[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 255: BÍ ẨN




Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com

Tiết Thần lập tức không còn buồn ngủ nhìn chằm chằm Lâu Khánh Vân một hồi lâu, sau đó lại được Lâu Khánh Vân ôm vào trong lòng một lần nữa nói: “Còn phải kinh ngạc vậy sao? Hữu tướng là chỗ dựa của Nhị Hoàng tử, hắn chuẩn bị những việc này là thực bình thường.”

Tiết Thần vẫn là cảm thấy có chút kinh hãi: “Hữu tướng tung hoành triều dã nhiều năm như vậy. Nếu chúng ta chỉ cần đối phó với Nhị Hoàng tử còn có chút nắm chắc, nhưng thế lực của Hữu tướng đã ăn sâu bén rễ, chuyện mà Nhị Hoàng tử làm không được thì có thể sẽ không khiến Hữu tướng bó tay.”

Lâu Khánh Vân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng chỉnh tư thế để Tiết Thần nằm càng thoải mái hơn rồi nói: “Vậy thì cũng chưa chắc.”

Tiết Thần không nói gì, cẩn thận hồi tưởng đời trước khi nào Hữu tướng rơi đài, dường như là sau khi Thái Tử đăng cơ bị Hoàng đế để di chiếu lại xử trí. Vì thế Nhị Hoàng tử mới bị dồn vào đường cùng, "được ăn cả ngã về không" dứt khoát khởi binh mưu phản. Nhưng một đời này cũng còn phải đợi khá lâu nữa mới đến lúc Thái Tử đăng cơ, thế mà hiện giờ Hữu tướng đã quyết định ra tay  với Thái Tử, vậy Thái Tử có thể bình an tránh thoát một kiếp mà không có việc gì sao? Nếu Thái Tử thật sự bị tổn thương, dĩ nhiên Lâu gia cũng phải chịu liên lụy, sự tình sẽ biến đổi càng ngày càng phức tạp.


Lâu Khánh Vân cảm giác thê tử dường như đang đắm chìm trong thế giới của riêng nàng, biết nàng đang lo lắng gì bèn lên tiếng an ủi: “Nàng đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này ta và Thái Tử đã bắt đầu nghĩ đối sách. Hữu tướng cố nhiên lợi hại nhưng cũng không phải không thể phá, hắn có điểm yếu có thể uy hiếp được, mà về vụ này ta cũng nói lén với nàng một chút, điểm uy hiếp của hắn chúng ta đã tìm được rồi.”

Tiết Thần khiếp sợ quay đầu lại: “Là điểm uy hiếp gì?”

Lâu Khánh Vân chỉ cười không tiết lộ thêm, búng nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của nàng nói: “Đừng hỏi. Nàng cứ chuyên tâm dưỡng thai là được. Lúc này bọn họ muốn lập ra kế hoạch vĩ đại gì thì  chúng ta cũng sẽ tăng thêm đáp lễ. Hữu tướng cho dù có lợi hại đi nữa thì hắn cũng có một bó tuổi rồi . . .”


Lâu Khánh Vân nói làm Tiết Thần càng thêm không yên tâm, nhìn trong mắt Lâu Khánh Vân bắn ra tia lạnh thấu xương, ngay cả nàng ở trong lòng ngực phu quân mà cũng cảm thấy có chút rét run. Rốt cuộc nàng ý thức được, sự tình lần này đã không còn là vấn đề các phụ nhân hậu trạch có thể nhúng tay, mâu thuẫn giữa Thái Tử và Hữu tướng dường như đã đến lúc bùng nổ, hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết.

Tiết Thần hoàn toàn không còn buồn ngủ, Lâu Khánh Vân hình như cũng đang suy nghĩ nên không nói gì. Đôi phu thê mỗi người đều mang tâm tư không thể nói ra nằm dựa vào nhau.

