Phân Cách

Chương 74: 74: Tôi Liền Muốn Hôn Trân Châu Của Chị Rồi





Thẩm Khanh Vãn biết Tống Ngôn Khê muốn làm như thế, chính mình xác thực không có quyền lợi từ chối, nhưng mà lấy tư thế như bây giờ bị đối phương đụng vào đòi lấy vẫn là để cô cảm thấy không thích ứng.

Cổ tay bị ghìm đến mức rất đau, xuất hiện từng đạo từng đạo vết đỏ nóng hừng hực.

Thẩm Khanh Vãn bình tĩnh mà nhìn Tống Ngôn Khê, trong con ngươi không đau khổ không vui, bình tĩnh đến để người sau cảm thấy khó chịu.
"Thật đáng ghét, thật sự ghét ngươi như vậy." Tống Ngôn Khê nhẫn nhịn cay mũi, nhẹ nhàng đem đầu tựa ở trên bả vai Thẩm Khanh Vãn.

Nàng thừa nhận mình làm như vậy có ý nghĩ trả thù, tư tâm chân chính chính là, nàng muốn Thẩm Khanh Vãn, muốn giữ lấy cô, nhìn cô chưa bao giờ triển lộ qua mặt kia.

Hai người duy trì quan hệ bao nuôi từ bắt đầu đến nay, xưa nay đều là Thẩm Khanh Vãn yêu cầu, khởi đầu Tống Ngôn Khê nếm trải ngon ngọt, cũng không cảm thấy hưởng thụ không tốt.
Nhưng mà, sau khi yêu thích một người, sẽ muốn đòi lấy, muốn làm cho cô thu được vui thích, Thẩm Khanh Vãn lần lượt từ chối để Tống Ngôn Khê khó chịu, nàng không có biểu hiện ra, lại đều đặt ở đáy lòng.

Sau khi Thẩm Khanh Vãn sáng tỏ nói cô không thích chính mình, phần khó chịu này mở rộng.

Thành nhận thức mới, thì ra, Thẩm Khanh Vãn là bởi vì không thích chính mình, mới không để cho mình chạm sao? Nhưng mà cô đối với mình như vậy, lại coi là gì chứ? Chỉ là hầu hạ đối với kim chủ? Thực hiện nghĩa vụ của cô sao?
"Thẩm Khanh Vãn." Tống Ngôn Khê nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Thẩm Khanh Vãn, trong lòng đau nhói, nàng đem tầm mắt xê dịch đến trên bờ môi khép kín của đối phương, chậm rãi đến gần, muốn hôn môi.

Khoảng cách gần như thế, Thẩm Khanh Vãn có thể thấy được khát vọng và yêu thương trong mắt Tống Ngôn Khê, theo bản năng, cô có chút sợ nụ hôn này, hôn môi là biểu hiện thân mật nhất, một số thời khắc so với l@m tình còn muốn để người sa vào.

Thẩm Khanh Vãn nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của Tống Ngôn Khê, người sau hơi cứng ngắc, lại rất mau đem nụ hôn rơi vào khóe miệng chính mình.
Tống Ngôn Khê không hề tức giận, cũng không có nổi giận, nàng chỉ là bình tĩnh mà hôn khóe miệng của mình, tựa hồ đang nói lời từ biệt cuối cùng.

Thẩm Khanh Vãn bị hôn đau nhói như vậy, kỳ thực cô rất muốn nói với Tống Ngôn Khê, không cần đối với mình như vậy, chính mình đối với nàng mãi mãi cũng sẽ không thay đổi thành yêu thích, bất luận nàng làm thế nào.

Thế nhưng, câu nói như thế này nói ra, Tống Ngôn Khê sẽ khóc đi.
"Tôi thích mùi vị của chị, rất yêu thích cảm giác khi chị ở đây l@m tình đem tôi ôm chặt." Tống Ngôn Khê ôm Thẩm Khanh Vãn, một cái tay đỡ bờ vai của cô, một cái tay khác xoa bóp eo thon của cô.


Nàng dùng môi ngậm vành tai no đủ của Thẩm Khanh Vãn, m*t vành tai.

Tay không thành thật chui vào bên trong áo tắm, vò lên vật đứng thẳng tròn trịa đứng thẳng của cô.
Nơi đó so với bình thường no đủ một ít, đỉnh có dấu hiệu nở hoa, ngay ở trong tay mình lặng yên tràn ra.

