- Có thể cho hỏi một chút...rốt cuộc nhân vật chúng ta cần phải đối mặt, cái tên Riddle đó là ai vậy? - Đứng trước bầu không khí đang dần bị cô đọng lại như vậy, Tề Như Hoa không nhịn được mà lên tiếng. Nãy giờ bọn họ chỉ toàn nói đến mấy chuyện cũ ngày xưa mà quên mất vấn đề mấu chốt của bây giờ chính là đối phó với gã nào đó thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện trong thành phố đến một lần nào.
Tất cả mọi người đều bị đánh thức khỏi cảm giác ảm đạm mà câu chuyện cũ mang tới, khẽ thở ra một tiếng dài buồn bã. Nhưng không một ai mở miệng, vì chẳng có người nào sở hữu cho mình một câu trả lời hoàn chỉnh.
Không, thật ra không hẳn là không có câu trả lời. - Riddle Viha Prinz, 30 tuổi, hiện tại đang sống ở Mỹ. Có nhiều nguồn tin cho biết hắn sinh ra và lớn lên ở Ý, nhưng theo hồ sơ mà chúng tôi tìm được, quê hương thật sự của hắn là ở Pháp - Lưu Phất Nhiên gõ cửa bước vào, mang theo một tập hồ sơ mỏng cũ kĩ được niêm phong kĩ càng.
Trong một giây phút cực kỳ ngắn, Mặc Uyển thề với trời rằng cô đã thấy một thứ ánh mắt bí ẩn mà Phất Nhiên y trao cho Lưu Minh Vương. Đó giống như một thứ tình cảm khó mà nói thành lời được, một thứ cảm xúc vô hình liên kết giữa hai thế hệ khác nhau.
Lưu Phất Nhiên bước vào thư phòng, từ tốn bước tới cạnh Lý Hạo, đặt tập hồ sơ xuống bàn kính. - Riddle Viha Prinz lớn lên giống như mọi đứa trẻ bình thường khác. Cấp hai, cấp ba rồi đại học. Không có gì khác ngoài những tấm bằng loại xuất sắc mà một học sinh toàn diện nên có. -
Vũ Phẩm vươn người với lấy tập hồ sơ, run rẩy mở ra. Đáy mắt mơ hồ phản chiếu một bức ảnh đầy quen thuộc. Không ngoài dự đoán, hắn giống y hệt người đó! Từ mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh lam trong suốt như nước cho đến những hình xăm chi chít nơi cánh tay trái. Tất cả những thứ đó, đều khiến y nhớ về cố nhân, người đàn ông tuấn tú từng làm khuynh đảo cả thành phố Y một thời.
- Không đời nào, không phải Lucius nói cả gia đình hắn đều đã mất trong một vụ hỏa hoạn lớn ở miền tây nước Ý rồi hay sao? - Giữ nguyên tầm mắt trên tập giấy trắng mực đen và bức ảnh đính kèm trên đó, Tề Môn Sanh thốt lên trong vô thức, vầng trán cao đã lấm tấm mồ hôi. Sự việc ngày hôm ấy, liệu có phải sẽ được lặp lại một lần nữa hay không?
Giương lên một ánh mắt lạnh lùng cực kì lười nhác, Lưu Phất Nhiên chậm rãi mở miệng. - Hắn được gia đình nội nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Tôi không rõ chuyện cũ của mấy người, nhưng theo thông tin tôi điều tra được, thì gia đình nội của hắn là một gia tộc lâu đời, từ xưa đã sinh sống và phát triển ở miền tây nước Ý. Kì lạ là trong tập hồ sơ tội phạm mà Interpol cung cấp lại ghi Riddle Viha Prinz là trẻ mồ côi, được các sơ tại một nhà thờ nhỏ nuôi dưỡng! -
Hai luồng thông tin khác nhau, không cái nào liên quan tới cái nào. Tựa như có ai đó đang cố che giấu một chuyện gì đó vô cùng bí ẩn. Không thừa nhận cũng không phủ nhận rốt cuộc gia tộc Viha Prinz còn sống hay đã chết. Chuyện cứ như mập mờ mãi như thế, giống như bị ngăn cách bởi một màn sương vô hình.
------------------------------
- Thứ hai tuần tới hai cậu sang Ý, tìm hiểu tận gốc chuyện này cho tôi! Lý lịch này nhất định là có vấn đề! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng - Đây là điều đầu tiên Lý Hạo nói với Túy Kiêu sau khi rời khỏi dinh thự của Nhất Môn Tề gia. Cuộc hội ngộ bí ẩn của Ngũ Long nhanh chóng bị rò rỉ thông tin ra ngoài, thu hút không ít sự chú ý của cánh nhà báo và phóng viên truyền hình.
Cũng phải thôi, 40 năm trước, chính những nam nhân đầu đội trời chân đạp đất đó đã gây ra không biết bao nhiêu là phong ba giới giang hồ này. Hiện tại, bọn họ tề tựu vào cùng một chỗ như vậy, không chỉ hắc đạo mà ngay cả giới truyền thông cũng rất quan tâm đến chuyện này, cho dù là tiêu cực hay tích cực.
