[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 253: ĐÁNH NHAU




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Đại Vương tử phi Ninh Cổ Á mang theo Tiểu Vương tử Bí Lạt sáu tuổi mặc một thân lễ phục đặc trưng của Nam Cương được một đám người vây quanh đi vào chánh điện. Thái Tử Phi và Tiết Thần tiến ra đón, đưa đoàn người vào đại sảnh.

Vương tử phi nói được tiếng Hán, Tiểu Vương tử Bí Lạt mặc lễ phục cung đình của Nam Cương, nhìn qua có chút âm trầm, dung mạo dường như cũng không tương tự với Đại Vương tử phi. Đoàn người hành lễ xong bắt đầu hàn huyên, đang ngồi nói chuyện phong thổ Nam Cương thì ma ma trong cung Thái Hậu đưa Tiểu Quận vương và Tuân ca nhi cùng mấy hậu duệ tôn thất tiến vào chánh điện. Thân thể Tuân ca nhi chắc nịch, so với Diệp ca nhi lớn hơn hắn một tuổi cũng không có vẻ thấp bé gầy yếu, mặc bộ trường bào vạt thẳng bằng gấm tơ vàng, đứng bên cạnh Diệp ca nhi ăn diện lộng lẫy thật trông giống như huynh đệ thâm giao.


Sau một phen giới thiệu, Diệp ca nhi liền rất có phong phạm chủ nhà tới mời Tiểu Vương tử Bí Lạt ra ngoài cùng chơi. Bí Lạt xin chỉ thị mẫu phi xong bèn theo đám nhóc Diệp ca nhi và Tuân ca nhi đi tới hoa viên chơi đùa.

Đại Vương tử phi Ninh Cổ Á nhìn bóng dáng bọn nhỏ rời đi, tự đáy lòng khen ngợi: “Tiểu Điện hạ và Tiểu Thế tử quả thực giống như huynh đệ, tuổi còn nhỏ mà đã biết lễ nghĩa như vậy. Bí Lạt của chúng ta tuy rằng còn lớn hơn một chút nhưng lại là hài tử bị sủng hư.”

Nữ nhân giao lưu cũng không hề bị vấn đề quốc sự mà ngăn cách, rộn rã tâm sự về y phục, trang sức, hài tử nên thời gian cũng qua thực nhanh. Đại Vương tử phi nghe nói Tiết Thần đang hoài song sinh cảm thấy cực kỳ hâm mộ, còn từ trên cổ tay cởi ra một đôi vòng bạc có khắc kinh văn đã được làm phép theo tục lệ Nam Cương tặng cho hai hài tử còn chưa sinh ra, Tiết Thần cảm tạ đáp lễ.


Không khí trong điện vô cùng hòa hợp, vậy mà ngay lúc này lại có cung nữ vội vào bẩm báo, nói Tuân ca nhi và Tiểu Vương tử Bí Lạt đang đánh nhau.

Một ngụm trà trong miệng Tiết Thần thiếu chút nữa phun ra, cảm giác được ánh mắt mọi người trong sảnh đều nhìn về phía mình. Thái Tử Phi càng không keo kiệt "bỏ đá xuống giếng" châm chọc: “Hừ, Tiểu Thế tử thật đúng là một khắc cũng không ngừng nghỉ -- khi cùng Diệp ca nhi ở bên nhau thì đánh nhau với Diệp ca nhi, khi cùng khách khứa ở bên nhau thì lại đánh nhau với khách khứa. Hài tử ngang ngược bá đạo như thế, ta xem lúc này còn có ai dám che chở hắn hay không!”

Chấn Quốc Hầu phu nhân đứng dậy theo Tiết Thần an ủi: “Đi xem một cái sao lại xảy chuyện trước đã.” Rồi xoay người nói với Đại Vương tử phi: “Tiểu hài tử khó tránh khỏi có cọ xát, đây cũng là cách hài tử chân thành giao lưu. Chúng ta đi xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, nếu là Tiểu Thế tử sai, Thế tử phu nhân nhất định sẽ không bênh vực người mình.”