Đời trước quyền thế của Hữu tướng còn muốn ngập trời hơn so với đời này -- sau khi Thái Tử bị thương, hắn lập tức nâng Nhị Hoàng tử lên địa vị cao, phong thân vương, mở rộng thế lực trở nên nổi bật, nghiễm nhiên áp đảo Thái Tử vài phần; mà Hoàng đế cho dù hướng về Thái Tử nhưng đâu thể ngăn chặn Nhị Hoàng tử tiến bộ không phải sao? Hơn nữa Hữu tướng lại còn là lão sư của Hoàng đế, địa vị ở trong triều hết sức quan trọng, ngay cả Hoàng đế cũng không có cách gì vô duyên vô cớ động vào lão ta. Một đời này có rất nhiều nhân tố không giống nhau ở bên trong -- Tiết Thần trọng sinh, vận mệnh Lâu Khánh Vân thay đổi, Thái Tử được độ qua một kiếp, Nhị Hoàng tử bị trừ khử thế lực, trong tay Hữu tướng  không có một Hoàng tử nào có sức thuyết phục để đẩy được lên đài -- tất cả yếu tố này đều chứng minh một đời này sẽ không đưa đến kết quả giống đời trước, nhưng kết quả này rốt cuộc thế nào thì không ai biết được.


*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Cuối cùng Tiết Thần cũng không biết mình đã ngủ từ khi nào trong lòng ngực Lâu Khánh Vân, buổi sáng tỉnh lại thấy trên người đã đắp chăn, xiêm y đã được đổi, búi tóc đã gỡ ra, Lâu Khánh Vân thì đã đi thượng triều.

Nàng nằm nướng thêm chốc lát rồi mới lười nhác rời giường. Bởi vì hôm nay nàng đã hẹn với Đại Vương tử phi muốn thỉnh nàng ta tới phủ làm khách. Sáng sớm Trưởng Công chúa và Hàn thị cùng Bao thị đã giúp nàng an bài xong xuôi việc tiếp đãi trong phủ, Tiết Thần đi đến phòng khách thấy mọi thứ đã được bố trí tốt, cảm thấy có chút ngượng ngùng bèn xin lỗi đã làm phiền Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa và Hàn thị cùng nhau quở trách nàng, nói nàng quá khách khí, vân vân . . .

Hàn thị được một tôn tử nên dạo này tâm tình rất tốt, tuy bận rộn hơn chút nhưng cả người nhìn qua đều là tinh thần sáng láng. Tiết Thần hỏi Hàn thị vài câu về hài tử, biết hài tử hết thảy đều tốt, tán chuyện trong chốc lát, liền nghe người gác cổng tới báo, kiệu liễn của Đại Vương tử phi đã tới đầu đường. Tiết Thần và Hàn thị Bao thị liền cùng nhau ra ngoài cửa nghênh đón.
Hôm nay Đại Vương tử phi vẫn mặc lễ phục của Nam Cương, mầu sắc tươi sáng khiến con người cũng có tinh thần, Tiểu Vương tử Bí Lạt không đi cùng. Đầu tiên Đại Vương tử phi đưa lễ vật, nói là muốn thay Bí Lạt xin lỗi Tiểu Thế tử, Tiết Thần thuận thể nhận lấy, sau đó cũng sai người đưa lên quà tặng đã chuẩn bị cho Đại Vương tử phi, hai người thay thế bọn nhỏ giải hòa, đây là ngoại giao cũng là cách thức có qua có lại.

