Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 31: {Khúc du ca cuối cùng}




Ánh nắng xuyên qua bức song sắt lạnh lẽo, gửi chút hơi ấm ít ỏi của ngày mới vào bên trong đại hắc lao u ám. Mà hắc lao đó, chính là một căn phòng vô cùng kì lạ. Phòng biệt giam này được xây dựng với bốn bức tường trắng ẩm mốc và một chiếc lồng bằng thép chống gỉ.


Tứ phía của căn phòng đều có những người đàn ông vạm vợ, đô con canh giữ. Nhưng khác với những gì kẻ khác nghĩ, bên trong chiếc lồng chật hẹp là không phải là một tên ác quỷ đáng sợ, cũng không phải là một gã hề với trí thông minh siêu phàm. Mà chỉ đơn giản là một nữ nhân xinh đẹp bị treo lên như một con rối.


Mái tóc màu hạt dẻ rối loạn gần như che đi hết khuôn mặt khả ái nhưng nhợt nhạt. Đôi mắt vốn sinh động và có chút giảo hoạt nay lại trở nên đờ đẫn, vô hồn. Bộ đồ tù nhân rách rưới màu nâu cam không giấu nổi thân hình gầy gò đến đáng thương của cô.


2 tuần bị bỏ đói, Mẫn Ly từ một mỹ nhân xuất chúng trở thành một con búp bê bị lỗi mặc người ta xâu xé. Từ ngày bị cướp đi từ chốn nhà giam của Tam Giáo, Mẫn Ly cô đã trải qua hết những thứ gọi là cực hình, đã nghiệm ra được đâu là sống không bằng chết.


Không biết rõ rằng đây là ở đâu, và chúng là người của băng đảng nào. Nhưng cô có thể cam đoan rằng những kẻ đã bắt cô tới đây chắc chắn rất quan tâm tới nữ nhân tên Mặc Uyển đó! Nữ nhân mà mấy ngày trước cô còn thản nhiên giễu cợt là không ai thèm để tâm đó!


Chỉ mới có mấy tuần kể từ ngày Mẫn Ly nhận được lệnh ám sát cô ta. Ngay sau khi đặt chân tới Thành phố Y, cô đã nhanh chóng sắp đặt đâu vào đó theo đúng như kế hoạch mà cấp trên đặt ra. Từ việc lựa chọn thời điểm cho đến việc tìm người xử lý, tất cả đều được Mẫn Ly cô chuẩn bị kĩ càng từ A đến Z.


Nhưng nghĩ sao lại không nghĩ được rằng mục tiêu không những không chết, mà cô còn bị chính gã sát thủ kia phản lại một cú đau điếng. Không những thế còn phải chịu đủ thứ hậu quả về sau. Ví như kiểu chưa kịp bóc lịch của Interpol đã phải chịu không ít phong ba bão táp tại cái chốn xa lạ này.


Liên tục bị bỏ đói và hành xác nơi đại lao lạnh lẽo, Mẫn Ly luôn trong một tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhưng cô vẫn ý thức được rõ ràng việc rất có thể ông chủ đã biết nhiệm vụ của cô thất bại và cho người đến cứu viện. Nhưng đã một tuần trôi qua và Mẫn Ly vẫn chưa thấy bất cứ động tĩnh nào từ bên ngoài.


Cho đến tận ngày hôm nay, khi đôi tai lùng bùng của Mẫn Ly cô nghe thấy vài tiếng lè nhè từ bên ngoài, tuy không lớn nhưng đủ kinh động đến một nơi vốn an tĩnh như phong biệt giam này.


Tia hoan hỉ vừa được thắp sáng ngay lập tức bị dập tắt khi đập vào mắt Mẫn Ly không phải là những dấu ấn quen thuộc của tổ chức mà là hình ảnh lờ mờ của một nam nhân cao lớn.


Đây là lần đầu Mẫn Ly gặp một người khác ngoài bốn gã canh gác phòng suốt ngày bất động như tượng. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cổ grandad màu rêu phóng khoáng được cắt tỉa tỉ mỉ và chiếc quần rộng rằn ri đi cùng với đôi bốt cao cột dây. Nhìn sơ qua thì chẳng khác mấy gã canh gác kia là mấy.


Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Mẫn Ly hơn bất cứ điều gì chính là hàn khí đến từ khuôn mặt yêu nghiệt cùng đôi mắt sắt bén. Tất cả gợi lên một thứ khí chất vương giả mà bất cứ kẻ nào cũng phải e ngại.


Kinh nghiệm sống trong giang hồ từ khi còn là một đứa con nít cho Mẫn Ly biết rằng đây chính là kẻ đứng đầu ở đây. Phán đoán này được củng cố khi cô nhìn thấy hai thân ảnh đi phía sau nam nhân nọ, một nam một nữ hết sức cung kính cùng những người khác gọi lên một cái tên nghe đến lạ tai, Vũ Thiếu.


Tuy không hoạt động nhiều ở Thành phố Y nhưng ít ra Mẫn Ly vẫn để lại chút tai mắt bên trong các tổ chức lớn. Cô đương nhiên biết rõ bản thân mình đang nằm trong tay ai.


