Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 16: {Trao đổi}




- Lưu thiếu gia? - Trong lúc Phất Nhiên đã mơ mơ màng màng ở tận đâu đâu bên nước Mỹ, một thanh âm trong trẻo như chuông ngân đã kéo y trở về với hiện thực. Ai da, ai mà vô ý vô tứ vậy? Không thấy bổn thiếu gia đang ngủ sao? - Này dậy đi chứ? Anh định đây ăn hành hết đời luôn à???? -


Lưu Phất Nhiên miễn cưỡng mở mắt, lười nhác quan sát xung quanh. Gã sát thủ hận thù kia sao khi dập hắn một trận tơi tả trong cuộc Thanh Trừng ở dưới lòng đất thì đưa hắn về đây.


Dựa vào những trận xóc nảy kịch liệt trên đường đến đây, cộng thêm tiếng lá khô bị bánh xe nghiền nát nữa, Phất Nhiên thừa biết là gã kia đưa y vào rừng. Mà đảo Lưu Quang này hai phần ba diện tích là rừng xanh, nên hắn cũng không xác định được rốt cuộc là tên não tàn nọ đã để y lại ở đâu.


Phất Nhiên bị bỏ lại trong một căn phòng chất đầy những thùng xăng cao ngất, cửa sổ thì bị đóng đinh cứng ngắc, nói chung vừa nhìn cũng biết là y sắp bị thiêu sống đến nơi rồi. Nhưng còn, giọng nói kia, là của ai???


Ngẩn người nhìn sang bên cạnh, một khuôn mặt xinh đẹp đập thẳng vào mắt Lưu Phất Nhiên. Một thiếu nữ hoa nhan nguyệt mạo* đang thản nhiên nhìn chằm chằm vào y. Cả người nữ nhân này mặc một bộ sườn xám hãy còn chưa khô, nhưng tuyệt nhiên không hề bị trói như một phạm nhân. Vậy tức nghĩ gã to xác hiếu thắng kia không hề biết đến sự có mặt của thiếu nữ này.


( Hoa nhan nguyệt mạo: ý von dung nhan của nữ nhân đó xinh đẹp như hoa như trăng )


Vậy nếu Lưu Phất Nhiên y đoán không nhầm, thì đây hẳn là nữ nhân đã lén lén lút lút ở trong mê cung mà ban nãy y vừa cứu. Đúng chứ? Nhưng tại sao lúc đó đã thoát ra được rồi, cô ta còn đến đây chuốc họa vào bản thân để làm gì? - Lại ? Mau trở về đi, đây không phải nơi nên , lần này chuyện , tôi không cứu nổi cô đâu! -


Mặc Uyển đương nhiên không muốn chuốc họa vào thân, nhưng có ân tất trả, có oán tất báo, vị Lưu Phất Nhiên này cứu cô một mạng, cho cô con đường thoát, vậy thì cô tất nhiên cũng sẽ trả cho y một mạng chứ? - Lưu Thiếu gia, tôi đã điểm huyệt tên canh cửa kia, bây giờ ngài chỉ cần chạy đến bìa rừng với tôi, đến lúc đó, tất sẽ xe chuẩn bị cho ngài rời đi! -


Cô vẫn lờ đi lời cảnh báo của y, không nhanh không chậm cắt đứt dây thừng cho Lưu Phất Nhiên bằng con dao lam gỉ sắt mà ban nãy cô vừa chôm được ở bên ngoài. - Đi thôi! -


- Khoan, tiếng người! - Ngay trong khoảnh khắc Phất Nhiên y định buông bỏ lòng tự trọng mà đi theo cô gái trước mặt, thì một động tĩnh nhỏ xíu đã lọt vào tai y. Tiếng bước chân. Tiếng súng lên nòng, tiếng thở. Phất Nhiên y biết rõ, chỉ những người tập võ lâu năm mới có thể tiết chế hơi thở của mình đến mức lâu như vậy.


Lại nhìn sang bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới y cũng chẳng tìm được điểm nào của một sát thủ trong hắc đọa trên người nữ nhân kim chi ngọc diệp này cả. Khốn nạn thê chứ, đã bảo là hắn không kham nổi cô nữa rồi mà! - súng không? -


( Kim chi ngọc diệp: ngọc cành vàng nhe! Ý chỉ mấychiêu tiểu thư yếu ớt ấy )


Mặc Uyển ngẩn ra, lắc nhẹ đầu. Trên người cô con dao còn không có, nói gì đến một khẩu súng lục chứ? Lưu Phất Nhiên đành thở dài, nhìn xuống hàng loạt vết thương hãy còn chưa khô máu của mình. Hôm nay đúng là thứ sáu ngày mười ba mà!!!!!