Giữa trưa, Tiết Thần lưu Đại Vương tử phi ở trong phủ dùng bữa, bên trong phòng ăn các món trân quý bầy đầy bàn. Trưởng Công chúa chỉ là lộ mặt một chút lúc đầu mà thôi, giữa trưa cũng chỉ có Tiết Thần cùng Hàn thị và Bao thị tiếp khách. Các phu nhân ngồi xuống vừa định dùng bữa thì bên ngoài tiến vào hai thị vệ của Đại Lý Tự. Tiết Thần nhận ra bọn họ là người bên cạnh Lâu Khánh Vân, chỉ thấy hai người xách theo hộp đồ ăn bẩm báo: “Thiếu phu nhân, hôm nay Thế tử đến Thúy Nguyệt lâu ăn cơm, thấy trong lâu món ăn không tệ liền kêu chúng thuộc hạ đưa vài thứ trở về cho Thiếu phu nhân.”
Mặt Tiết Thần hơi chút đỏ lên, gật đầu ra hiệu cho bọn họ giao hộp đồ ăn cho nha hoàn, sau đó mới ngượng ngùng ngồi xuống. Hàn thị và Bao thị cho nàng ánh mắt ái muội càng làm Tiết Thần thẹn thùng hơn. Đại Vương tử phi thấy thế không khỏi ngạc nhiên nhận xét: “Thế tử đối xử với Thiếu phu nhân thật là tốt, ra cửa dùng cơm cũng không quên đưa chút đồ về cho Thiếu phu nhân, trong phủ đâu thiếu ăn uống.”

Mấy người ở trên bàn cơm vừa lúc không có đề tài để nói nên Hàn thị liền bắt lấy đề tài này nói theo Đại Vương tử phi: “Còn không phải sao, đưa mắt nhìn khắp toàn bộ kinh thành, ai mà không biết Thế tử của chúng ta đối với Thiếu phu nhân tốt đến cỡ nào, mức độ cẩn thận tỉ mỉ quả là "ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt" đấy.”

Đại Vương tử phi ngoài ý muốn nhìn Tiết Thần: “Thế à? Lúc trước ta ở Nam Cương có nghe nói nam tử người Hán rất săn sóc thê tử, ta vốn còn có chút không tin, hiện giờ nhìn thấy quả thực là như thế.”
Tiết Thần dùng đũa công gắp cho Đại Vương tử phi một đũa đồ ăn rồi nói: “Vương phi đừng nghe các thẩm thẩm nói bậy, các vị này mỗi ngày đều chỉ biết trêu ghẹo ta.”

Bọn nha hoàn bưng tới đồ ăn trong hộp bày lên, trên bàn lại thêm vài món ăn màu sắc hương vị đều đầy đủ nhìn vô cùng mê người. Đại Vương tử phi hỏi Tiết Thần: “Mấy món ăn này nhìn rất là hấp dẫn, ta có thể nếm thử hay không?”

Tiết Thần liên tục gật đầu: “Được chứ ạ, cũng may Vương phi không chê.”

Đại Vương tử phi liên tiếp ăn vài món, mỗi món đều khen không dứt miệng: “Rốt cuộc đúng là thức ăn chứa đầy tình nghĩa, nếm thử quả nhiên hương vị không giống nhau. Thế tử là một nam nhân tốt như vậy thì ở Nam Cương có đốt đèn lồng cũng tìm không được, nam tử của chúng ta xưa nay bá đạo, chưa bao giờ quan tâm nữ tử như thế nào.”
Hàn thị và Bao thị liếc nhau, Hàn thị liếc qua Tiết Thần, chỉ thấy Tiết Thần cũng đưa mắt ra hiệu, sau đó liền bất động thanh sắc gắp đồ ăn cho Đại Vương tử phi rồi đưa đẩy: “Ta thấy Đại Vương tử uy vũ bất phàm, chắc chắn là một nam nhi "đỉnh thiên lập địa". Nam tử tuy rằng tính tình bá đạo, nhưng rốt cuộc sẽ vì người nhà mà thu liễm. Đại Vương tử phi chớ nên quá khen Thế tử, chỉ là người khác chưa nhìn thấy bộ dáng bá đạo của hắn nên mới khích lệ mà thôi.”