Mặc Uyển xoay người lại, rời mắt khỏi đám đông đang bu đen bu đỏ trước cổng chính của Tề gia, thở dài. Dạo này một cảm giác ảm đạm không biết từ đâu cứ chiếm lấy tâm trí cô, khiến Mặc Uyển luôn cảm thấy mệt mỏi với chính mình.
Cô cúi xuống, nhận ra bàn tay vốn lạnh ngắt của mình nay lại được một tầng ấm áp khác bao phủ. Lý Hạo nắm lấy tay Mặc Uyển, kéo cô vào lòng. Không biết từ bao giờ, những hành động thân mật như này, đã trở nên quá quen thuộc với cuộc sống của bọn họ. Hệt như một cặp vợ chồng thực thụ.
- Nắm lấy tay tôi, em nhất định sẽ bình yên! - Chìm trong mùi bạc hà nhàn nhạt tự nhiên và sự ấm áp đặc biệt từ lồng ngực vững chãi, Mặc Uyển nghe thấy Lý Hạo thì thầm bên tai, khóe môi lại không nhịn được mà cong lên. - Tôi biết em mệt mỏi, cũng biết em khổ tâm. Chỉ cần nói với tôi, tôi nhất định sẽ thay em gánh vác hết! -
Trời nay chợt đổ mưa lớn. Bên ngoài vừa nắng, bỗng chốc lại tới một cơn mưa rào. Cảnh tượng phía sau thật ngọt ngào, khiến người ta phải ghen tỵ tới cùng cực. Nhưng chẳng hiểu sao, qua chiếc kính chiếu hậu mờ mờ, Phất Nhiên khi chứng kiến những lời đường mật ấy, lại cảm thấy đau tới xé lòng.
Nó giống như vừa uống hết cả một ly cà phê đắng ngắt, lại ngồi trước một cơn mưa không bao giờ tạnh. Cuộc đời này luôn công bằng đến mức tàn khốc, . " - Ngươi muốn có một thứ gì đó, vậy thì bắt buộc ngươi phải trao đổi một thứ khác để thay thế! Tình yêu và kí ức của nữ nhân đó về ngươi sẽ đổi lấy linh hồn và sự sống cho cô ta! Ngươi có muốn trao đổi hay không? - "
Phất Nhiên rũ mi cười lạnh, tự chế giễu chính mình. Lấy cho cô linh hồn, đổi cho cô sự sống. Cuối cùng, sự cố gắng của y đã được đền đáp, bằng sự hạnh phúc của cô. Nhưng lại với một người khác không phải là y. Có thứ này, lại mất cái kia. Y chỉ muốn hỏi rằng, liệu Mặc Uyển em, có nhớ rằng bản thân đã từng yêu tôi hay không?
Nam nhân bên cạnh đang làm những cử chỉ gì, tất cả đều thu gọn vào tầm mắt của Túy Kiêu. Hắn nhăn mày, dời tầm mắt đi, tập trung lái xe. Nếu hắn không nhầm, thì tên Lưu Phất Nhiên này vừa nhìn lão gia với phu nhân ân ân ái ái mà cười lạnh. Thái độ như vậy...là thế nào đây?
Với một người lăn lộn trong giới giang hồ từ nhỏ, chinh nam chiến bắc đối diện vs bao nhiêu loại người, Túy Kiêu hắn có thể khẳng định chắc chắn. Cái ánh mắt nhìn phu nhân đó, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nó còn hơn cả mối quan hệ quân thần bình thường.
Không nhịn được đến khi về nhà, Túy Kiêu liền thấp giọng, ngả người sang phải, hỏi nhỏ. - Này cậu....à thôi, lát về nhà nói chuyện với tôi một chút được không? - Nghĩ lại thì, hỏi mấy vấn đề này ở đây, trước mặt hai vị nào đó đằng sau kia, quả thực không tiện.
Không nhanh không chậm chiếc xe dừng lại trước cổng căn hộ nhỏ, mưa vẫn tầm tã bên ngoài. Phất Nhiên bung ô, chạy ra mở cửa xe cho Lý Hạo và Mặc Uyển. Y che cho cả hai đi vào nhà, khó tránh khỏi việc nửa thân ngoài dính đầy nước mưa. Cổng được mở sẵn, vị quản gia già đã đứng đó chờ sẵn.
Nghiên Thẩm chờ Lưu Phất Nhiên che chắn cho hai thân ảnh kia vào nhà xong cuối rồi mới chậm rãi bước vào nhà. Ánh mắt y trước khi xoay người đi vào bỗng dừng lại trước dáng vẻ tự tại của Túy Kiêu. Hắn đứng dựa vào thành xe ô tô, bình thản ngẩn đầu nhìn cơn mưa đang trút nước xuống.
Nhìn người quản gia bước vào nhà rồi, Lưu Phất Nhiên mới cầm ô trở ra ngoài. Y nhớ rằng Túy Kiêu có chuyện muốn nới với mình. Thân ảnh nọ đứng dưới cơn mưa lớn, cả người ướt sũng, dáng vẻ nghiêm nghị đã bị thay thế bởi sự bất cần hiếm thấy.
