Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 18: {Bữa tối}




Mặc Uyển nhìn mấy chồng giấy tờ chất cao như núi trước mắt, đầu không khỏi ong ong lên vài tiếng, mắt cũng hoa lên như đom đóm. Thở dài một tiếng thật rõ, cô đưa ánh mắt cầu cứu sang 4 con người đang đứng bên cạnh.


- Cũng không nhiều lắm, với năng lực của Uyển tổng chắc chỉ nhoáng xong - Lưu Phất Nhiên kéo một nụ cười tới tận mang tai, lớn giọng nói. Khác với bộ dạng xơ xác mấy ngày trước, dưới sự chăm sóc của Thiên Tuế và đối đãi của Tam Giao hội, y đã trở nên có da có thịt, hơn nữa còn tăng thêm mấy phần bất cần đời vốn có.


Tất nhiên, không phải chỉ có mình gã ma mới kia ăn gan hùm. - Phu nhân đừng lo, sợ ngài không để làm sinh ra nhàm chán, thuộc hạ đã cho người dồn hết công việc của Quảng cho phu nhân rồi - Túy Kiêu vô cùng bình thản nói, cũng chẳng để ý khuôn mặt đang tối sầm đi của ai kia. Cô hận! Hận chết mà!


Lại nhìn về phía con người đang thản nhiên ngồi đối diện, âu phục chỉnh tề, nhàn nhạt nhấm từng ngụm cà phê nóng, ý cười mang đầy theo vẻ như đang xem kịch. Cô lạnh lùng liếc bóng lưng lười nhác khuất sau chồng giấy, tức tối gạt đôi giầy da đắt tiền đang vô cùng tự nhiên mà gác trên bàn mình. - Anh đã nói với họ? -


Lý Hạo dù bị gạt mất thăng bằng nhưng ý cười vẫn giữ nguyên trong mắt, chậm rãi nhún vai, vô tội trả lời. - Thuộc hạ chăm sóc cho phu nhân, sai? Sợ em không làm nên mới kiếm thêm việc cho em đó thôi! - Dáng vẻ vô số tội đó khiến Mặc Uyển tức tới ứa máu, nhưng vẫn không phản kháng gì được.


Thật quá đáng, rõ ràng là cô vừa mới bệnh tới sụt cả mấy kí, vừa khỏi đã bị bắt làm việc tới quên trời quên đất. Cô đành đưa đôi mắt cầu cứu sang nữ nhân còn lại trong phòng, bĩu môi. - Thiên Tuế, em cũng không nỡ chứ.... -


Nhưng quật lại sự mong mỏi của Mặc Uyển, Lý Thiên Tuế chỉ có thể cười khổ mà lùi về phía sau Túy Kiêu, hi hi ha ha vài tiếng. - Chị dâu, chị bệnh lâu như vậy, nhất định đang rất nóng lòng được quay lại công việc, cho nên tối nay cũng không cần về nhà đâu:))) -


Cô trợn tròn mắt lên nhìn bốn con người trước mặt, rõ ràng là tức tới cành hông nhưng lại không cãi được câu nào. Rõ ràng là xúm nhau ăn hiếp cô mà!


Sợ rằng cô mèo đang xù lông kia sẽ tới ói máu, 4 con người nhẫn tâm đành thôi trêu đùa, nghiêm túc đợi Lý Hạo đứng dậy. - Được rồi, đã biết sai, mau hạ hỏa -


Ba kẻ kia cũng biết thức thời mà lui xuống, trước khi đi còn không quên để lại một câu. - Chúc Phu nhân/Chị dâu làm việc vui vẻ - Chỉ được cái chọc giận người khác là hay. Phải đợi tới khi ánh mắt sắc bén của cô muốn chọc thủng người khác, căn phòng mới thật sự yên ắng.


Mặc Uyển không nhịn được liếc con người đối diện một cái mà hừ lạnh. Hắn không có phản ứng, chỉ im lặng mà nhìn cô thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu làm việc. Căn phòng trở nên tĩnh mịch như một bức tĩnh họa ảm đạm.


