Phân Cách

Chương 52: 52: Chị Muốn Bắt Nạt Em Không​






Tống Ngôn Khê làm sao cũng không nghĩ đến, sự tình diễn biến thành loại cục diện không cách nào khống chế này.

Nàng cười cười với Quý Thanh Cừ, người sau nở nụ cười lúng túng lại với nàng.

Hai người bình thường nói rất nhiều, vào thời khắc này lại thành bảo bảo ngoan, ngược lại là Quý Hâm Thư và Thẩm Khanh Vãn tán gẫu đến tương đối nhiều.

Bốn người ngồi ở góc sát cửa sổ của phòng ăn, cho dù các nàng sống không phô trương, nhưng các nàng tụ tập cùng một chỗ, vẫn là dẫn tới những người khách khác của nhà ăn liên tiếp quăng tới tầm mắt.
"Quý Tổng, không nghĩ tới ngươi sẽ sớm lại đây." Số lần Thẩm Khanh Vãn và Quý Hâm Thư gặp mặt không nhiều, bởi vì nguyên nhân hợp tác, cũng không có rất xa lạ.

"Công ty đối với hoạt động lần này rất coi trọng, thêm nữa Thanh Cừ cũng ở đây, ta không quá yên tâm nàng một mình, sớm chút đến cũng tốt.

Thẩm lão sư không cần gọi ta Quý tổng, trước đó ta từng nói, ngươi kêu ta tên là tốt rồi." Quý Hâm Thư cười yếu ớt, khi nhắc đến Quý Thanh Cừ, còn quay đầu nàng nhìn một chút.
"Vậy ta ở lúc riêng liền gọi ngươi a Hâm đi, ta là lần đầu tiên hợp tác với Quý lão sư, trước đó đã ở trong tạp chí xem qua tác phẩm của nàng, không nghĩ tới nàng còn trẻ như vậy, còn là em gái ngươi." Thẩm Khanh Vãn nhìn gương mặt không quá giống nhau của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ một chút, cô cũng không nói lời a dua nịnh hót gì, ở trước khi gặp mặt Quý Thanh Cừ, cô xác thực nghe nói qua Quý Thanh Cừ con người này.
Giới thời trang rất lớn, nhưng cuối cùng là cái vòng, chỉ cần người ở trong vòng có chút thực lực và thành tựu, ít nhiều đều sẽ được người nhớ kỹ.

Thẩm Khanh Vãn vào hôm nay trước khi thấy được Quý Thanh Cừ, chỉ cho rằng Quý Thanh Cừ là xuất thân gia đình giàu có, là bằng hữu với Tống Ngôn Khê, hoàn toàn không nghĩ tới nàng và Quý Hâm Thư là tỷ muội.

Ngoại giới rất ít người thấy nhị tiểu thư của Quý gia, liên quan với cách nói của cô cũng là mỗi người nói một kiểu.
Có người nói vì tranh cướp gia sản, Quý nhị tiểu thư sớm đã bị Quý Hâm Thư lưu đày đến nước ngoài, cũng có người nói Quý nhị tiểu thư thân thể không tốt, quanh năm đều bị Quý Hâm Thư thu xếp ở bệnh viện.

Liên quan với tin tức của nhị tiểu thư Quý gia mỗi người nói một kiểu, kết quả chính là ai cũng không nghĩ tới, Quý Thanh Cừ mới là em gái của Quý Hâm Thư.

Bỗng nhiên bị kéo vào bên trong đề tài, Quý Thanh Cừ lúc này mới dừng lại động tác nhỏ với Tống Ngôn Khê.
"Thẩm lão sư, ngươi nói như vậy, ta đều có chút ngại ngùng rồi, ngươi xem qua tác phẩm của ta, là vinh hạnh của ta." Quý Thanh Cừ nở nụ cười đối với Thẩm Khanh Vãn, dưới cái nhìn của nàng, Thẩm Khanh Vãn mới là một loại tồn tại của tiền bối, dù cho cô bặt tăm nhiều năm như vậy, nhưng tác phẩm của cô trước sau được người nhớ tới.