Đại Vương tử phi bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, Hàn thị thấy thế vội vàng rót đầy chén cho nàng ta, ngồi bên cạnh khen ngợi: “Lần trước ta ở trên đường từ xa xa có nhìn thấy đôi hiền phu thê -- Đại Vương tử uy mãnh, Vương tử phi đoan trang -- thật rất xứng đôi.”

Đại vương tử phi không nói gì chỉ uống thêm một chén rượu. Tiết Thần có thai không thể tương bồi, ăn một nửa liền cáo từ ngồi sang một bên. Hàn thị và Bao thị kẻ xướng người hoạ rót rượu cho Đại Vương tử phi bồi nàng ta nói chuyện. Bao thị tuy nói là thứ phòng thứ tức nhưng thủ đoạn hỏi chuyện thật sự cao minh, cơm mới ăn một nửa mà Đại Vương tử phi liền cởi mở cõi lòng với Bao thị, quả thật hỏi ra không ít lời nói thiệt tình.
Tiết Thần ở một bên lắng nghe, hóa ra gia thế của vị Đại Vương tử phi này cũng cực kỳ hiển hách, từ khi còn là thai nhi đã đính hôn với Đại Vương tử, mười tám tuổi liền gả cho hắn. Mà Đại Vương tử vốn chỉ là nhi tử của hậu phi không có danh tiếng, nhờ cưới được vị Đại Vương tử phi này mà địa vị mới được tăng lên trong triều đình Nam Cương. Thế nhưng nghe giọng điệu của Đại Vương tử phi thì vị Đại Vương tử này dường như cũng không phải là một người biết tri ân báo đáp -- rõ ràng là được thê tộc chống đỡ, vậy mà hiện giờ đôi cánh đã cứng cáp chút, thế lực của thê tộc cũng bắt đầu bị thua kém, hắn liền trong tối ngoài sáng có rất nhiều bất mãn với Đại Vương tử phi. Trong câu chuyện này hình như còn có ẩn tình gì, bất quá Đại Vương tử phi còn có chút để ý nên không nói hết. Bao thị thấy có chuyển biến tốt liền thu tay, hỏi đến đây liền không tiếp tục truy vấn, miễn cho sau khi Đại Vương tử phi tỉnh rượu lại hối hận không kịp, cảm thấy Lâu gia là mượn rượu để lừa ra bí mật của nàng ta.
Đại Vương tử phi hoàn toàn uống say nhưng vẫn còn ra sức muốn tiếp tục uống với Bao thị, nữ tử Nam Cương hào sảng không để ý đến lễ tiết thân phận, nàng cảm thấy nói chuyện hợp với Bao thị liền làm rùm beng muốn theo Bao thị về viện. Tiết Thần gật đầu với Bao thị nhờ chiêu đãi cho tốt.

Bao thị được nhờ liền mời Đại Vương tử phi về viện của mình, sai người chuẩn bị phòng tốt nhất cho khách đưa Đại Vương tử phi vào nghỉ ngơi. Mãi đến chạng vạng Đại Vương tử phi mới tỉnh rượu, có chút hổ thẹn cáo từ với Tiết Thần rồi rời đi.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Buổi tối khi Lâu Khánh Vân trở về thì Tiết Thần đang ở thư phòng viết chữ, đi vào liền hỏi đồ ăn bữa trưa có ngon miệng hay không, dĩ nhiên Tiết Thần nói rất ngon khiến cho Lâu Khánh Vân đắc ý một trận. Tiết Thần lại kể cho phu quân nghe chuyện nàng phát hiện được từ miệng Đại Vương tử phi trong bữa tiệc buổi trưa hôm nay, ai ngờ Lâu Khánh Vân dường như còn biết nhiều hơn các nàng một chút: “Gã Đại Vương tử kia thật cũng là kẻ không ra gì, tuy hắn là Đại Vương tử nhưng Nam Cương cũng không có tục lệ nhất định phải lập trưởng lập đích như chúng ta, bọn họ chủ trương ai có bản lĩnh thì lập người đó. Mẫu tộc của Đại Vương tử suy nhược, cũng may cưới được Đại Vương tử phi mới làm địa vị của hắn được nâng lên. Vậy mà mấy năm nay thế lực của hắn càng thêm hùng hậu thì liền không để mẫu tộc của Đại Vương tử phi vào mắt. Người Nam Cương không quan trọng chuyện lễ nghĩa, mẫu tộc của Đại Vương tử phi dứt khoát làm rõ với Đại Vương tử, đe dọa nếu Đại Vương tử không biết điều thì sẽ để Đại Vương tử phi tái giá với Tứ Vương tử là nhi tử mà Khả Hãn Nam Cương vừa ý nhất. Sau khi Đại Vương tử bị uy hiếp như vậy mới thu liễm không dám chèn ép mẫu tộc của Đại Vương tử phi, vì thế cảm tình của đôi phu thê này coi bộ không tốt.”
Tiết Thần nghe đến đó thật có chút chấn kinh, híp mắt hỏi Lâu Khánh Vân: “Nam Cương hóa ra lại có phong tục như vậy, nữ tử gả đi rồi mà vẫn còn có thể bị gia tộc đưa cho nam nhân khác sao?”