- Mới đó đã thành ra như vầy rồi sao? - Vũ Vương Phong ngồi xuống một cái ghế dựa bằng gỗ được đặt phía trước lồng sắt với một khoảng cách nhất định. Hắn nhếch môi, phun ra một câu nói sặc mùi thù hận.


Mẫn Ly không ngẩn đầu nhìn, cũng không thèm đáp lại, chỉ im lặng chấp nhận lời mỉa mai của Vũ Vương Phong. Bị treo lơ lửng trên không là một cực hình đáng sợ mà có lẽ dành cả đời Mẫn Ly cô cũng chẳng thể quên được.


Dĩ nhiên Vương Phong hắn cũng chẳng cần cô trả lời, thứ hắn muốn nhìn là vẻ chật vật đến đáng thương hiện tại của cô mà thôi. Một cái phất tay nhẹ nhàng, bốn gã canh gác nhanh chóng tiến về chiếc lồng sắt, lưu loát tháo những chiếc gông lạnh lẽo ra khỏi người nữ nhân nọ.


Chưa kịp thở phào vì được thả xuống, Mẫn Ly ngay lập tức liền bị cảm giác lạnh đến thấu xương xâm nhập. Gã tay sai theo phía sau Vũ Vương Phong không lưu tình hất một chậu nước đá vào người cô, khiến cơ thể vốn yếu ớt đến cùng cực nay khó mà chống đỡ nổi.


Cô bị đẩy đến trước mặt nam nhân đang ngồi cách đó không xa một các thô bạo. Mái tóc rối ướt sũng nước cùng bộ đồ rách rưới nhơm nhớp dính lên da, khiến Mẫn Ly như bị chôn vào một hố băng lạnh lẽo. - Ngươi.....muốn....muốn ???? -


Vũ Vương Phong bật cười, môi bạc phát ra những thanh âm trầm thấp đến đáng sợ. Hàn khí tràn ngập căn phòng, tạo ra một bầu không khí nặng nề bao trùm. - Bổn công tử ta đây muốn ...đừng nói tiện nhânkhông biết! - Vẫn là giọng nói bình thản, nhưng sức ép từ khí khái trong câu nói đã tăng lên vài phần.


Cố nén sự run rẩy đang lan tỏa đến từng ngóc ngách trên người, Mẫn Ly chợt cảm thấy có chút nực cười. Quả thật, những gì hắn ta muốn biết, cô không phải là không biết, thậm chí rất rõ là đằng khác. Nhưng cái tên đó là thứ có thể tùy tiện nói ra sao? Hắn ta có biết ba chữ đó có sức nặng thế nào không?


- Tôi... chết cũng không nói!!! - Mẫn Ly gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi mà nói. Thậm chí bàn tay mảnh mai được giấu phía cánh tay áo cũng vì nắm quá chặt mà trở nên trắng bệch. Mắt phượng hằn lên những tia máu lờ mờ, môi mỏng mím lại thành một đường, trông thập phần đáng sợ.


Khác với dáng vẻ tệ hại của Mẫn Ly, Vũ Vương Phong hắn lại vô cùng nhàn nhạt, tưởng chừng như chẳng đặt nữ nhân trước mặt vào trong mắt. - Sao, vẫn nhất quyết không nói à? - Hắn rũ mi, xoay xoay chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo ở ngón cái, lơ đãng hỏi một câu.


Đây không phải là lần đầu tiên nữ nhân bướng bỉnh này từ chối cung cấp thông tin cho bọn hắn. Lần đầu tiên khi Hán Tử đến hỏi, cô ta đã thản nhiên nhổ nước bọt vào mặt hắn, khiến Hán Tử một phen nhục nhã. Lần thứ hai đến lượt Anh Kiều, cô nàng dĩ nhiên không khách sáo mà tặng cho khuôn mặt yêu kiều kia hai cái bạt tai rõ mạnh.


Và hiện tại là lần thứ ba, cũng chính là giới hạn cuối cùng mà Vũ Vương Phong hắn dành cho cô gái này. - Không sao! Vương Phong ta đây cũng không phải không biện pháp khiến mở miệng! - Hắn đứng dậy, phủi phủi tay, mỉm cười nhìn nữ nhân đang quỳ sụp dưới đất.


Dưới cái nhìn rét lạnh của hắn, Mẫn Ly không nhịn được mà co rúm lại. Vương Phong mở miệng, lời vàng ngọc nhanh chóng như tảng đá đè nặng lên trái tim trầy trụa của Mẫn Ly. - Đừng ỷ bản thân ấn của Lucifer thì liền muốn thị uy! đã bị giam đây gần 1 tuần, nếu bọn chúng ý định giải cứu, thì cũng không đợi đến lúc này! -


Lời vừa xuất, ý tứ rõ ràng muốn cảnh cáo cô đừng có ngạo mạn quá lâu, sau chính là nói rằng chỗ dựa nào đó của cô đã sụp đổ!