- Bị điên à? Nếu Lý Thiên Tuế mà biết tôi để cậu đứng dưới trời mưa thế này thì chắc chắn cô ấy sẽ đấm tôi không trượt phát nào đâu đấy! - Lười nhác đánh nhẹ cái ô vừa nhận từ tay Nghiên Thẩm vào chân gã điên đối diện, Phất Nhiên nhăn mày, bước tới dựa vào thành xe ô tô, rút ra điếu thuốc lá đã thấm nước tù túi áo vest.
Không có tiếng trả lời. Đợi một hồi lâu, y lại nhếch mày nhìn sang bên cạnh. Đứng ở một cự lý gần, Lưu Phất Nhiên mới nhận ra. Nam nhân nọ tuy không có dáng vẻ tuấn tú cương nghị như Lý Hạo, cũng không có sự ma mị yêu nghiệt như Vũ Vương Phong. Hắn không hề tuấn tú.
Nhưng hắn lại mang tới cho người nhìn thứ gì đó rất phong trần chín chắn. Làn da rám nắng cùng mái tóc đen rối, vẻ thu hút nằm ở những thứ vô cùng mơ hồ. Nhưng Túy Kiêu lại có một điểm rất giống với Phất Nhiên y. Đó là có rất nhiều sẹo. Từ những vết mờ mờ khó thấy cho đến những vết nằm ở ngay chỗ chí mạng. Điển hình như dấu rạch chéo ở ngay cần cổ, nhìn thôi cũng đủ biết vết thương đó sâu tới mức nào rồi.
- Cậu đã từng yêu ai chưa Phất Nhiên?? - Túy Kiêu mở miệng, mắt vẫn nhìn xuống như thường. Toàn bộ cơ thể hắn ngấm nước mưa, run rẩy từng đợt. Nhưng điều đó chẳng ăn nhằm vào đâu cả, một sát thủ nếu không thể đứng dưới mưa quá 1 tiếng thì không thể gọi là sát thủ được!
Câu hỏi bất ngờ này đồng thời khiến Lưu Phất Nhiên như bừng tỉnh, giật mình rời mắt khỏi nam nhân bên cạnh, lẩn trốn như một kẻ nhìn trộm chính hiệu. - Tôi á? Tất nhiên là rồi! Đó là mối tình đầu, có lẽ cũng sẽ là người cuối cùng của tôi! - Định thần trong giây lát, Lưu Phất Nhiên lại quay về với dáng vẻ ảm đạm ban nãy khi trong đầu y cứ ong ong những hình ảnh của Lý Hạo và Mặc Uyển.
Nhìn sang người đang đứng cạnh mình, Túy Kiêu bất giác hỏi. - Đó là phu nhân phải không? - Một câu hỏi có sức nặng cực kì lớn, có thể khiến nội bộ lục đục một thời gian dài đấy! Phất Nhiên bật ra tiếng cười nhỏ với suy nghĩ của chính mình, không quên gật đầu một cái xem như thừa nhận! - Phải, chính là cô ấy! Nhưng không phải là Mặc Uyển của bây giờ, mà là Mặc Uyển, đại tiểu thư của Mặc gia cơ! -
Túy Kiêu nhăn mày, dáng vẻ giận dữ dần dà bị bọc lộ, thoát khỏi khuôn mặt nghiêm nghị vốn có. - Cậu có biết chuyện này là sai trái hay không? - Bọn họ chỉ là phận thuộc hạ, làm gì có cái tư tưởng yêu vợ ông chủ của mình chứ?
- Có gì mà sai trái? Là con người thì ai mà không có quyền được yêu? Quan trọng là yêu ai và yêu như thế nào thôi.... - Càng nghe Túy Kiêu càng khó giữ được bình tĩnh. Hắn nghiến chặt hàm, vứt chiếc ô sang một bên, chồm tới chộp lấy cổ áo sơ mi xanh thấm ướt của Lưu Phất Nhiên. - Cậu thì biết cái gì chứ? Người phụ nữ đó đến lượt cậu vọng tưởng sao? Cậu nghĩ xem nếu lão gia biết chuyện này thì sẽ thấy thế nào? Ngay từ đầu ngài đã luôn giành sự nghi ngờ cho cậu rồi, nếu bây giờ cậu còn nói ra những thứ như vậy, nghĩ những chuyện như thế nữa, bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển hết.... -
- Tôi đã cố gắng hết sức để giúp cậu có được sự tin tưởng của lão gia, vậy tại sao cậu cứ dẫm đạp lên công sức của tôi vậy? Chấp nhận nhường nửa tháng lương cho cậu, chấp nhận bị la là lười biếng để cho cậu có nhiệm vụ làm, sẵn sàng bị gạt sang một bên chỉ để cậu có thể thân cận với lão gia thêm một chút!!! Bao nhiêu chuyện tôi làm đó, chẳng lẽ bây giờ vì thứ tình cảm thiêng liêng đó của cậu mà coi như thành công cốc sao??? - Phải, hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi. Hắn phát giác từ những ánh mắt lặng lẽ mà Phất Nhiên y giành cho phu nhân từ một