Phân Cách

Chương 26: Vị trí kia, vốn nên là của mình




Quý Thanh Cừ một giấc ngủ đến rất an ổn, vốn là nàng chỉ là dự định nghỉ ngơi một lúc với Quý Hâm Thư, chính mình ngược lại ngủ cả buổi chiều. Nhìn khóe miệng nàng cong lên, ở trong mộng đều giống như là dáng dấp đang cười, Quý Hâm Thư dùng tay chống đầu, chuyên chú nhìn chăm chăm nàng. Lúc này, điện thoại đặt ở trên đầu giường của Quý Thanh Cừ đang chấn động, Quý Hâm Thư cầm điện thoại di động lên, dùng vân tay của mình mở khóa, sau khi phát hiện người gọi đến là Trương Minh, không chút do dự mà nhấn tắt.

Cô không hy vọng bất cứ người nào tới quấy rầy mình và Thanh Cừ, đặc biệt là Trương Minh. Nhìn ghi chép cuộc gọi nhỡ kia, Quý Hâm Thư xóa đi, do dự một chút, lại đem số điện thoại của Trương Minh đưa vào trong danh sách đen. Làm tốt những thứ này, Quý Hâm Thư đem điện thoại di động một lần nữa để về chỗ cũ.

Đô Đô ở một bên đã tỉnh rồi rồi, nàng tựa hồ rất dính lấy Quý Thanh Cừ, mới tỉnh lại thì ném đi món đồ chơi mèo trong lồng ngực, chạy đến bên người Quý Thanh Cừ dùng chút tường thịt nhẹ nhàng sờ đầu nàng. Dù là đối phương là mèo con, Quý Hâm Thư vẫn có một loại cảm giác bảo vật của chính mình bị người khác ngấp nghé. Cô đứng dậy sờ sờ đầu mềm mại của con mèo nhỏ, đem Đô Đô ôm lên. Mèo con bỗng nhiên mất đi cảm thấy hứng thú, đạp hai cẳng chân, "Meo meo" Gọi về phía Quý Hâm Thư.

"Xuỵt.. Thanh Cừ còn đang ngủ, đừng đánh thức nàng được không?" Quý Hâm Thư nhìn Đô Đô, đem nàng ôm vào trong ngực đi tới dưới lầu. Cô đem đồ ăn vặt mèo mở ra đút cho nó, nhìn tiểu gia hỏa trong nháy mắt thì quên đi Quý Thanh Cừ, ở trước mặt mình ăn đến rất ngon, đề phòng trong mắt của Quý Hâm Thư biến mất mấy phần, chuyển biến thành ý cười nhợt nhạt. Quý Hâm Thư đối với những động vật nhỏ này không có hứng thú, nhưng cũng không đại biểu cô chán ghét chúng nó, cô chỉ là không thích có bất kỳ sinh vật nào ngoại trừ chính mình ra tiếp cận Thanh Cừ, chỉ thế mà thôi.

Cõi đời này rất nhiều sinh vật đều là dễ quên như vậy, rõ ràng một giây trước còn luôn miệng nói yêu thích, một giây sau cũng sẽ bị những sự vật khác hấp dẫn sự chú ý. Chính mình là không giống, trong mắt của cô, trong lòng của cô, toàn bộ thế giới của cô cũng chỉ có một mình Thanh Cừ. Đồng dạng, cô cũng không cho phép người hoặc vật khác, chiếm cứ vị trí trong lòng Thanh Cừ.

"Đừng dựa gần Thanh Cừ nữa có được hay không? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể thỏa mãn ngươi, ngoại trừ Thanh Cừ." Quý Hâm Thư ôm Đô Đô, dùng món đồ chơi mèo chọc nàng. Tiểu gia hỏa hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm món đồ chơi nhảy nhót tưng bừng, tay Quý Hâm Thư chống lấy bên đầu nhìn nó, cười khẽ vài tiếng, tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nó. Quý Hâm Thư chỉ có thể phân ra một số ít thời gian cho Đô Đô, cô còn có rất nhiều công việc phải xử lý. Sau một lát, Quý Hâm Thư đem đồ chơi thả xuống, cầm lấy văn kiện trước đó chưa xử lý xong, nụ cười trên mặt dần dần tản đi, khôi phục lãnh đạm và chăm chú trước sau như một.

Đến buổi tối, Quý Thanh Cừ cuối cùng tỉnh lại, nàng không nghĩ tới chính mình chỉ là "Ngủ cùng" mà thôi, so với Quý Hâm Thư ngủ đến thời gian còn lâu hơn. Nàng ngại ngùng từ trên giường ngồi dậy, Quý Hâm Thư ở bên ngoài đã sớm bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Đô Đô nằm nhoài bên trong ổ mèo của nàng, sau khi thấy được chính mình theo bản năng mà muốn đi qua, lại đem móng vuốt nhỏ rụt lại.