Hắn xoay người bước đi, không quên để lại một câu, bình thản tới mức vô tình. - Thi hành biệt giam trắng, nhanh chóng lấy lời khai! Nhất định phải bắt ta mở miệng cho bằng được! - Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đang dần bị cánh cửa gỉ sắt che khuất, Mẫn Ly không khỏi thẫn thờ. Biệt giam trắng, hắn dám làm điều khủng khiếp đó chỉ để đổi lấy một cái tên thôi sao? Tất cả...chỉ để đổi lấy công tâm cho nữ nhân đó sao???


- Đó không phải người ngươi thể tự tiện động vào đâu! Ta nói cho người biết, nếu ngươi cố chấp khai chiến với y, cả gia này của ngươi liền coi như tiêu tùng! - Cô gọi với theo, hét đến mức khản cả giọng. Cuối cùng cũng có thể khiến nam nhân lãnh khốc kia dừng lại, quay đầu nhìn lại.


Nhưng kì lạ là đáp lại lời cảnh báo của Mẫn Ly không phải là một dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn hay vô tâm vô phế, mà là một sự chế giễu đầy khinh bỉ. Vũ Vương Phong quay hẳn người lại nhìn Mẫn Ly, đáy mắt trào phúng những tia giễu cợt. - Vũ gia sụp đổ hay không, không quan trọng! Kẻ đó đáng sợ hay không, cũng không quan trọng!..... -


Hắn dừng lại đôi chút, khóe môi nhếch lên thành một hình vòng cung hoàn hảo. - Quan trọng ...các ngươi dám làm tổn thương đến nữ nhân Vương Phong ta yêu nhất! Đó, mới đại tội! - Nói xong liền xoay người một mạch rời đi.


Nếu cô ta không nói, hắn liền bắt cô ta nói. Chỉ cần là vì Mặc Uyển, thì đừng nói là một tổ chức hay một gia tộc, bảo hắn hủy diệt cả Đại lục này, hắn cũng sẵn sàng!!!!


------------------------------


Một cơn gió vô tình ghé qua chơi. Căn phòng đang được bao bọc trong một tầng ấm áp, ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Sự cô độc phủ kín từng ngõ ngách, cuốn theo thứ hơi thở lãnh khốc của cái chết dần xâm chiếm lấy từng tấc đất.


Trên chiếc giường rộng lớn, một thân ảnh nhỏ nhắn đang vật lộn giành giựt từng hơi thở với thần chết. Người phụ nữ ấy mang vẻ đẹp của đậm chất sắc sảo của phương Đông. Từ đôi mắt xếch cao đến đôi môi mỏng như cánh anh đào, tất cả đều là thứ dung mạo thiên phú đáng ngưỡng mộ.


Hoắc Du Uyển nàng trời sinh mi thanh mục tú, tính cách hiền lương thục đức, tài sắc vẹn toàn, từng là niềm mơ ước của bao nhiêu đàn ông trong Thành phố Y. Danh xưng Đệ nhất mỹ nhân của nàng không ai không biết. Không những thế, bằng tài mưu lược và bản lĩnh của chính mình, nàng còn có thể đưa Hoắc gia từ một gia đình nhỏ đến một đại gia tộc lớn nhất Thành phố.


Xinh đẹp và tài giỏi đến nhường này, nhưng Hoắc Du Uyển nàng lại không có một vận duyên may mắn như bao người. Đến tận giây phút cuối đời, nàng vẫn không có một người để bầu bạn. Không có một người đàn ông cho nàng dựa dẫm. Vậy là đến tận khi rời xa trần thế, nàng vẫn phải gồng mình để trở nên mạnh mẽ.


" ...Nghiên Thẩm, số mệnh của em đã đến hồi kết rồi...Cuối cùng thì, em cũng được về sám hối với Lucius rồi! Hãy gửi lời vĩnh biệt của em đến với Phẩm, Lưu Minh Vương cả Tề Môn Sanh nữa nhé!... "


Gỡ bức thư màu ngà trắng từ tay nữ nhân đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu, hắc nhân điềm tĩnh như nước nhìn địa chỉ ghi trên bao thư. Y không nói không rằng, liếc mắt về phía người phụ nữ nằm trên giường, không kìm được tiếng thở dài.


Dù phải chiến đấu với bệnh tật lâu ngày nhưng vẻ rực rỡ như vẫn còn nguyên vẹn nơi khóe mắt. Nữ nhân ấy tựa hồ như đang say giấc với ý cười ở trên môi. Nhưng kì thật, bà vừa kết thúc một kiếp người bão tố trên nhân gian, vừa kết thúc một khúc du ca đầy mị hoặc mà người đời vẫn ca tụng.


Không nhìn đến lần thứ hai, hắc nhân mang theo bức thư nhanh chóng nhảy qua cửa sổ rồi biến mất, yên tĩnh hệt như cách y đã đến. Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày bận rộn, y có thể đảm bảo là như vậy. Bởi vì, một khi bức thư này đã đến tay người nhận, chắc chắn một đợt sóng ngầm sẽ đánh tan thế sự đang bình ổn của Hắc đạo hiện giờ!


------------------------------


Ai đoán được kẻ nào đứng sau Mẫn Ly ko a~~~