Rầm!!! Cánh cửa cô vốn bị đóng đinh chắn chắn nay vì một lực đạo cực lớn mà đổ rầm xuống chân Lưu Phất Nhiên. Vẻ mặt sầu não ban nãy thay thế bằng một ánh mắt sắc bén tựa dao lam mà hiếm khi nào y dùng đến. Người này, thật quen!


- Vương Phong??? - Mặc Uyển gần nhau đã hét lên trong tích tắc. Mái tóc màu hung đỏ cùng với nụ cười tà mị đó, ai mà quên được. Nhưng vấn đề là, sao hắn lại có mặt ở đây? Người vốn dĩ nên đứng đó phải là Lý Hạo chứ? Đáy mắt Mặc Uyển liền xẹt qua một tia thất vọng ngắn ngủi. - Hạo...đâu? -


Vũ Vương Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp đang từ tốn bước lên phía trước, cổ họng bỗng chốc trở nên khô khốc, trong lòng vô tình thoáng một tia chua xót. Ha, điều đầu tiên cô nói đến, không phải là cảm ơn cho mạng sống của mình, mà là hỏi hắn đang ở đâu. Tên Lý Hạo đó đang ở đâu!!! - Tôi đang cứu đấy! -


Nhẹ nhàng để giọng nói trầm thấp của Vương Phong thấm vào tai, Mặc Uyển thu hồi lại vẻ mặt ngạc nhiên, thay vào đó là một nụ cười như tắm cả nắng xuân. - Vậy, ngài muốn tôi cảm ơn người đã đẩy bản thân vào bước đường này sao? - Cô dịu dàng hỏi, trong thanh âm không có lấy một tia giễu cợt, chỉ có sự mềm mỏng và lạnh lùng dẫu khóe miệng vẫn nâng lên cao.


Vũ Vương Phong đương nhiên không hề để ý lời mỉa mai này của cô, một hai mỉm cười, lắc đầu. Hàng lông mi cong vút rũ xuống, che khuất đi đôi mắt vốn tràn ngập ý trào phúng khó tả.


Nhìn qua, ai cũng sẽ tưởng một đôi tình nhân đang nói chuyện hò hẹn với nhau. Nhưng tin y đi, Lưu Phất Nhiên hắn lăn lộn bao năm trong Hắc đạo, những lời nói xã giao này chưa phải là chưa nghe bao giờ. Nhưng hai con người này, một chín một mười, người nào cũng vô cùng xuất sắc. Y không thể tìm ra được điểm nào sơ sót trong lời nói của cả hai người. Đến cả ánh nhìn dành cho đối phương cũng vô cùng chân thật. Là do bọn họ thật sự yêu nhau, hay là do bọn họ diễn quá thật vậy?!!!


- A, Uyển tổng, đó ...??? - Một hồi lâu sau Vũ Vương Phong mới chú ý tới nam nhân đằng sau Mặc Uyển, dù thanh âm trầm thấp thản nhiên không đổi, nhưng sắc mặt đã một mực đen kịt lại rất đáng sợ. - À, một thuộc hạ thân cận của tôi trong Tam Giáo! -


Lưu Phất Nhiên làm trong Bạch Vũ tất nhiên sẽ biết mặt của Vũ Vương Phong, khuôn mặt của hắn xuất hiện tràn lan trong khắp các mặt trận tin tức trong thành phố, có muốn không nhận ra cũng rất khó nha! Khoan, Uyển tổng? Thuộc hạ? Tam Giáo? Nữ nhân này, hóa ra là Lý Phu nhân xinh đẹp của Lý Hạo, người đứng đầu của Uyển thị. Thể nào Lưu Phất Nhiên y nhìn quen như vậy. Thì ra đã nhìn thấy mặt cô trên mấy tờ báo kinh tế.


Nhưng, tại sao lại che giấu thân phận của y vs Vũ Vương Phong. Đồ y đang mặc trên người là đồ cảu Bạch Vũ, tên của hắn cũng nằm trong hồ sơ trong trụ sở. Vậy thì cô cất công che giấu để làm gì?


