Khoảng thời gian trôi qua đặc biệt chậm, như con kiến cắn đốt tâm can. Chờ đến khi Thẩm Quần trở lại phòng, tuy chưa đến nửa giờ nhưng Lôi Nhất Minh đã như mất hết cả kiên nhẫn.
“Anh vẫn còn biết quay lại hả? Tôi còn nghĩ anh trốn luôn rồi chứ!” Lôi Nhất Minh cười lạnh nhìn y.
Thẩm Quần sửng sốt một chút, gục đầu xuống nhẹ giọng nói, “Tôi tới nói với cậu, bữa tối cậu ăn rất ít, nếu nửa đêm mà có đói thì trong tủ lạnh có bánh kem và sữa tươi. Nếu cậu ăn không quen thì có thể đến phòng của tiểu Mông, nói tôi nấu cho cậu…”
“Anh đúng là chăm sóc ‘cẩn thận’ a!” Lôi Nhất Minh đánh gãy lời Thẩm Quần, “Phòng của tiểu Mông? Tôi rất ngạc nhiên, lúc ‘Đạt Đạt’ kia tới, anh cũng ngủ trong phòng của tiểu Mông sao?”
Sắc mặt Thẩm Quần tái xanh, run giọng giải thích, “Thật sự không có người này, cậu hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm?” Lôi Nhất Minh giận đến cười lớn, “Tủ đồ này có quần áo gã, ngăn kéo có quần lót, tủ giày có giày… Chẳng lẽ tất cả đều là hiểu lầm?” Lúc nói đến hai chữ cuối, hắn đưa tay nắm lấy cằm Thẩm Quần, buộc y phải nhìn mình, hạ giọng, gằn từng tiếng từng tiếng, “Anh rốt cuộc muốn đùa giỡn tôi đến khi nào? Anh xem tôi là thằng ngốc chắc?”
“Không, không phải…” Thẩm Quần càng phủ nhận càng khơi lên cơn tức giận của Lôi Nhất Minh.
“Có lẽ phải hỏi thân thể của anh một chút mới được!”
Một bụng tức giận đã biến thành dục hỏa trong khoảnh khắc hắn đụng đến đôi môi mềm mại của Thẩm Quần. Giống như trừng phạt, Lôi Nhất Minh gắn chặt môi mình vào môi y, tỉ mỉ hôn một lần, cuối cùng còn hung hăng cắn một cái lên môi Thẩm Quần, thỏa mãn khi nhìn thấy y bị đau, lúc này mới chịu buông ra.
“Lên giường đi!” Lôi Nhất Minh kéo mạnh Thẩm Quần, không cho y có cơ hội cự tuyệt.
Thẩm Quần không giãy dụa, chỉ sờ sờ môi, nhìn Lôi Nhất Minh thật lâu mới hạ mắt xuống.
Lôi Nhất Minh nhẹ nhàng vén mái tóc xõa trên trán y, vừa tiếp tục hôn vừa cởi bỏ đồ ngủ của mình Một vết sẹo thật dài bên bụng xuất hiện.
Thẩm Quần vừa vặn nghiêng đầu thấy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Sao lại có cái này?” Y ngẩng đầu hỏi, bàn tay run rẩy nửa ngày mới dám chạm vào vết sẹo dọa người kia.
“Một lần lái xe không chú ý mới bị.” Lôi Nhất Minh nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tình huống thực tế lúc đó không hẳn là vậy.
Sau khi Thẩm Quần bỏ đi, hắn từng như phát điên tìm y khắp nơi, tìm không thấy thì hàng đem đều uống say như chết. Vết sẹo đó chính là do lúc lái xe hắn không chú tâm, tông vào con lươn nên mới bị.
Tình huống lúc ấy vô cùng nguy hiểm, xương sườn bị gãy vài cái. Lại bị xuất huyết trong khá nặng, ở lại phòng bệnh mấy ngày. Lôi Vạn Niên sợ đến mức từ đó về sau không dám để hắn lái xe nữa, cũng giúp hắn tìm kiếm Thẩm Quần; đến lúc đó quan hệ giữa hai cha con họ mới được cải thiện đôi chút. Mọi chuyện đã qua, Lôi Nhất Minh cũng không muốn nói cho Thẩm Quần biết.
Lúc hắn đưa tay cởi quần áo Thẩm Quần, Thẩm Quần lại tự động nâng người lên phối hợp với hắn. Hành động này của y khiến hắn vừa vui sướng vừa tức giận. Vui vì y phối hợp, mà giận cũng vì sự phối hợp đó.
Cởi xong quần áo, thân thể gầy yếu của Thẩm Quần hiện rõ dưới ánh đèn làm người ta phải đau lòng. Trước kia y cũng gầy, nhưng bây giờ lại càng gầy hơn, ngay cả xương sườn trước ngực cũng mơ hồ đếm được.
“Anh không hảo hảo chiếu cố chính mình.” Lôi Nhất Minh thở dài, đưa tay chạm vào ngực y.