Phát hiện như vậy để Tống Ngôn Khê cảm thấy vui sướng, điều này nói rõ Thẩm Khanh Vãn đối với mình không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy nữ nhân không cách nào hoàn toàn đem tình d*c và tình yêu tách ra, thời điểm như thế này, Tống Ngôn Khê còn đang ảo tưởng, Thẩm Khanh Vãn đối với mình có yêu thích một chút xíu như vậy.
"Đã có cảm giác rồi." Tống Ngôn Khê dùng tay nhẹ nhàng xoa viên tròn mềm này, khí lực nàng dùng không coi là nhỏ, bởi vì chính nàng cũng yêu thích dùng sức mà nhào nặn, biết bao nhiêu sức mạnh sẽ làm đối phương cảm thấy thoải mái.

Cùng lúc vò, nàng còn có thể nắm đỉnh lôi kéo, dùng lòng bàn tay mài ép quả hồng yếu đuối rồi lại gắng gượng kia.

Kinh nghiệm sau khi ma sát, nó trở nên càng ngoan cường.
Đây là Tống Ngôn Khê lần đầu tiên "Bắt nạt" Thẩm Khanh Vãn, nàng phát hiện cùng mình nóng lòng phát ra âm thanh không giống, Thẩm Khanh Vãn ở vào thời điểm này, ngay cả th ở dốc đều là ngột ngạt.

Cô hô hấp lâu dài mà run rẩy, trên mắt hơi khép kín là lông mi nhỏ dài, cổ ngọc giương lên trắng mà dài nhỏ, để Tống Ngôn Khê không nhịn được hôn lên, ở phía trên lưu lại một dấu đỏ rực.
"Chị thật giống như rất hồi hộp, đã rất lâu không ai đối với chị như vậy à? Lần trước cao trào, là thời điểm gì?" Tống Ngôn Khê khi đè thấp tiếng nói có chút khàn, nghe vào gợi cảm cực kỳ.

Thẩm Khanh Vãn bị ngôn ngữ của nàng điều động, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, không nhịn được bắt đầu đi suy tư và nhớ lại.

Thẩm Khanh Vãn không phải người coi trọng tình d*c, nhưng mà, ở bên trong lộ trình chuyến du lịch ngắn ngủi của cô, hai người gặp phải lại đều là người quá mức "Tham ăn".
Lục Mật không đề cập tới, Tống Ngôn Khê ở phương diện l@m tình nóng lòng hơn rất nhiều Thẩm Khanh Vãn tưởng tượng.

Khoảng thời gian hai người ở cùng nhau này, ngoại trừ kỳ kinh mỗi tháng, còn lại thời gian cơ hồ đều là hàng đêm sênh ca.


Có lúc quá mệt mỏi chỉ cần một lần, ở trước và sau kỳ kinh, nàng sẽ đặc biệt sinh động, thậm chí sớm muộn đều sẽ đòi lấy.
Thẩm Khanh Vãn khởi đầu chẳng qua là cảm thấy Tống Ngôn Khê là quá tuổi trẻ, đối với chuyện như vậy nóng lòng không gì đáng trách, sau đó mới biết được, thân thể Tống Ngôn Khê là thể chất vô cùng mẫn cảm, bình thường nàng rất ít mặc qu@n lót, cũng là sợ k1ch thích tới đó.

Thân thể của nàng mẫn cảm đến không thể chạm vào, chỉ cần hơi hơi đụng vào, sẽ hóa thành một bãi nước, điểm này, không có ai càng có quyền phát ngôn hơn Thẩm Khanh Vãn.
Thẩm Khanh Vãn là cùng thể chất trùng hợp ngược lại với Tống Ngôn Khê, cô không nóng lòng l@m tình, trên thân thể còn có chút vấn đề.

Người biết vấn đề này chỉ có Lục Mật, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình cảm hai người vỡ tan.

Thẩm Khanh Vãn đối với độ nhạy cảm l@m tình không cao, tuy không phải lãnh cảm, sau khi bị âu yếm cũng sẽ có cảm giác, cũng sẽ ướt át, cũng rất khó đạt đến cao trào, hoặc là nói, cô xưa nay đều không có từng cao trào.
Bất luận là tỷ lệ â*m đạo cao trào rất thấp, vẫn là rất dễ dàng thì thu được â*m vật cao trào, nàng đều có rất ít.