Đại Vương tử phi cũng đứng dậy gật đầu: “Hài nhi của ta từ nhỏ đã bị chiều hư, khẳng định là có va chạm gì đó đến Tiểu Thế tử. Tóm lại chỉ là hài tử đánh nhau mà thôi, không cần quá mức kinh hoảng, đi giải hòa một phen là được.”

Tiết Thần nhìn nàng gật đầu cảm kích, Ninh Cổ Á cũng gật đầu hồi lễ, tất cả các phu nhân đều đi theo ra khỏi điện, nhanh chóng tới hoa viên.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Mấy hài tử vẫn đang ồn ào nhốn nháo, mu bàn tay Tuân ca nhi bị một vết cắt chảy máu, có lẽ hung khí là một thanh chủy thủ lưỡi liềm được khảm đá quý rớt dưới đất. Thế nhưng coi bộ Tuân ca nhi không cảm thấy đau một chút nào, cũng không hề sợ hãi, tiếp tục nhào vào đánh nhau với Bí Lạt sáu tuổi, thậm chí còn thực dũng mãnh cưỡi ở trên người Bí Lạt. Tuy nhiên chẳng được bao lâu lại bị Bí Lạt lật người lại đè hắn xuống, hai tiểu tử quấn chặt lấy nhau giống bánh quai chèo, không ai chịu buông tay.
Diệp ca nhi cùng mấy hài tử đang cố gắng kéo hai đứa ra, nhưng cố thế nào cũng không thể tách rời. Nhóm cung nô đứng một bên càng không dám chạm vào hai thân thể nhỏ bé "kim tôn ngọc quý" kia, vì thế mãi tới khi đoàn người Tiết Thần tới nơi thì bọn nhỏ vẫn đang hăng hái vật nhau.

“Tuân ca nhi, mau buông tay.”

Đại Vương tử phi cũng dùng tiếng Nam Cương lạnh giọng nói một câu với Bí Lạt.

Thế nhưng hai đứa nhỏ lại ngoảnh mặt làm ngơ. Tuân ca nhi nhỏ tuổi nhưng sức lực và sự can đảm không nhỏ chút nào, xông vào đánh nhau dũng mãnh như một chú sư tử nhỏ. Bí Lạt lớn tuổi hơn một chút, nhìn biểu tình thì thấy có vẻ đã hơi sợ, nhưng ngại mặt mũi nên lại không thể cứ vậy mà buông tay.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Hoàng Thượng đưa Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ, theo sau còn có Thái Tử, Lâu Chiến, Lâu Khánh Vân cùng một đoàn người tới Ngự Hoa Viên.  Mọi người cũng nghe cung nhân bẩm báo nên mới chạy lại đây, cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ đang quấn lấy nhau đánh lộn. Lâu Khánh Vân thỉnh tội với Hoàng Thượng và Đại Vương tử xong liền định tiến lên tách nhi tử nhà mình ra, ai ngờ lại bị Đại Vương tử cản lại: “Không cần can ngăn đâu, cứ để xem bọn họ đánh tới khi nào. Thế tử có một nhi tử thật là dũng cảm.”
“. . .”

Lâu Khánh Vân có chút xấu hổ, giương mắt kiếm người xin giúp đỡ lại thấy Thái Tử nén cười tránh đi ánh mắt, bất đắc dĩ thầm than một hơi. Hoàng Thượng coi bộ cũng không phản đối đề nghị của Đại Vương tử, mở miệng rồng: “Cứ việc đánh tiếp, đều là chuyện giữa hai hài tử, bọn họ có ý nghĩ của chính mình, ai cũng không được ngăn cản! Để cho bọn họ đánh nhau! Chờ đánh xong chúng ta lại đi phân giải ai đúng ai sai là được.” Hoàng Thượng phất tay áo, thản nhiên dẫn đầu đi về hướng đình hóng gió giữa hoa viên làm khán đài, dọc đường đi phất tay ra hiệu cho đám phụ nhân đang hành lễ hai bên đường mòn đứng dậy.