“Xin lỗi.” Thẩm Quần nhìn hắn, nước mắt nhịn không được chảy ra. Y đưa tay, khẽ vuốt lên vết sẹo trên người Lôi Nhất Minh. Tuy là vết thương cũ nhiều năm trước, nhưng y vẫn sợ làm hắn đau, dám dùng sức.
Lôi Nhất Minh vươn tay, giúp y lau nước mắt trên mi, cúi đầu hôn xuống mắt y. Dùng sức ôm chặt Thẩm Quần vào lòng, hai người siết chặt lấy nhau, dán vào nhau như muốn hòa thành một thể, không ngừng trao nhau những nụ hôn sâu.
Vào lúc này mà nhắc đến người thứ ba thì đúng là không sáng suốt chút nào, hơn nữa còn là loại chuyện có thể phá hỏng không khí. Lôi Nhất Minh cắn chặt răng, đem lời muốn nói nuốt vào bụng, rúc vào cổ Thẩm Quần, như trả thù mà cắn một cái, sờ dọc theo bắp đùi xuống hạ thận trơn nhẵn của y. Nhưng khi hắn hơi khếch trương một chút đã vội vã đi vào. Lâu lắm không hưởng thụ được tư vị này, làm hắn không nhịn được mà thở nhẹ ra tiếng.
Sáu năm qua, Lôi Nhất Minh quá quả thực đã sống cuộc sống của một hòa thượng; nhưng Thẩm Quần đã kết hôn, sinh con, lại còn có một tình nhân giấu mặt. Chỉ cần nghĩ vậy thôi là tâm tư Lôi Nhất Minh đã mâu thuẫn kịch liệt, đầu thì muốn ôn nhu dịu dàng, trong khi động tác lại hung hăng gấp rút.
Thẩm Quần cắn răng, yên lặng chịu đựng sự thô lỗ của hắn. Hai tay y om chặt thắt lưng Lôi Nhất Minh thắt lưng, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều.
Làm đến ba lần, thân thể Thẩm Quần chịu không nổi.
Nhìn nước mắt y rơi đầy mặt, cả người mê man nằm trên giường, động cũng không thể động; Lôi Nhất Minh cẩn thận đắp chăn lên cho y, chính mình lại tùy tiện lấy áo khoác dày ra ngoài ban công đứng.
Đêm mùa đông rất lạnh, nhưng đối với Lôi Nhất Minh mà nói là rất phù hợp. Bởi hắn đang lúc cần không khí thanh lãnh một chút mới có thể làm bình ổn tâm trạng bực bội của mình.
Sự tình kỳ thật căn bản không chịu chịu sự khống chế hắn. Hắn nghĩ mình có thể nhẫn tâm trả thù Thẩm Quần, đáng tiếc hắn căn bản làm không được. Hắn nghĩ rằng Thẩm Quần sẽ cực kì căm ghét quan hệ phát sinh giữa hai người, nhưng khi hai người họ ôm nhau lại giống như không có sáu năm ngăn cách.
Ngọn đèn cách đó không xa, càng làm nổi bật hình ảnh chính mình đứng trong bóng đem, cô đơn đến đáng thương.
Đêm tối như thế này, đôi khi sẽ làm người ta có thể thả lỏng tinh thần, nhớ lại một ít chuyện vui vẻ ngày xưa…
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Quần là một ngày thu, trong buổi chiều ngập nắng. Khi đó Thẩm Quần mặcmột cái áo khoác cao cổ màu café ngồi dưới tán cây; gió khẽ thổi lên tóc y, làm lộ ra khuôn mặt thanh sạch như đầm nước trong, mà hắn chỉ liếc nhìn một lần đã không tự chủ được mà yêu thích y.
Sau đó hắn đã tràn đầy tự tin, không chút do dự xuất thủ với y. Trực tiếp chạy thẳng đến trước mặt y, chỉ vào cái lá bị gió thổi rớt vào ngực y, nghiêm túc nói với y, “Phiền anh trả lại cho tôi.”
Thẩm Quần mở to hai mắt nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.
“Là cái này, trong lòng anh, chính là trái tim của tôi!” Cầm lá cây lấy từ lòng y, tưởng chừng chỉ như lời đùa giỡn nhưng kì thực đó là lời bày tỏ rất chân thành của hắn.
Cái lá kia sau đó đã được ép khô, ***g trong khung kính, vẫn luôn được đặt trên tủ đầu giường trong căn phòng mà hai người ở chung khi đó, như lời thề nguyền tình yêu của họ. Mà bây giờ, trên tủ đầu giường của Thẩm Quần lại là tấm ảnh chụp chung của y và tiểu Mông. Giống như cái lá cây kia, hắn bây giờ cũng đã thành người dư thừa.
Thẩm Quần mà chỉ cần nghe hắn nói sẽ đỏ bừng cả mặt, đã không còn tồn tại nữa! Thẩm Quần đó đã không còn thuộc về hắn nữa! Lôi Nhất Minh biết rõ chuyện đó, nhưng vẫn cố chấp, không chịu buông tay.