Vũ Vương Phong hắn tất nhiên nghĩ đây là người đã kẻ đã lái xe rời khỏi trụ sở, mang theo Mặc Uyển. Hắn cũng biết bộ quần áo màu hạt dẻ đỏ sẫm quen thuộc đó của ai. Để hắn đoán xem, nam nhân kia, hẳn là vô cùng quan trọng với cô nhỉ?


Hắn cười, một tiếng cười đầy mê hoặc, cất tiếng nói nhỏ. - Mặc Uyển, em nghĩ mình đã làm rất tốt sao???- Tuy miệng thì gọi một tiếng Mặc Uyển, nhưng mắt vẫn không rời khỏi người Lưu Phất Nhiên.


Mặc Uyển đương nhiên bị lời này của hắn làm nhụt hứng, nụ cười thoáng chốc bỗng cứng đờ. Cô đã bỏ sót gì sao? Đã bỏ sót gì sao? - Em thật sự đã quên, mục đích thật sự của bản thân khi bước chân vào cung à??? -


- Tuy ban đầu nghĩ rằng chỉ cần làm vậy, em tất sẽ động lực sống sót chiến thắng trở ra. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, quả thật, Thiên Tuế kia đều thừa cả rồi! - Vũ Vương Phong từ tốn nói, trong giọng không có lấy nửa điểm chột dạ, vô cùng thẳng thắn và nghiêm túc.


Phải rồi! Lý Thiên Tuế, cô vẫn chưa cứu được con bé! Trong một khoảng khắc ngắn, Mặc Uyển tự hỏi bản thân rằng Vũ Vương Phong này có đúng là kẻ phản diện trong câu chuyện của cô không? Nếu thật sự nhắm đến số tài sản của Lý Hạo, vậy hà cớ gì hắn phải bỏ công bắt cóc Thiên Tuế để giữ cô sống sót như vậy? Mục đích thật sự của hắn là gì???


Lưu Phất Nhiên vẫn im lặng đứng một bên, nhìn cuộc trao đổi ngoạn mục của hai con người kia, cùng với sự xuất hiện của một nữ nhân khác đang trong tình trạng bị trói như tù nhân.


- Thiên Tuế, làm ơn hãy giúp chị việc này! -


------------------------------


Lý Hạo và Túy Kiêu ngẩn người nhìn hai con người đang đứng trong căn phòng nhỏ chật hẹp chứa đầy những thùng xăng còn mới mở nắp. Nữ nhân đứng đó, vốn không phải là người hắn mong đợi. - Thiên Tuế, đó ai??? Mặc Uyển đâu? -


Không ai trả lời. Một khoảng lặng trôi qua chậm rãi đến khó chịu. Lý Hạo thật sự không mong Mặc Uyển cô có chuyện gì. Cũng đừng hỏi lý do vì sao hắn đến trễ. Những cuộc chiến đẫm máu ngoài bìa rừng, những vết thương và mùi thuốc súng đã quá đủ cho buổi tối hôm nay rồi.


Vậy mà bây giờ, Thiên Tuế đứng đây, đứng cạnh một người không phải là Mặc Uyển,mà lại là một nam nhân từ trên xuống dưới toàn là máu. Lý Hạo vừa nhận ra rằng, vị trí của cô trong lòng mình dường như đã lấn át hết mọi sự lo lắng dành cho những thứ khác rồi.


Phải mãi cho tới khi Lý Hạo rút khẩu súng lục trong bao ra, Lý Thiên Tuế mới giật mình ôm chầm lấy nam nhân kia. - Không!!! Đừng!!!! Làm ơn, đừng bắn anh ta mà!!! Làm ơn đi!!! - Lý Thiên Tuế òa lên như một đứa trẻ. Cô chỉ biết lấy thân mình che chắn cho nam nhân nọ, nước mắt thấm đẫm vai áo của y. Mặc Uyển đã tin tưởng cô như vậy, cô tuyệt đối không thể phụ lòng cô ấy!!