Lâu Khánh Vân gật đầu, cảm thấy hiếm khi có chuyện mình biết mà thê tử lại không biết, lập tức giải thích cho thê tử: “Phải, đúng vậy, bọn họ không quan trọng lễ tiết, phụ tử huynh đệ có chung một thê là chuyện thường; sau khi Khả Hãn chết, nhi tử kế thừa không chỉ vương vị mà còn nữ nhân của hắn nữa! Mới mẻ chưa.”

Tiết Thần nghe xong líu lưỡi, Lâu Khánh Vân cười hắc hắc, nhịn không được bắt đầu buôn chuyện: “Không chỉ như thế, còn Tiểu Vương tử Bí Lạt kia cũng có vấn đề, nghe nói không nhất định là hài tử của Đại Vương tử . . .”

Tiết Thần nghe đến đó đã không biết nói cái gì cho phải, nheo mắt nhìn Lâu Khánh Vân, khó có thể tin nói: “Không, không đến mức đó chứ, vậy thì còn gì để nói! Hơn nữa, những việc này cũng coi như là bí ẩn trong cung đình của Nam Cương, làm sao mà chàng biết được?”
Lâu Khánh Vân cười giống hồ ly. Tiết Thần coi như bị kinh hách một phen, xem ra Lâu Khánh Vân và Thái Tử thật sớm đã có đề phòng, ngay cả loại sự tình này cũng bị tra xét ra? Quá bát quái!

Tuy nhiên, nếu những gì Lâu Khánh Vân nói là thật, vậy thì Tiết Thần đã có thể hiểu rõ vấn đề khiến nàng vẫn luôn thắc mắc -- nếu Đại Vương tử có kế hoạch muốn động thủ với Thái Tử, vì sao lại mang theo thê nhi cùng nhau tới đây, hắn không sợ hành động bị bại lộ sẽ liên lụy thê nhi hay sao? Hiện giờ xem ra, hắn đâu cần sợ gì chứ! Mang theo thê nhi thuần túy chính là dùng để che giấu tai mắt mọi người, bởi vì không ai hoài nghi hắn sẽ không màng chết sống của thê nhi, nhưng nếu đã biết nội tình thì minh bạch ngay.

Nếu thật sự hắn bị bại lộ thì chỉ cần phủi mông chạy thẳng về Nam Cương không hề quay đầu, mặc kệ Đại Vương tử phi và tiểu Vương tử phải gánh lấy cơn giận dữ của Tiêu Quốc rồi chịu hậu quả gì hắn không cần quan tâm. Sau khi trở lại Nam Cương hắn có thể công khai đem vấn đề đền mạng đẩy ở trên người mẫu tử bọn họ, không thể không nói, gã nam nhân này thật quá ghê tởm.