Thậm chí, Thẩm Khanh Vãn lần trước mạnh mẽ cảm nhận được tư vị cao trào, vẫn bị sau khi dùng đạo cụ, k1ch thích cực hạn mới có.

Chỉ là cao trào lần kia lĩnh hội cũng không tốt đẹp, hạ th@n bị đạo cụ chấn động k1ch thích phát tê đau đớn, cuối cùng ở đau đến mức tận cùng, khi tê dại đến nhanh không cảm giác, mới cảm nhận được một chút cảm giác leo l3n đỉnh như vậy.
Thống khổ lớn hơn vui thích, nữ tính quá độ k1ch thích sẽ sản sinh đau đớn quá độ.

Sau lúc đó, Thẩm Khanh Vãn cả ngày đều không có hòa hoãn lại, cũng không tha thứ Lục Mật đối với nàng như thế.

Cũng là từ sau sự việc này, tình ái giữa các nàng đã biến thành chủ động của Thẩm Khanh Vãn từ đầu tới cuối, Lục Mật cũng không chạm qua cô nữa.
Đến cùng có bao lâu không có người an ủi chính mình, Tống Ngôn Khê không cách nào đưa ra số liệu tỉ mỉ, là hai năm, có lẽ còn càng lâu, ba năm cũng khó nói.

Cô nhắm hai mắt, cảm thụ Tống Ngôn Khê dùng tay xoa vật mềm trước ngực mình.

Nàng rơi vào nụ hôn của xương quai xanh mềm nhẹ, nhưng khí lực xoa bóp vật mềm lại lớn lại nặng.
"Ngô.." Thẩm Khanh Vãn hừ nhẹ lên tiếng, bởi vì Tống Ngôn Khê đã đem tay rút đi, đổi thành dùng hàm răng gặm c ắn ngực đỉnh.


Thân thể Thẩm Khanh Vãn đều nằm ở trạng thái hết sức căng thẳng, làm cho mông của cô toàn bộ thu lại cùng nhau, cảm giác sờ lên vô cùng tốt.

Đứng yên tư thế quá mệt mỏi, Cũng quá mệt nhọc.

Thẩm Khanh Vãn mở mắt ra, trong mắt đã mông lung một tầng vết ướt.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn gương đối diện.

Tống Ngôn Khê sở dĩ sẽ chọn nơi này, có lẽ cũng có quan hệ với hoàn cảnh.

Chung quanh là suối nước nóng bốc lên màu trắng khói nóng, các nàng thì ở bên trong phòng tắm vòi sen bên cạnh.
Phòng riêng có năm cái, mỗi cái đều vô cùng rộng rãi, bày ghế tựa và đồ dùng tắm rửa, đương nhiên, còn có phiến kính chạm đất to lớn đối diện kia, nó sẽ không có sương mù bay, đến mức mỗi cái động tác, mỗi cái thần thái của chính mình, chỉ cần Thẩm Khanh Vãn mở mắt là có thể thấy rất rõ ràng.

Mình trong gương bị quấn vào trên vòi hoa sen, áo tắm cô lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở trên người, Tống Ngôn Khê thì đứng trước người mình ôm cô.
Mái tóc dài màu xanh lam sẫm chôn ở trước ngực mình, môi lưỡi nóng bỏng ngậm lấy ng ực đỉnh, Thẩm Khanh Vãn nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy sắc mặt đều đỏ một mảnh theo, thân thể cũng nóng lên.

Có lẽ là cảm giác được sự biến hóa của cô, Tống Ngôn Khê khẽ cười ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thẩm Khanh Vãn vào lúc này không còn trấn định của lúc trước nữa, sắc mặt cô ửng đỏ, th ở dốc có chút gấp gáp, tầm mắt né tránh.

Biết cô đang trốn cái gì, Tống Ngôn Khê cố ý gỡ bỏ áo tắm của cô, một áo tắm chất liệu đơn bạc, bị Tống Ngôn Khê nhẹ nhàng kéo một cái vỡ thành hai nửa.

Trên người Thẩm Khanh Vãn, cũng không còn bất kỳ che đậy.
"Thân thể của Khanh Khanh, thật là đẹp." Tống Ngôn Khê cũng đem áo tắm trên người kéo đi, nàng nửa cong lấy thân thể, ngửa đầu nhìn Thẩm Khanh Vãn.