"Tỷ, buổi tối ăn cái gì?" Quý Thanh Cừ đi tới nhà bếp, từ phía sau ôm lấy Quý Hâm Thư, cái ôm đột nhiên xuất hiện để Quý Hâm Thư cong khóe miệng, cô thả lỏng thân thể, tựa ở trong lòng Quý Thanh Cừ. "Chị làm canh thịt bò em thích, còn có mấy thứ món ăn đơn giản, lập tức liền có thể ăn rồi." Trù nghệ của Quý Hâm Thư tuy không sánh được bên ngoài, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.

Hai người ở trên chuyện làm cơm rất ít sẽ thuê người, bình thường không thời gian làm cơm đều sẽ trực tiếp đặt món ăn, mà Quý Hâm Thư có thời gian sẽ tự mình xuống bếp. Quý Thanh Cừ xòe tay tính toán, hình như cũng rất lâu không ăn được thức ăn Quý Hâm Thư đích thân làm rồi, tâm tình nàng rất tốt mà đem Đô Đô ôm vào trong ngực, con mèo nhỏ "meo meo" kêu hai tiếng.

Lúc này, Quý Hâm Thư từ phòng bếp đi ra, bưng hai món ăn trước đặt ở trên bàn, cô rũ con mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Đô Đô trong lồng ngực Quý Thanh Cừ. Tiểu gia hỏa cảm nhận được tầm mắt lãnh ý kia, chợt run lên một cái. Nàng dùng tường thịt nhỏ đạp tay của Quý Thanh Cừ, lập tức thì nhảy ra ngoài, trở lại bên trong ổ nhỏ của chính mình nằm yên.

Quý Thanh Cừ không biết Đô Đô phát thần kinh gì, nhưng mà nàng nhớ tới Tống Ngôn Khê cũng từng nói, rất nhiều hành vi của con mèo là nhân loại không thể nào hiểu được, cũng là không đi quản nó. Nàng lấy điện thoại di động ra mở ra wechat, phát hiện Trương Minh gửi mấy cái tin nhắn cho nàng, hỏi nàng làm sao không nhận điện thoại, người đi nơi nào rồi. Mặt khác người gửi tin nhắn là Mira, không cần mở ra tin tức Quý Thanh Cừ cũng biết, kẻ này lại là tìm đến mình uống rượu.

Quý Thanh Cừ liếc nhìn ghi chép điện báo, cũng không có thấy được Trương Minh gọi đến, nàng mờ mịt gửi cho Trương Minh mấy cái dấu chấm hỏi. "Ngươi nào gọi điện thoại cho ta, nhớ ta thì nói thẳng." Quý Thanh Cừ đem tin nhắn gửi cho Trương Minh, Trương Minh rất mau trả lời một biểu tình "Nữ vương đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết tội." Hai người bình thường tán gẫu chính là như vậy, cũng rất ít sẽ nói lời ngán ngẫm.

Quý Thanh Cừ nghĩ đến lời mời tối nay của Mira, thuận miệng hỏi câu Trương Minh có đi hay không, bên kia trầm mặc một hồi, gửi mấy cái vẻ mặt khóc lớn. "Nữ vương đại nhân, tiểu nhân tối nay phải tăng ca, không có cách nào theo em rồi, em chơi đến vui vẻ." Trương Minh nói như vậy, xem như là xác định đêm nay không đến, Quý Thanh Cừ nói cho Mira chính mình chỉ có một mình, lại trở về đến giao diện của Trương Minh, tiếp tục tán gẫu với hắn.

Quý Thanh Cừ nói đến vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới, ở khi nàng trả lời tin nhắn, Quý Hâm Thư đã ở phía sau nàng đứng rất lâu rồi. Trong tay nàng là canh bốc hơi nóng, nhưng mà khí tức trên người nàng lại lạnh đến mức như là khối băng. Quý Hâm Thư biết Thanh Cừ là đang tán gẫu với ai đến vui vẻ như vậy, từ lúc đem điện thoại của Trương Minh kéo vào danh sách đen, cô thì biết rõ phương pháp này căn bản vô dụng, cô chỉ là chán ghét tên của người này, chán ghét hắn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều quấy rối cuộc sống của mình và Thanh Cừ.