Lời nói của Hoàng Thượng rất có khí phách quân chủ, bất quá thanh âm dường như mang theo áp lực. Lâu Khánh Vân và Thái Tử liếc nhau, đều biết Hoàng Thượng không phải buồn bực vì hai đứa nhỏ đánh nhau, mà là đang bực tức về ngôn luận lớn mật của Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ lúc nãy trong Nghị Sự Điện. Ánh mắt Lâu Chiến chưa rời hai đứa nhỏ một khắc nào, trong lòng nôn nóng và lo lắng đều bộc lộ ra ngoài.
Khi mọi người nghe được lời vàng ngọc của của Hoàng đế, ai còn dám tiến lên tách ra hai vị tiểu tổ tông, đành chỉ có thể đứng nhìn. Khóe miệng Thái Tử Phi lộ ra nụ cười mỉa mai, nàng ta ước gì hai đứa nhỏ đánh nhau càng lâu, sự tình gây ầm ĩ càng lớn càng tốt, xem lúc này còn có ai dám bênh vực Tiết Thần hay không! Có vài vị phu nhân nhìn thấy thái độ này của Thái Tử Phi không khỏi trao đổi ánh mắt rồi âm thầm lắc đầu. Còn Đại Vương tử phi Ninh Cổ Á cũng giống như Tiết Thần đều nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ.

Lâu Khánh Vân thu được ánh mắt ra hiệu do Tiết Thần truyền đạt, âm thầm lắc đầu với nàng, sau đó liền vững vàng trấn cửa ải đưa mắt về phía giữa sân. Tiết Thần đi đến bên người Lâu Khánh Vân, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của phu quân ý bảo hãy đi ngăn cản hai đứa nhỏ, Lâu Khánh Vân bất đắc dĩ lắc đầu thêm một lần nữa.
“. . .” Hay thật đấy, một đám đại nhân vây xem hai hài tử bốn năm tuổi choảng nhau, thật đúng là có hứng thú!

Đôi phu thê và Lâu Chiến đều hết ý kiến với quyết định này của Hoàng Thượng. Tuy rằng Tuân ca nhi còn tuổi nhỏ mà đã được . . . "vì nước xuất lực", nhưng khổ nỗi thằng bé đang đánh nhau đâu phải là tôn tử ruột thịt của Hoàng Thượng, ngài đâu biết đau lòng. Tiết Thần hy vọng mãnh liệt ngay trong lúc này Trưởng Công chúa sẽ xuất hiện, nếu Trưởng Công chúa có mặt ở đây thì chắc chắn bà chẳng thèm bận tâm Hoàng Thượng nói gì, nhất định sẽ xông lên tách hai đứa nhỏ ra. Nhưng hiện giờ Trưởng Công chúa đang ở trong cung Thái Hậu, nước xa không cứu được lửa gần.

Càng thêm khiến người giận sôi chính là, Hoàng Thượng không những chỉ thản nhiên ngồi trong đình xem náo nhiệt, lại còn vui vẻ mở miệng bình luận nữa chứ, nói với Lâu Chiến: “Tuân ca nhi tuổi còn nhỏ mà sức lực và tư thế thật ra không nhỏ đâu nhé, rất có phong phạm của tổ tiên đấy.”
Lâu Chiến trong lòng đã mắng Hoàng Thượng từ đầu đến chân, trên mặt vẫn phải miễn cưỡng cười vui, âm thầm cổ vũ tôn tử cố lên.