Chửi bới cũng tốt, trào phúng cũng tốt, những người công kích Thẩm Khanh Vãn này, lại vừa vặn là người không ngừng mô phỏng theo phong cách sáng tác của Thẩm Khanh Vãn.
"Ta nói, ăn một bữa cơm mà thôi, các ngươi cũng đừng chính thức như thế.

Khanh Khanh, chị muốn ăn cái gì? Em gấp cho chị." Tống Ngôn Khê nghe các nàng nói chuyện, cảm giác mình hoàn toàn không chen lời vào.

Nàng là thương nhân, đối với giới thời trang không có hiểu rõ quá nhiều, muốn nàng đi tán gẫu với Quý Hâm Thư, nàng là tuyệt đối không muốn.
"Không sao, tự tôi gấp là được rồi." Thẩm Khanh Vãn thấp giọng nói, Tống Ngôn Khê vẫn là gắp không ít món ăn đến trong bát của cô, trong lúc còn thân thiết dựa qua, chỉ lo người khác không biết quan hệ giữa các nàng.

Kỳ thực Thẩm Khanh Vãn cũng không ngại chuyện của cô và Tống Ngôn Khê bị người ta biết, chỉ là..

Ở trong bốn người các nàng, mình mới là người nhiều tuổi nhất, vào lúc này bị sự dây dưa của Tống Ngôn Khê làm cho có chút luống cuống, làm cho nàng cảm thấy quá ngại ngùng.
"Thanh Cừ, cho em." Ở cùng lúc Thẩm Khanh Vãn yên tĩnh dùng bữa, Quý Hâm Thư cũng gắp không ít món ăn cho Quý Thanh Cừ, cô sẽ không giống Tống Ngôn Khê một mạch chất thành núi, mà là chuyên môn chọn món ăn Quý Thanh Cừ thích gấp ở trong cái đĩa để một bên.

Quý Thanh Cừ thích ăn tôm, lại chẳng muốn lột vỏ, thêm nữa bờ vai bị thương, nàng càng là chẳng muốn tự mình lột, dẫn đến đêm nay nàng còn không có ăn được tôm hoặc cá.
Quý Hâm Thư vốn là muốn cho Quý Thanh Cừ một chút giáo huấn, xem như là trừng phạt nàng không có chăm sóc thật tốt thân thể.

Bây giờ nhìn thấy nàng chỉ dùng rau, tôm và cá đều không có xuống đũa, lại không đành lòng lên.

Quý Hâm Thư cầm máy lột vỏ chuyện lột vỏ tôm tỉ mỉ đem vỏ tôm lột đi, chỉnh tề đặt ở trong đĩa nhỏ bên cạnh Quý Thanh Cừ, lại đem xương cá xử lý xong, đặt ở chính giữa đĩa nhỏ.

Quý Thanh Cừ nhúng đồ gia vị, ăn đến say sưa ngon lành.
Hai người đã sớm quen thuộc chuyện như vậy, Tống Ngôn Khê và Thẩm Khanh Vãn lại là lần đầu tiên thấy.

Thẩm Khanh Vãn không nghĩ tới Quý Hâm Thư người như vậy cư nhiên sẽ đích thân lột vỏ cho người, còn đem những xương cá kia lựa đến sạch sành sanh.


Động tác cô thành thục, không giống như là nảy lòng tham mới làm, hành vi như vậy là hai người nhiều năm đã thành thói quen.

Quý Hâm Thư ở lúc đối mặt Quý Thanh Cừ, và cảm giác đối xử người bên ngoài cũng là hoàn toàn khác nhau.
Tuy thời gian tiếp xúc không lâu, Thẩm Khanh Vãn ít nhiều có thể cảm giác được Quý Hâm Thư không phải người quá thân thiện.

Cô xử lý công việc nghiêm túc, làm việc mạnh mẽ vang dội, đối với phần lớn người là xa lánh lại lãnh đạm, nhưng mà khi đối mặt Quý Thanh Cừ, như là biến thành người khác.