Vào lúc này, mắt thấy Quý Thanh Cừ và Trương Minh ngươi một câu ta một câu gửi tin nhắn, tầm mắt của Quý Hâm Thư rơi vào trên gò má đẹp đẽ của đối phương. Gương mặt đó mang theo nụ cười, bị mấy câu nói của Trương Minh chọc cho vui vẻ như vậy. Rõ ràng là lời nhàm chán như vậy, Thanh Cừ vì sao lại cười? Là bởi vì Trương Minh là người yêu của nàng sao? Thật chán ghét Thanh Cừ nói chuyện cùng hắn, nếu như mình đem hai tay của Thanh Cừ trói lại, nàng sẽ không cách liên lạc với người đàn ông kia. Hay hoặc là, Trương Minh biến mất, tất cả vấn đề có phải đều giải quyết dễ dàng rồi chứ?

Quý Hâm Thư đứng phía sau Quý Thanh Cừ, khóe miệng nàng cong lên, bên mép nhẹ nhàng co giật, đôi con ngươi đen nhánh kia ảm đạm tối tăm, chặt chẽ chăm chú vào trên người Quý Thanh Cừ. Đô đô một bên nhìn dáng vẻ giờ khắc này của Quý Hâm Thư, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê thảm. Con mèo đối với cảm xúc của nhân loại vô cùng mẫn cảm, cái này cũng là bản năng của chúng nó đối kháng nguy cơ. Đô Đô bỗng nhiên đứng dậy, nhảy lên đến vị trí trong góc nhất của phòng, bộ lông trên người nó đứng lên, khủng hoảng mà nhìn Quý Hâm Thư nơi xa.

Quý Thanh Cừ bỗng nhiên hoàn hồn, cô nhìn Đô Đô bỗng nhiên bày ra bộ tư thái này, có chút mờ mịt và không rõ. Nàng tắt điện thoại di động, quay đầu lại liếc nhìn Quý Hâm Thư đứng ở phía sau. Trong tay tỷ tỷ bưng canh, ôn hòa cười đối với mình, Quý Thanh Cừ vội vàng đứng dậy, nhận lấy canh. "Tỷ, làm sao chị biết đêm nay em đúng lúc muốn uống canh a, chị nói, có phải là đang nhìn trộm nội tâm của ta?" Quý Thanh Cừ ngồi ở trước bàn, nhìn canh nấm gà nhung bốc khói bên trong nồi đất, liếm liếm môi dưới.

"Nếu như Thanh Cừ đồng ý bị chị nhìn trộm, thì coi như chị đang nhìn đi." Quý Hâm Thư đem canh múc ra một chén nhỏ đặt ở trước mặt Quý Thanh Cừ, nàng quay đầu lại liếc nhìn Đô Đô trốn ở góc tường, tầm mắt né tránh chính mình, cười cười đối với nó. Đô Đô tựa hồ là không nhận ra được khí tức nguy hiểm nữa, nó bước nhỏ lần nữa đi trở về đến bên trong ổ nhỏ mà nằm, một đôi mắt to lại vẫn là quét tới quét lui trên người Quý Hâm Thư.

"Tỷ, đêm nay em phải đi ra ngoài một chuyến."

"Lại là đi uống rượu sao?"

"Coi như thế đi, Mira, chính là bạn bè trước đó em từng nói, nàng tìm em đi hội quán chơi một chút, hội quán này hình như còn khá nổi tiếng, cũng không biết nàng ở nơi nào làm được thẻ hội viên."

Quý Thanh Cừ đem bát đũa ăn qua đặt ở bên trong máy rửa bát, Đi ra ngoài nói với Quý Hâm Thư. Kỳ thực nàng không thế nào yêu thích đi hội quán địa phương này, Quý Thanh Cừ yêu thích náo nhiệt và rượu thuốc, hội quán mà luôn cảm thấy ít đi chút nhân khí. Lấy thân phận của Quý gia, kỳ thực bất kỳ hội viên của hội quán đều có thể đến, nhưng Quý Thanh Cừ đối với những chỗ này vẫn luôn không có hứng thú.

"Vậy.. Chị đi cùng với em?" Quý Hâm Thư bỗng nhiên mở miệng, lời nàng càng làm cho Quý Thanh Cừ sửng sốt lại ngớ ra. Trong ấn tượng của nàng, mình bình thường ra ngoài chơi, Quý Hâm Thư thì chưa từng có đề xuất yêu cầu muốn đi cùng, hôm nay lại khác thường muốn đi cùng với mình. Cũng không phải nói Quý Thanh Cừ không muốn mang theo Quý Hâm Thư, mà là nàng sợ chính mình chơi đến quá điên, đến thời điểm đó để tỷ tỷ thấy được làm sao bây giờ?