Chỉ thấy thân mình Tuân ca nhi chắc nịch, ngẫu nhiên ăn đau một chút cũng không khóc, ngược lại giống như càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý chí chiến đấu của hắn, càng đau càng hăng, giống một tiểu dã thú liên tục húc tới khiến Tiểu Vương tử Bí Lạt liên tục lui về phía sau. Hơn nữa hắn vật lộn cũng thực linh hoạt, tuy không học qua võ công nhưng Bí Lạt cũng không biết võ công, chẳng qua Bí Lạt học được cách té ngã, Tuân ca nhi đã xô hắn xuống đất hai lần nhưng hắn vẫn đứng dậy được. Bất quá đến lần thứ ba thì Tuân ca nhi giống như tìm được bí quyết, dựa vào bản tính bất khuất trời sinh đã chuyển bại thành thắng, đè được Tiểu Vương tử Bí Lạt chết dí dưới thân, lại còn bắt chéo hai tay của Bí Lạt ở sau lưng. Tiểu Vương tử Bí Lạt thật sự chịu không nổi, đành phải mở miệng nói vài câu bằng tiếng Nam Cương.
Đại Vương tử phi lúc này mới tiến lên, nói với Hoàng Thượng đang ngồi xem đánh nhau trong đình: “Bí Lạt đã nhận thua, thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi.”

Hoàng Thượng chậm rãi đứng lên, lời nói mang ẩn ý: “Nhận thua là tốt.” Sau đó cao giọng kêu: “Tuân ca nhi à, đừng đánh nữa, đến đây với cữu công.”

Tóc tai Tuân ca nhi rối tung như ổ gà, trên mặt có vết bầm xanh tím, mu bàn tay bị rướm máu sớm đã khô lại, y phục toàn thân trên dưới bị rách vài chỗ, đai lưng kim ngọc cũng không biết rớt đi từ lúc nào phô ra cái bụng phệ, bộ dáng thoạt nhìn vừa buồn cười lại vừa chật vật.

Còn Tiểu Vương tử Bí Lạt bị hắn đánh ngã cũng không khá hơn bao nhiêu, bị người nâng dậy đột nhiên cảm thấy ủy khuất bèn òa khóc. Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ đứng ở trong đình lạnh lùng nhìn Bí Lạt, không những một chút ý tứ đau lòng cũng không có mà ngược lại còn lộ ra một nụ cười lạnh, đây thật sự không phải là bộ dáng một phụ thân nên có.
Tuân ca nhi đi lên thềm đá vào đình, tuy rằng bị thương nhưng một chút cũng không e ngại, đi đến trước mặt Hoàng thượng, ngoan ngoãn hô một tiếng: “Cữu công.”

Hoàng Thượng tự mình gạt đi mồ hôi trên mặt hắn, nắm mu bàn tay đổ máu của hắn lên nhìn rồi hỏi: “Đau không?”

Tuân ca nhi lắc đầu: “Không đau, đây có đáng gì đâu ạ!” Đôi mắt lanh lợi chớp hai cái, liếc qua Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ ngồi kế bên cười tủm tỉm nhìn hắn, lỗi lạc quỳ xuống nói: “Tuân ca nhi nhất thời không nhịn được đánh người, Tuân ca nhi cam nguyện lãnh phạt. Bất quá chuyện này là do một mình Tuân ca nhi gây ra, không có liên quan đến những người khác. Cữu công muốn phạt thì chỉ phạt một mình Tuân ca nhi là được.”

Lâu Chiến hận không thể đi lên bịt miệng tiểu tử không biết trời cao đất dày này, vội vàng tiến đến bên cạnh hắn cúi người nhỏ giọng mắng một câu: “Đừng nói hươu nói vượn, ai muốn phạt con.”
Hoàng Thượng biết Lâu Chiến đau lòng tôn tử, lại không muốn buông tha chuyện thú vị như vậy. Diệp ca nhi và mấy hậu duệ tôn thất cũng lên đình, Diệp ca nhi dẫn đầu nhóm tiểu tử tất cả đều quỳ xuống, cao giọng nói: “Hoàng tổ phụ tại thượng, chuyện hôm nay không trách Tuân ca nhi, là Tiểu Vương tử muốn dùng đao dọa sợ tôn nhi. Tuân ca nhi gạt đao ra khỏi người tôn nhi, bị đao của hắn cắt vào tay chảy máu. Tôn nhi bắt Bí Lạt xin lỗi, hắn nghe không hiểu còn muốn đánh tôn nhi, lúc này Tuân ca nhi mới vì bảo hộ tôn nhi nên cùng hắn đánh nhau. Bí Lạt là khách, chúng ta đích xác không nên động thủ với hắn, nhưng thỉnh Hoàng tổ phụ niệm tình Tuân ca nhi một lòng bảo hộ tôn nhi, hãy khoan thứ cho hắn lần này đi.”