Xem ra, Quý Hâm Thư đối với cô em gái Quý Thanh Cừ này đích thật là sủng ái cực kì.
Tống Ngôn Khê một bên khác thấy được cảnh này, lại là cảm giác hoàn toàn bất đồng, nàng xem thấy Quý Thanh Cừ cứ như vậy an tâm đắc ý đến hưởng thụ lấy hầu hạ của Quý Hâm Thư, kinh ngạc quên ăn đồ ăn luôn, liên tục nhìn chằm chằm vào hai người nhìn tới nhìn lui.

Nàng trước đó liền cảm thấy hình thức ở chung của hai tỷ muội này có chút thân mật quá đáng, cũng biết Quý Hâm Thư đối với Quý Thanh Cừ có bao nhiêu chưng chìu.

Nhưng mà biết là một mặt, tận mắt thấy được lại là cảm giác khác.
"Tiểu Cừ Cừ, ngươi là bờ vai bong gân, cũng không phải gãy tay, phiền toái Quý tỷ tỷ như vậy không hay lắm đâu?" Tống Ngôn Khê ghen vô cùng, lời nói ra cũng như là ăn mười cân chanh.

Trong bạn gái nàng đã từng qua lai, xưa nay sẽ không có ai chu đáo như thế lột tôm còn chọn xương cá cho mình, coi như là người làm trong nhà cũng tuyệt đối không làm được như Quý Hâm Thư.
Nghe được nàng gọi mình Quý tỷ tỷ, Quý Hâm Thư lúc này mới đem tầm mắt rơi vào trên người Tống Ngôn Khê.

Hai người kỳ thực ngoại trừ tầng quan hệ Quý Thanh Cừ ra, cũng không có tiếp xúc quá nhiều, thời điểm nhiều nhất, cũng chính là thời gian Tống Ngôn Khê không biết trời cao đất rộng tiếp cận chính mình.

Vào lúc ấy Tống Ngôn Khê mới 16 tuổi, gọi thẳng đại danh của chính mình, hoặc là gọi cô Quý tỷ tỷ.

Nhuộm mái tóc dài màu trắng bạc, trang phục thì như thiếu nữ bên trong tranh châm biếm, và phong cách chín chắn hiện tại hoàn toàn ngược lại, lá gan cũng rất lớn.
"Không nghĩ tới còn có thể nghe được Ngôn Khê gọi ta như vậy, ta cho là ngươi sẽ vẫn dùng danh xưng Quý tổng này.


Thanh Cừ nàng bị thương, ta chăm sóc nàng là phải." Quý Hâm Thư nhàn nhạt nhìn Tống Ngôn Khê một chút, ý tứ nhắc nhở trong mắt có chút rõ ràng.

Tống Ngôn Khê bị cô nhìn đến không nhịn được rùng mình một cái, bỗng nhiên có chút hối hận chính mình ngứa miệng đi trêu chọc Quý Hâm Thư, nữ nhân này hiện tại so với trước đây càng khó chọc.
Tống Ngôn Khê kinh sợ rồi, không dám đối mặt với Quý Hâm Thư.

Nàng nhỏ giọng nga một cái, liếc nhìn tôm còn dư lại không nhiều trong cái mâm, quay đầu ai oán nhìn về phía Thẩm Khanh Vãn một bên, trong mắt lập loè ánh sáng của tiểu cẩu cẩu khát vọng xương.

Đại khái là tầm mắt của Tống Ngôn Khê quá mãnh liệt, Thẩm Khanh Vãn cảm ứng được, ngẩng đầu lên nhìn nàng, chạm đến ánh mắt như nước long lanh của nàng, Thẩm Khanh Vãn tựa hồ tìm hiểu được cái gì.

Cô cười cười, cũng gắp một con tôm, chỉnh tề lột vỏ xong cho Tống Ngôn Khê, đặt ở trong cái đĩa của nàng.

