mắt, đáp: "Dạ."
"Bạch hồ là vật điềm lành. Thái tử phi không nên hao tổn phúc lợi của mình." Hoàng hậu buồn bã nói: "Chi bằng thái tử phi hãy chép mười lần (địa tạng kinh). Ba ngày sau bổn cung sẽ sai người tới lấy, bài trừ tội sát sinh trên người con, làm tốt việc sinh con nối dòng cho hoàng thất."
"...Dạ."
Lúc này, hoàng hậu nương nương như hồi thần, phân phó đại cung nữ sau lưng: "Ngọc Nhi, còn không mau đỡ thái tử phi lên."
Được cung nữ dìu đứng dậy, ban ngồi, hoàng hậu lại tán gẫu cùng cô một lát.
Rõ ràng, hoàng hậu đối xử với cô lạnh nhạt hơn hôm qua không ít. Thậm chí sự khó ưa bộc lộ rõ rệt qua ánh mắt, nhưng cũng khiến người ta không tìm được bất cứ sai lầm gì. Có lẽ bà ta đã ngờ ngợ ra chuyện tối hôm qua chăng?
Rời khỏi Cảnh Dương Điện, trở về Thái Cùng Điện.
Trần Nhữ Tâm cởϊ áσ choàng bạch hồ trên người xuống. Anh Lạc tiến lên cầm lấy, bỗng nghe thấy Trần Nhữ Tâm nhàn nhạt phân phó: "Về sau hãy đặt tấm áo choàng này dưới đáy hòm. Đừng lôi ra nữa."
"Sao vậy ạ?" Anh Lạc hơi khó hiểu, "Thái tử phi không thích tấm da cáo này sao?"
Trần Nhữ Tâm bước đến trước bàn đọc sách, mở giấy và bút mực ra. Trong phòng không còn ai khác nên cô thản nhiên nói: "Bổn cung thì chẳng sao đâu. Nhưng người khác nhìn ngứa mắt thôi." Rồi không nói gì thêm nữa.
(Địa tạng kinh) gồm hai quyển. Mà bà ta yêu cầu ba ngày chép xong mười lần.
Ngay cả mất ăn mất ngủ cũng rất khó hoàn thành.
Lần này, e là hoàng hậu thực sự tức giận.
...Bởi vì tấm da cáo may thành áo choàng nữa sao?
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm không hề biết rằng, năm xưa khi hoàng hậu ra đời, trời có điềm lành. Mây trời hoá thành hình cáo trắng. Nhưng hoàng hậu lại bị người đời đồn là hồ linh chuyển thế.
Trần Nhữ Tâm đã vô tình phạm phải điều kị.
Rước thêm phiền toái cho mình.
Bên kia hoàng cung.
Lúc đi theo bên cạnh Hạ Hầu Phỉ Nhiên, Chu Triều Khanh đã nghe thấy chuyện này. Y lại có thêm hiểu biết mới về công chúa Trần Quốc. Người đó lớn lên trong hoàng cung Trần Quốc như thế nào, sao không hề có một chút dã tâm nào vậy?
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm đang cầm bút lông sói, chăm chú chép kinh.
"Công chúa, người nghỉ ngơi một lát trước nhé? Đã bốn canh giờ rồi..."
Trần Nhữ Tâm nắn nắn cổ tay mỏi nhừ và ngón tay lạnh cóng sắp mất đi tri giác, thản nhiên nói: "Thắp thêm vài ngọn nến đi."
Anh Lạc chẳng khuyên được, lại phải thắp thêm đèn. Bỗng chốc căn phòng sáng bừng lên.
Lúc bình minh, quả thực Trần Nhữ Tâm không gượng nổi, bèn tựa trên án dài rồi ngủ.
Ngủ thẳng tới hoàng hôn.
"Công chúa, công chúa...Công chúa người tỉnh đi. Đừng doạ nô tỳ nữa..."
Ồn quá! Mí mắt nặng trĩu. Trần Nhữ Tâm cảm giác đầu đau sắp nứt. Toàn thân cũng lạnh cóng, khó chịu vô cùng.
"Nguyệt Dung cô cô, chắc tối hôm qua thái tử phi bị lạnh rồi. Phải làm sao bây giờ?"
"Ta đi mời ngự y qua đây ngay."
"Đa tạ Nguyệt Dung cô cô."
Chẳng biết đã qua bao lâu.
"Công chúa, người đừng có chuyện gì. Người uống nước trước đi..." Tiếng khóc nghẹn ngào, "Sao một canh giờ rồi mà Nguyệt Dung cô cô vẫn chưa quay về...Liệu đã xảy ra chuyện gì chăng? Nô tỳ không ra được. Làm thế nào mới phải đây?"
Trần Nhữ Tâm rất muốn lên tiếng dỗ dành nàng ta. Cô chẳng thể mở mắt, cũng không thể lên tiếng.
Dần dần ý thức bị bóng tối nuốt chửng, đến khi hoàn toàn mất đi tri giác.
Anh Lạc lại lau mồ hôi trên trán cho Trần Nhữ Tâm rồi đổi khăn ướt sạch sẽ giúp cô.
Thế nhưng, làm vậy cũng không khiến nhiệt độ đáng sợ trên người cô hạ đi tí nào.
Anh Lạc lại đứng dậy. Vì công chúa, nàng ta nhất định phải chạy ra cầu xin thái tử. Nếu không công chúa sẽ...
Ngay khi nàng ta vừa đứng đậy, một trận gió rét thổi qua. Anh Lạc chỉ cảm thấy đau gáy, tức thì cơ thể mềm nhũn, hôn mê.
Dưới ánh nến phản chiếu bóng người cao ngất.
Nhìn người đang mê man trên giường, y tiến lên đỡ nửa cơ thể Trần Nhữ Tâm dậy, sau đó đút thuốc vào miệng cô. Chẳng hiểu sao cô vô thức chống cự, chưa lọt lấy nửa giọt.
Cơ thể nóng như lửa đốt. Trần Nhữ Tâm khó chịu cau mày lại, nhưng sự khó chịu không hề thuyên giảm.
Giữa cơn mơ màng, cơ thể như được ai đó ôm lấy. Hơi thở lạnh buốt khiến cô dựa gần theo bản năng.
Ngay sau đó, môi bị cạy ra. Mùi vị đắng ngắt làm cô bất giác muốn khước từ. Nhưng xúc cảm mềm mại lạnh buốt lại khiến cô muốn nhiều hơn...