Không ai có thể chấp nhận việc người phụ nữ mình yêu đứng cạnh một gã đàn ông lạ mặt khác cả. Điều đó nó có thể quá ích kỷ, nhưng Túy Kiêu hắn cho phép bản thân mình một lần được quyền trở nên độc đoán như vậy. - Thiên Tuế!!!! -


Hắn gần như quên hết phép tắc của một thuộc hạ, gầm lên. Nhanh như chớp, Túy Kiêu đã dằn Lý Thiên Tuế ra khỏi người thanh niên nọ, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại. - Rốt cuộc đã chuyện vậy??? -


- Tổng, ngài còn hỏi sao? Ngài đến trễ một phút, người ta đã cướp mất vợ ngài rồi! - Thanh niên nọ không sợ trời không sợ đất nói, trong giọng còn mang theo vài phần cợt nhả. Y chứng kiến cảnh Lý Hạo tối sầm mặt lại, từng bước như sa tăng nắm lấy cổ áo của y mà gằn lên từng câu, nhưng nội dung chỉ xoay đi xoay lại có đúng một nghĩa. - Vương Phong đã bắt ấy đi sao?-


Đối với câu hỏi này Lưu Phất Nhiên chỉ lẳng lặng nhếch mép, rũ mi không tranh cãi gì nữa. Có những thứ, chỉ cần trễ một giây thôi cũng đủ để mất cả đời! - Không, Vương Phong...hắn đã trao đổi em để lấy chị ấy. Chỉ cần chị ấy đồng ý đi theo hắn về gia, thì hắn sẽ tha mạng cho em vị Lưu Thiếu gia này! -


Lý Thiên Tuế khó chịu cựa quậy người lòng Túy Kiêu, mệt mỏi nói, nước mắt vẫn như đê vỡ mà tràn xuống gò mắt trắng trẻo. - Tên Vương Phong khốn nạn! - Lý Hạo ngẩn người, miệng vẫn gằn lên những câu chửi tục khó nghe.


Từ khi nào hắn lại quan tâm Mặc Uyển đến vậy? Từ khi nào hắn lại lo lắng rằng một ngày không còn cô ở bên? Không còn cảm giác thảnh thơi mỗi sáng khi nhìn cô nấu ăn? Không còn có thể nghe thanh âm trong trẻo như chuông ngân đó mắng mỏ mỗi khi hắn quên ăn sáng? Từ khi nào, cuộc sống của hắn lại trở nên vô vị như vậy khi thiếu mất cô? Thiếu mất một nữ nhân tên Mặc Uyển.


- Hắn có nói không??? - Lý Hạo thả Lưu Phất Nhiên xuống, cất giọng hỏi, âm thanh chẳng nghe rõ là đang vui hay buồn, khiến người khác chẳng thể nào suy đoán được. - tổng nhờ tôi nhắn lại với anh vài câu! Để rồi xem, thằng nhóc con này làm được những :)))) - Phất Nhiên thong dong nói, vừa thuận tay kéo lại bộ đồ trên người phẳng phiu lại.


Lý Hạo nhìn y, nhìn đến không chớp mắt. Lại chú ý đến biểu tưởng hình con cáo màu đỏ được thêu tỉ mỉ trên tay áo, Lý Hạo không nhịn được mà mở miệng. - Tại sao lại chọn Bạch ? Với thân phận đó, cậu sức đến những tổ chức lớn hơn!- Hắn ngay từ đầu đã ngờ ngợ thân phận của nam nhân này cho đến khi Thiên Tuế nhắc đến việc y học Lưu.


Lưu Phất Nhiên giật mình, không nói gì, chỉ lắc đầu cười. Y cũng không biết tại sao mình lại chọn Bạch Vũ. Chỉ đơn giản là, y thấy hình ảnh của bản thân 6 năm về trước khi nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng của Vũ Vương Phong. Đó là sự ngông cuồng, là sự thèm khát quyền lực, là nỗi khao khát tự do, là sự cô độc và vô tình của một bậc đế vương.


- phu nhân nói rằng, nếu tôi muốn, tôi thể trở thành một phần của Tam Giáo. Tổng, ngài thấy thế nào? - Người thanh niên kia mở lời, bước vào bên trong chiếc xe màu xanh thẫm.


- Hảo, vậy đợi đến khi vị phu nhân đó của tôi trở về, Tam Giáo mới có thể mở cửa đón chào cậu! - Một nam nhân khác trả lời, cả thân ảnh cao lớn nhanh như gió phóng vào xe,thanh âm thâm trầm tràn ngập khu rừng u ám. - Túy Kiêu, vẻ chúng ta xử