Tống Ngôn Khê vui mừng mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Khanh Vãn sẽ lột tôm cho chính mình, có được khởi đầu, nàng càng là được voi đòi tiên.
"Khanh Khanh, chị đút em." Tống Ngôn Khê tựa ở bên người Thẩm Khanh Vãn, bộ ngực đầy đặn đè ép cánh tay của cô, còn kém đem cả người đều kề sát tới trong lồng ngực Thẩm Khanh Vãn.

Không chịu nổi cảm giác "đè lên" của nàng, Thẩm Khanh Vãn chỉ đành dùng đũa gấp lên tôm, sau khi chấm nước chấm đưa đến bên miệng Tống Ngôn Khê, nàng ăn đi còn không quên bẹp bẹp miệng, mắt liếc về phía Quý Thanh Cừ.

Người sau thu được tầm mắt khiêu khích của nàng, nói với nàng câu ấu trĩ.
Bốn người sau khi ăn cơm xong, đồng thời trở về khách sạn, Quý Hâm Thư không hề đơn độc đặt gian phòng, dự định ngủ cùng với Quý Thanh Cừ.

Nghe được quyết định của cô, Quý Thanh Cừ nhíu nhíu mày, nàng cũng không cảm giác chính mình và Quý Hâm Thư sẽ ngủ không được, dù sao giường rất to rất rộng, thế nhưng..

Quý Thanh Cừ cũng không biết làm sao, chỉ cần nghĩ đến cùng Quý Hâm Thư một gian phòng, nàng cũng có chút hoảng loạn, còn có thể suy nghĩ lung tung đến chuyện không nên, sự bài xích của Quý Thanh Cừ bị Quý Hâm Thư nhìn ở trong mắt, cô có chút mất mát, than nhẹ một tiếng, đưa tay kéo lấy Quý Thanh Cừ.
"Thanh Cừ, nếu như em cảm thấy không tiện, chị có thể để cho Đường Khởi giúp chị mở một gian phòng khác.

Tuy đã trễ thế này có chút phiền phức, nhưng chị không muốn để cho em phiền." Sắc mặt Quý Hâm Thư như thường, Quý Thanh Cừ lại nghe ra ủy khuất bên trong, nhất thời hổ thẹn lên.

Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì a, đây là chị gái của mình, cô và mình ngủ chung phòng, không phải chuyện không thể bình thường hơn được sao?
"Không có đâu, tỷ tỷ ngủ cùng với em, em vui vẻ còn đến không kịp, làm sao sẽ không thích, tỷ tỷ nhất định phải ngủ với em." Quý Thanh Cừ vì biểu đạt ý nguyện của chính mình, lôi kéo tay của Quý Hâm Thư dẫn về trong phòng.


Nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, Quý Hâm Thư cười cười, ánh mắt lóe lên có được ánh sáng.
Một bên khác, Tống Ngôn Khê và Thẩm Khanh Vãn trở về căn phòng cách vách, hai người ngồi dựa vào ở trên sô pha nghỉ ngơi, Tống Ngôn Khê vừa rồi không uống đủ, lại cầm một bình rượu đỏ tự mình uống, Nghe nàng nhắc đi nhắc lại Quý Hâm Thư nếu như không đến chính mình là có thể cùng Quý Thanh Cừ cố gắng uống vài chén, một bộ dáng dấp nhỏ ai oán.

Thẩm Khanh Vãn phát hiện, Tống Ngôn Khê tựa hồ kiêng kỵ Quý Hâm Thư, loại kiêng kỵ kia không phải nói phương diện chuyện làm ăn hoặc là về mặt thân phận, mà là đơn giản sợ hãi.