Nữ nhân xinh đẹp vùi đầu trong chồng giấy trắng, nổi bật lên thân hình mảnh mai nhưng đầy kiên cường của cô. Nam nhân ngồi đối diện, chăm chú nhìn nữ nhân đến không chớp mắt, như một đánh giá viên đang tỉ mỉ quan sát viên kim cương đắt giá.


Cả hai đều toát lên sự trầm lắng nhẹ nhàng, chỉ khác, từng hơi thở của hắn như nhuộm một màu sắc lạnh lẽo và u ám. Còn cô lại ôn nhu điềm tĩnh như nước, huệ chất lan tâm vô cùng thanh nhã.


Hai con người, hai tính cách, nhưng lại mang cùng một suy nghĩ về người kia. Liệu bây giờ có quá sớm để động tâm? Liệu đến lúc đấy rồi, mối quan hệ có còn vẹn nguyên?


Dẹp bỏ những ngổn ngang trong lòng, Lý Hạo đặt ly cà phê hẵng còn đầy nhưng đã lạnh ngắt xuống bàn, mở lời phá tan không khí nặng nề trong phòng. - Mặc Uyển... -


Thiếu nữ nhỏ nhắn ngồi phía sau bàn giấy vẫn không chú tâm mấy, nhàn nhạt trả lời một câu cho có lệ. Cô không ngẩng lên, càng không nhìn thấy sắc mặt phức tạp Lý Hạo.


- Tối nay tôi rất rảnh, tôi sẽ không ngại nếu...em mời tôi đi ăn tối đâu - Hắn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng vẫn để lộ sự ngập ngừng hiếm có.


Khẽ giật mình, Mặc Uyển gần như ngẩn ra, chậm rãi đưa mắt nhìn lên, mới phát hiện nam nhân kia đã chồm hẳn người về phía cô, ánh mắt cương trực và sắt bén buộc cô phải nhìn thẳng vào trong. Có phải....hắn vừa mời cô ăn tối không???


Không phải Mặc Uyển và Lý Hạo chưa từng ăn tối cùng nhau, nhưng đó đều là những bữa ăn vội trong giờ giải lao mỗi buổi họp, hay là những tô mỳ lúc nửa đêm khi công việc còn nhiều. Hầu như tất cả đều liên quan tới công việc. Nên đối với một lời ngỏ thẳng thừng mang đầy tính riêng tư như vậy, Mặc Uyển cô không khỏi có vài phần khó tả. Nếu một người đàn ông mời một người phụ nữ đi "ăn tối", thì điều đó nghĩa là gì? Nó hoàn toàn khác với lời mời ăn trưa giữa hai đồng nghiệp với nhau!


Thấy cô hơi ngẩn người, Lý Hạo bắt đầu tự hối hận về hành động của bản thân, đành tự ho khan một tiếng chữa ngượng. - Nếu em không muốn đi thì thôi... -


Hắn xoay người định rời đi, hai tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, tự kiểm điểm bản thân về hành động lỗ mãng ban nãy. Không ngờ một Lý Hạo trước nay làm việc theo lý trí hôm nay lại thốt nên một câu cảm tính như vậy.


Ngay khi hắn định trút giận lên cánh cửa phòng tội nghiệp, bên tai Lý Hạo lại vang lên thanh âm trong trẻo gọi với theo. - Này, về nhà đi! Em nấu!-
Kèm theo đó là cái khoát tay thân mật đầy bất ngờ ấp đến từ phía sau.


- Hảo, theo em cả - Một nụ cười nhàn nhạt đầy nhu hòa khẽ vụt qua làn môi bạc, vương lại theo tiếng nói chuyện rôm rả của cả hai, nhưng hầu như là cô nói, hắn nghe.


------------------------------


Chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước căn hộ, vẫn như bao ngày bình thường khác. Nhưng lần này,cả không gian yên tĩnh của khu phố và cả tiếng sóng dạt dào ngoài kia như bị thanh âm trong trẻo nào đó nhấn chìm.