Người sau theo gương, thấy được khe mông kiều đ ĩnh trắng mịn của Tống Ngôn Khê, hai viên mông thịt kia xinh xắn lại khá vểnh, tròn trịa mà no đủ.

Cũng không biết có phải ảo giác không, Thẩm Khanh Vãn mơ hồ thấy được óng ánh chợt lóe lên giữa hai ch@n của Tống Ngôn Khê.


Bởi vì quá thẹn thùng, Thẩm Khanh Vãn chỉ nhìn một chút ngay lập tức dời đi tầm mắt, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.
Tống Ngôn Khê cũng không ép cô, chỉ là thưởng thức thân thể của Thẩm Khanh Vãn.

Đây là nàng lần đầu tiên tỉ mỉ mà xem cô như thế, cũng là lần đầu tiên nhẵn nhụi xoa xoa cô như vậy.

Lớp da Thẩm Khanh Vãn rất tốt, da thịt màu trắng sữa mạch máu có thể thấy được, độ màu trên người đều đều, vừa nhìn chính là có cố gắng bảo dưỡng.
Nàng để trần chân đạp ở trên đá cuội óng ả, ngón chân hơi cuộn mình, thân thể hiện ra màu sắc trắng mịn từ giữa mà ra ngoài.

Ở giữa hai ch@n cô là rừng nhạt màu đen nhưng cũng không dày đặc, Tống Ngôn Khê là lần đầu tiên nhìn thẳng nơi này của Thẩm Khanh Vãn, nàng thậm chí còn muốn tách ra chân của Thẩm Khanh Vãn, nhìn một chút trong này rốt cuộc là mỹ cảnh thế nào.
Nghĩ như vậy, Tống Ngôn Khê không do dự, trực tiếp liền làm.

Nàng đem nụ hôn từng cái rơi vào trên người Thẩm Khanh Vãn, từ xương quai xanh đến ngực, lại tới bụng dưới, lại ý xấu ở xung quanh rốn nho nhỏ rơi xuống một vòng dấu hôn màu đỏ.

Dấu hôn bao quanh rốn đáng yêu, nó núp ở trong đó, nhỏ yếu bất lực lại đáng thương, dẫn tới Tống Ngôn Khê không nhịn được hôn lên đi m*t.
"Đừng.." Lần đầu tiên bị người đụng tới nơi này, thân thể Thẩm Khanh Vãn run lên, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa đứng không được.

Bởi vì sự đong đưa của cô, chỗ cổ tay bị ghìm càng chặt hơn, mang đến cảm giác trói buộc.

Thẩm Khanh Vãn nghiêng đầu, không cần nhìn cũng biết dáng dấp chính mình giờ khắc này bị Tống Ngôn Khê muốn gì cứ lấy có bao nhiêu ngượng ngùng.
"Khanh Khanh không cho tôi hôn cái rốn của chị, tôi liền muốn hôn trân châu của chị rồi." Tống Ngôn Khê nói tới tình d*c cực kỳ, trân châu trong miệng nàng ở địa phương cách nàng rất gần, chỉ cần cúi đầu là có thể dễ như chơi chạm tới.

Thế là, vì càng dễ mà ăn trân châu kia, Tống Ngôn Khê quỳ trên mặt đất, tách ra hai chân của Thẩm Khanh Vãn, từ dưới lên mà nhìn bí địa sợ hãi kia.
Nơi đó là ướt át, không phải đối với mình hoàn toàn không có cảm giác, nó ở cái nhìn chăm chú của chính mình co rút lại.

Mật hoa phun ra óng ánh, cũng lộ ra tầng tầng nhăn nhúm bên trong, thịt hoa trắng mịn bên trong.

Đóa hoa nhỏ của Thẩm Khanh Vãn lại mềm lại trắng, cùng với lớp da của cô là cùng độ màu, trắng cực hạn thêm hồng, phối màu như vậy đẹp đẽ đến để người không dời mắt nổi.
Ánh sáng Tống Ngôn Khê nhu hòa xuống, sau đó, nàng đẩy ra rừng rậm, há mồm cắn vào trân châu nấp vào bên trong núi thịt.
Hết chương 74.