Cái cảm giác này như là học sinh tiểu học bị những bạn học khác khi dễ, đối với bạn học bắt nạt nàng tích trữ sợ hãi.
"Em không phải rất yêu thích a Hâm?" Thẩm Khanh Vãn nghẹ giọng hỏi, thấy nàng một buổi tối thì lập tức sửa lại xưng hô đối với Quý Hâm Thư, còn gọi đến thân mật như vậy, Tống Ngôn Khê uốn thân bắn lên từ trên ghế sa lông, lập tức chui vào trong lồng ngực Thẩm Khanh Vãn líu ríu.
"Khanh Khanh, chị không thể đối với nữ nhân Quý Hâm Thư kia hiếu kỳ, nàng là người trong ngoài bất nhất." Tống Ngôn Khê hoàn toàn không kiêng dè gì nói xấu Quý Hâm Thư, kỳ thực nàng cũng không phải thật chán ghét Quý Hâm Thư, chẳng qua là cảm thấy Quý Hâm Thư tâm tư giấu đi quá sâu, quá độ tiếp xúc xác thực sẽ cho người cảm thấy sợ hãi.
Tống Ngôn Khê cảm thấy chỉ có mình mới biết khuôn mặt đích thực của Quý Hâm Thư, người này nhìn qua ôn nhu, trong xương là tính tình rất nham hiểm.

Chính mình lúc trước theo đuổi cô, cô lại đem bức ảnh mình giao du vài bạn gái cho ông ngoại mình, hại nàng bị đóng băng thẻ ngân hàng, còn bị cấm túc ở nhà không cho nàng đi ra ngoài.

Nếu như chỉ là như vậy cũng là thôi, thủ đoạn đáng sợ nhất của Quý Hâm Thư chính là ở, dằn vặt của cô là tính kéo dài sẽ không một lần kết thúc.
Nghĩ đến nữ nhân này thường thường gửi bức ảnh cho ông ngoại mình, đem nàng đi quán bar, và ở cùng bạn gái, còn có bức ảnh đua xe từng loại gửi tới, cấm túc của một tuần lễ mới vừa kết thúc, chưa kịp Tống Ngôn Khê đi ra ngoài vui chơi, lại là một lần cấm túc dài dằng dặc.

Cuối cùng, Tống Ngôn Khê thành công bị ba mẹ nhà mình gọi về nước ngoài, có quan hệ trực tiếp với Quý Hâm Thư.
Nghĩ đến chính mình đã từng nhận không rõ người, còn thiếu chút nữa cưỡng hôn Quý Hâm Thư, hiện tại mỗi một lần nghĩ tới đoạn lịch sử đen này, Tống Ngôn Khê đều hận không thể đem chính mình của lúc trước đánh một trận.

Nàng rốt cuộc là trình độ mắt mù thế nào, mới có thể đem Quý Hâm Thư xem thành tỷ tỷ ôn nhu? Tống Ngôn Khê đem đoạn quá khứ của mình nói cho Thẩm Khanh Vãn nghe, nàng là lần đầu tiên đem chuyện như vậy nói cho người ngoại trừ chính mình, thứ nhất là không muốn người khác biết lịch sử đen của mình, thứ hai cũng là không có dục vọng gì để nói, nhưng mà đối với Thẩm Khanh Vãn, nàng luôn có lời nói không hết.
Tống Ngôn Khê nói ra vốn là muốn tìm cầu xin an ủi, ai biết nghe xong kinh nghiệm đau khổ của nàng, Thẩm Khanh Vãn lại bật cười, còn không phải loại cười nhạt bình thường, mà là loại cười ra tiếng.

Lần này, Tống Ngôn Khê càng thêm ủy khuất, nàng chớp chớp mắt, bĩu môi nhìn Thẩm Khanh Vãn.

Đại khái là nhìn ra Tống Ngôn Khê là thật sự chờ người dỗ, Thẩm Khanh Vãn cũng không có kinh nghiệm dỗ người gì, chỉ có thể dừng lại ý cười, giơ tay lên xoa xoa đầu của Tống Ngôn Khê.
"Không sao rồi, hiện tại không ai dám bắt nạt em." Thẩm Khanh Vãn ôn nhu nói qua, bởi vì hai người ở rất gần, Tống Ngôn Khê có thể ngửi thấy được mùi mật trà trên người cô, dường như bao quanh lấy mình.

Tống Ngôn Khê hô hấp nặng mấy phần, nàng nửa khép mắt, lôi kéo tay của Thẩm Khanh Vãn, đặt ở trên khỏa đầy đặn của mình.
"Bây giờ có thể bắt nạt em, chỉ có một mình Khanh Khanh, chị muốn bắt nạt em không?".