Lý Hạo bước xuống xe, tiếp tục giữ ý cười nhàn nhạt trên môi, trong khi tay liên tục làm những thao tác cầu kì trên bảng điều khiển xe, tai vẫn căng lên để nghe lọt những câu nói nhỏ nhất của ai kia.


- Hừm, thịt , rau sống, phô mai, nấm,.....còn thiếu không nhỉ??- Mặc Uyển hết chăm chú nhìn vào cốp xe chất đầy những bịch thức ăn cao ngất, rồi lại nhìn vào dòng list trong điện thoại, tự cẩn thận mà kiểm tra cho đủ. - Tốt! Đủ rồi!!! - Cô búng nhẹ tay, cất điện thoại vào túi.


Hắn khẽ mỉm cười trước dáng vẻ cao hứng của Mặc Uyển, nhẹ nhàng lắng nghe tiếng ngâm nga của cô. - Này, vào nhà thôi - Lý Hạo nhẹ như không cầm hết mấy bịch đồ ăn bằng một tay, tay kia nhanh chóng bấm một dãy code dài lên tấm bảng cảm ứng trên tường.


- Khoan đã, còn Thiên Tuế với Túy Kiêu thì sao? Cả Phất Nhiên nữa! Bảo mấy người họ đến ăn cùng đi, hai chúng ta không thể giải quyết hết số đồ ăn đó đâu! - Mặc Uyển vừa cảm nhận không khí ấm áp quen thuộc của căn nhà nhỏ, vừa vui vẻ hỏi Lý Hạo.


Tất nhiên hắn đồng ý, nhưng Thiên Tuế và Túy Kiêu thì còn được, nhưng gọi tên họ Lưu kia làm gì? - Đừng làm vẻ mặt đó chứ, Lưu Phất Nhiên cậu ấy đã cứu em một mạng ! - Mặc Uyển như đi guốc trong bụng hắn, khẽ ném cho hắn một cái lườm sắc bén.


- Được rồi, theo e cả - Hắn đành thở dài bất đắc dĩ, rút điện thoại ra đứa cho cô. - Điện thoại e sắp hết pin rồi, lấy của anh đi! - Rồi hắn nhẹ nhàng đặt hết đống đồ ăn vào trong bếp, sau đó mới từ tốn cởi hết đống áo khoác nặng nề trên người xuống.


Nhìn Mặc Uyển vừa huyên thuyên gì đó trong chiếc điện thoại kẹp ở vai vừa nhanh nhẹn gỡ mấy bịch thức ăn ra, Lý Hạo không khỏi bật cười mấy tiếng. Cô vợ này của hắn hóa ra cũng thật đảm đang!


Trong đầu hắn không khỏi có chút suy nghĩ mông lung. Tình huống, cả hai thật giống một cặp vợ chồng thực thụ, về nhà với nhau sau khi tan sở, ghé qua siêu thị để chuẩn bị cho bữa tối, nghe tiếng cô tán gẫu với đứa em gái xen lẫn với tiếng bản tin thời sự buồn tẻ. Chẳng có hắc đạo hay thù ghét, cũng chẳng có Tam Giao hay Bạch Vũ. Cả hai có lẽ sẽ chỉ đơn giản là một cặp vợ chồng tài phiệt bình thường muốn sống một cuộc sống đơn giản.


Nhưng chẳng có ai có thể tồn tại trên thương trường mà không nhúng tay vào hắc đạo cả. Đó là đạo luật ngầm bất di bất dịch mà bất cứ ai cũng phải hiểu. Hắn cũng là đi lên từ bàn tay trắng, cũng đã hiểu hết sự đời và những đau khổ không phải ai cũng thấu rồi. Thật sự để có được một Lý Hạo của ngày hôm nay, hắn đã tự cho phép tay mình dính chàm rồi.