"Tỷ, chị làm sao bỗng nhiên muốn đi cái loại địa phương đó?" Quý Thanh Cừ hỏi ngược lại, Quý Hâm Thư nghe xong, trong mắt có chút âm u, kỳ thực cô ít nhiều có thể cảm giác được, Thanh Cừ là không muốn đi cùng với chính mình. Nếu như là trước đây nàng tự nhiên sẽ dễ dàng coi như thôi, chỉ là sau khi trải qua lần tai nạn xe cộ này, Quý Hâm Thư đã không muốn giống như trước kia bỏ mặc quan hệ của mình và Thanh Cừ như vậy. Nàng muốn biết tất cả của Thanh Cừ, dù cho hai người tách ra một phút cô đều cảm thấy khó chịu.

"Thanh Cừ không muốn dẫn chị đi sao?" Quý Hâm Thư nhỏ giọng nói qua, mất mác và úy khuất trong lời nói tràn đầy mà ra, Đô Đô nằm nhoài bên trong ổ mèo, nhìn dáng dấp của Quý Hâm Thư, liếm liếm đệm thịt, nghiêng đầu qua chỗ khác xoa xoa con mắt. "Tỷ, chị đừng nghĩ lung tung, em cũng là lần đầu tiên đi hội quán này, cũng không biết bên trong có chơi vui hay không, thêm vào Mira con người này còn khá nhiều chuyện, cũng không biết nàng sẽ mang người nào đi. Nếu như chị muốn đi, lần sau hai chúng ta đơn độc đi có được hay không?"

Quý Thanh Cừ cũng muốn ở cùng với Quý Hâm Thư, nhưng địa phương đêm nay đi nhiều người mà hỗn tạp, cũng có mấy người là chính mình không biết, Quý Hâm Thư bình thường điều thấp âm điệu, thân phận của hai người đối với bên ngoài cũng là bí mật, một khi bại lộ khẳng định sẽ mang cho nàng phiền phức. Quý Thanh Cừ không muốn tăng thêm gánh nặng không cần thiết cho cô, nếu như Quý Hâm Thư muốn đi, Quý Thanh Cừ càng hi vọng hai người bọn họ đơn độc đi những nơi khác.

"Được, vậy thì nghe Thanh Cừ, đêm nay em đừng trở về quá muộn, chị và Đô Đô ở nhà chờ em." Quý Hâm Thư cười yếu ớt, Quý Thanh Cừ thấy cô không hề khăng khăng đi theo, làm nũng ôm cô một chút, đi lên lầu thay quần áo khác lại lần nữa bổ trang. Bởi vì là đi hội quán, trang điểm của Quý Thanh Cừ cũng theo hướng nhàn nhã, không có gợi cảm bình thường đi hội quán như thế. Nàng mặc một cái áo sơ mi màu trắng hở eo, hạ thân là một cái quần chân rộng cao eo màu đen. Cảm giác toàn thể không mất gợi cảm và thành thục, lại có mấy phần mùi vị tùy ý.

"Tỷ, em đi đây, chị yên tâm, em sẽ trở về trước giờ, chị và Đô Đô buồn ngủ thì ngủ, không cần chờ em." Quý Thanh Cừ trước khi đi cho Quý Hâm Thư và đô đô một người một con mèo hai cái hôn gió, Quý Hâm Thư cười đóng cửa lại, ở sau đó, ý cười trên mặt cô lại hết mức biến mất rồi. Cô ôm Đô Đô, sắc mặt tối tăm ngồi ở trên ghế salông, tựa hồ là cảm giác được khí tức của người bên cạnh đột nhiên thay đổi, Đô Đô vội vàng từ trong lồng ngực Quý Hâm Thư nhảy ra ngoài, như một làn khói đào tẩu. Quý Hâm Thư không đi tìm Đô Đô, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Khởi, một mình đi thư phòng.

"Đại tiểu thư."

"Đêm nay Thanh Cừ đi tới hội quán Cửu Thăng, phái người đi theo."

"Người Phái đi thời khắc theo nhị tiểu thư, có bất kỳ tình huống đều sẽ ngay lập tức gửi tin cho ta."

Quý Hâm Thư dặn dò xong Đường Khởi, mở ra máy tính trước mặt, bên trong xuất hiện hình ảnh máy quay ghi lại, địa phương trong hình, chính là hội quán Cửu Thăng. Mắt thấy Quý Thanh Cừ đem xe dừng ở bãi đậu xe, cười cùng người hẹn nàng hội hợp lại đi vào. Ánh mắt Quý Hâm Thư rơi vào trên tay Mira kéo Quý Thanh Cừ, vị trí kia, vốn nên là của mình.

Hết chương 26