Thanh âm Diệp ca nhi giòn giã, nói chuyện trật tự rõ ràng, khiến người vừa nghe liền biết nguyên nhân gây ra chuyện này. Hoàng Thượng cúi đầu nhìn nhóc con đang quỳ trước mắt, tuy rằng bị thương nhưng gương mặt lại không có một chút nào sợ hãi, thật đúng là gan lớn bẩm sinh. Hoàng thượng không khỏi cảm thấy thú vị bèn hỏi hắn: “Diệp ca nhi vừa nói sự thật phải không? Vì sao con lại dám động thủ với khách nhân?”
Tuân ca nhi lại liếc mắt về hướng Hán Sát Nhĩ một cái, cao giọng trả lời rõ ràng một chữ cũng không ngọng: “Khách nhân có lễ nghĩa của khách nhân, nếu khách nhân không hiểu lễ nghĩa mạo phạm chúng ta, chúng ta không động thủ chẳng lẽ còn phải đợi bị khi dễ hay sao?”

Thân mình nho nhỏ thế nhưng phát ra một sức mạnh kiên cường, đầu óc non nớt mà lại hình thành quan niệm đúng sai rõ ràng đến vậy,  Hoàng Thượng thật sự lau mắt mà nhìn tiểu tử này, chỉ vào hắn rồi hướng về phía Lâu Chiến liên tục gật đầu không kiềm được khen: “Tốt! Tốt lắm! Khanh thật đúng là có được một tôn tử tốt! Lời này nói quá đúng! Làm khách nhân phải có lễ nghĩa của khách nhân, nếu không biết lễ nghĩa thì chúng ta sẽ dạy cho bọn họ lễ nghĩa, đừng để người khác quên mất nguồn gốc tổ tông, quên mất chuyện xưa tích cũ!”
Mấy câu đó của Hoàng Thượng đâu phải chỉ để khen Tuân ca nhi? Đây rõ ràng muốn dựa vào lời nói của Tuân ca nhi để cảnh cáo Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Ngay trước đó Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ đã công nhiên đưa ra điều kiện muốn huỷ bỏ tiến cống khiến lửa giận của Hoàng Thượng bắn ra tứ phía, tuy rằng đã cự tuyệt nhưng lại khó tiêu tan hỏa khí trong lòng. Ngài cảm thấy đã bị một Nam Cương nho nhỏ khiêu khích, đang lo không có cơ hội thích hợp để răn dạy thì Tuân ca nhi liền sáng tạo cho ngài một cái cớ thật hay. Hơn nữa, tiểu tử này có tâm can khéo léo đặc sắc vô cùng, giống hệt như bẩm sinh đã biết nên nói ra những lời gì, chỉ cần mấy câu đã san bằng hết mọi uất nghẹn trong lòng  Hoàng Thượng, còn để Hoàng Thượng vừa vặn mượn lời hắn nói mà cho Đại Vương tử một đòn ra oai phủ đầu.
Đại Vương tử cắn chặt hàm dưới nhưng lại không có biểu hiện dư thừa nào, ngược lại vẫn có thể duy trì thái độ thong dong đứng bên cạnh Hoàng Đế ôm quyền cúi đầu, bộ dáng cung kính lắng nghe hoàn toàn không màng đến hài tử còn ở trong lòng Đại Vương tử phi khóc thút thít, dường như thật thất vọng vì hắn đánh không lại một hài đồng bốn tuổi.