- Hạo, suy nghĩ thế? Ra mở dùm em cánh cửa với! - Tiếng gọi vọng ra từ căn bếp cắt đứt mạch suy nghĩ tiêu cực của Lý Hạo, khiến hắn chợt bừng tỉnh. Vẫn giữ nguyên sự thất thần hiện rõ trên mặt, hắn chậm rì rì đứng dậy mở cửa.


Ba con người đứng ngoài giờ đã lạnh cóng, thiếu chút nữa đã đóng băng dưới tiết trời xuống gần 2,3 độ của thành phố Y. - Để đợi lâu... - Chẳng đợi Lý Hạo hắn nói hết câu, cả Thiên Tuế lẫn Phất Nhiên đã chạy thẳng vào trong, hít lấy hít để thứ ấm áp hiếm hoi bên trong phòng khách.


- tổng, nếu ngài không tiếc thân tôi thì cũng phải thương em gái ngài chứ hả? Bên ngoài bây giờ C đó! 3°C ĐÓ!!!!!! Hừ, lạnh chết cóng tôi rồi! - Lưu Phất Nhiên chính là con người có gan to nhất mở miệng đầu tiên, chưa kể hễ mở miệng ra là toàn mấy lời trách móc ai kia.


Lý Hạo dường như đã quen, cũng chẳng thèm để tâm đến y, trực tiếp nhìn thẳng về phía nữ nhân vừa ra khỏi bếp, trên người hẵng còn chiếc tạp dề màu đen. - Thiên Tuế, em canh nồi lẩu sôi dùm chị được không? Chị cần đi thay quần áo - Mặc Uyển cười khổ, chỉ vào bộ quần áo công sở đắt tiền cô dành dụm tiền lương để mua.


Đợi hai cô gái đi vào trong, Lý Hạo mới quay sang nhìn Túy Kiêu, người đang bận rộn với đống áo khoác dày cộp của cả Thiên Tuế lẫn Phất Nhiên. - Túy Kiêu? Tôi đã nói nào? - Khuôn mặt hắn chợt trầm xuống. Túy Kiêu khẽ rụt cổ lại như đang sợ, ha ha hai tiếng yếu ớt. - Lão gia...tôi không phải chống lại mệnh lệnh của ngài đâu nhưng...phu nhân bảo nhất định phải tới, nên tôi... -


Khốn kiếp, hắn đã dặn đi dặn lại là không được để đứa em gái nhiều chuyện với tên họ Lưu kia phá tan bữa tối hiếm hoi của hai người. Vậy mà tên Túy Kiêu này lại! - Thế tôi hay ấy mới chủ của cậu? -


- Ấy ấy, Tổng, ngài chớ tức giận, Túy Kiêu cậu ấy cũng bị tình thế ép buộc thôi! Nếu phu nhân nhà ngài không dọa sẽ chuyển Túy Kiêu qua công tác trụ sở của Uyển thị bên Mỹ thì cậu ấy cũng không đến mức phải phản lại ngài! - Phất Nhiên thản nhiên thả người nằm phịch xuống cái ghế sô pha êm ái, nhẹ nhàng nói thẳng toẹt ra lý do mà Túy Kiêu đang cố giấu.


Á à, thì ra là sợ phải xa cô em gái bé bỏng của hắn! Lý Hạo cười lạnh, một tiếng báo hiệu cho sự nguy hiểm sắp ập đến. - Hảo! Vậy được! Ngày mai cậu mau thu dọn vali đến trụ sởDubai đi - Nói rồi hắn tự mãn đi vào trong ngồi xuống bên cạnh tên họ Lưu nào đó đang cười nắc nẻ như thằng điên.


- Này, hai anh lại ăn hiếp Túy Kiêu à? - Buổi tối hôm đó căn hộ nhỏ ven biển bỗng trở nên náo nhiệt hơn. À không, phải là có sức sống hơn chứ! Nó đã giống nhà của một cặp vợ chồng son hơn rồi đó!


------------------------------


Chap mới cho các nàng nhé! Mà chap này có tính là ngọt không nhỉ???