[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 250: VUN ĐẮP




Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com

Nhu tỷ nhi không phụ kỳ vọng của Lâu Khánh Vân và Tiết Thần, ngày hôm sau khi Giang Hoài Tín bị nhốt liền nhịn không được khóc lóc chạy tới trước mặt Trưởng Công chúa, thẳng thắn thành khẩn thuật lại chuyện xảy ra với chính mình. Trưởng Công chúa nghe xong vừa phẫn nộ lại kinh ngạc, biết được Trương gia dám gài bẫy Nhu tỷ nhi như vậy, rốt cuộc nhịn không được viết ngay một phong thư đưa vào trong cung, đem thủ đoạn của Trương gia báo cho Hoàng Hậu xin Hoàng Hậu thay Lâu gia chủ trì công đạo.

Còn đối với vị ân nhân theo như lời kể của nữ nhi, Trưởng Công chúa cũng ôm một vạn lòng cảm kích. Nghe nói ân nhân bị nhi tử nhốt ở phòng chất củi, Trưởng Công chúa không khỏi oán trách nhi tử một hồi, vội vàng phái người thỉnh Giang Hoài Tín ra, sau đó lại kêu Tiết Thần đến Kình Thương Viện.


Ai ngờ khi Tiết Thần tới nơi còn dẫn theo mẫu thân của Giang Hoài Tín. Thần sắc của Cung di nương  có chút thấp thỏm, vừa thấy nhi tử liền muốn tiến đến gần nhưng lại nhịn xuống, đưa mắt cho nhi tử ra hiệu ‘tạm thời đừng nóng nảy’, sau đó lẳng lặng đi theo bên cạnh Tiết Thần thỉnh an Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa nhìn thấy Tiết Thần liền theo thói quen đi qua đỡ nàng ngồi xuống, còn kêu Thiền Oánh lót cho nàng một tấm đệm mềm sau lưng, lúc này mới đi vào vấn đề: “Con nói xem chuyện này Khánh ca nhi làm ăn kiểu gì vậy, Trương gia kia hại người hắn không đi bắt không đi quản, lại cố tình nhốt ân nhân cứu mạng của Nhu tỷ nhi vào phòng chất củi, làm thế coi sao được?”

Tiết Thần nhìn thoáng qua Giang Hoài Tín, thấy hắn tuy rằng hai mắt đỏ chạch - chắc là một đêm không ngủ - nhưng thân hình vẫn luôn thẳng thắn đĩnh bạc, thoạt nhìn thật giống một gốc cây tùng hiên ngang vững chãi. Nhu tỷ nhi tuy rằng đứng phía sau Trưởng Công chúa nhưng ánh mắt luôn nhịn không được liếc về hướng người nào đó đang đứng thẳng, sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên đêm qua cũng không ngủ ngon.


Tiết Thần cười cười trả lời Trưởng Công chúa: “Ai nha, ngài cũng biết tính tình của lang quân mà, cũng chỉ vì lo lắng cho Nhu tỷ nhi đấy thôi. Buổi tối hôm qua nhi tức đã khuyên lang quân, chàng nói hôm nay trở về liền thả người.”

“Hắn cũng quá bá đạo. Tốt xấu chẳng phân biệt.”

Tiết Thần hùa theo Trưởng Công chúa: “Ngài đừng tức giận, trở về nhi tức sẽ nói với lang quân. Đúng rồi, vị này chính là Cung di nương, lúc trước nhi tức đã từng đề qua với ngài, là quý thiếp của Lão Vương gia Nhữ Nam Vương phủ. Sinh thời Lão Vương gia đã cho Cung di nương ân điển không cần ở trong Vương phủ. Mấy tháng trước Cung di nương và Giang công tử đã tới kinh thành, lần này có thể cứu Nhu tỷ nhi cũng là ông trời có mắt, chúng ta phải cảm ơn bọn họ thật nhiều.”

Trưởng Công chúa cũng không phải là kiểu chỉ xem trọng dòng dõi cao mà nhìn người, trước đó xác thật cũng đã nghe nói qua về vị di nương này, ở quan ngoại bồi Lão Vương gia mười mấy năm, cũng coi như là nữ nhân có nghị lực. Mà lần trước vụ giả mạo hôn thư Tiết Thần cũng đã sớm giải thích rõ ràng, rốt cuộc cũng không phải do vị di nương này làm, chính là do Nhữ Nam Vương Thái phi tính kế quấy phá. Hiện giờ nghe Tiết Thần giới thiệu xong, Trưởng Công chúa liền gật đầu với Cung di nương. Cung di nương và Giang Hoài Tín đều có chút kinh ngạc nhìn Tiết Thần, dường như không thể ngờ được Tiết Thần sẽ mở miệng giới thiệu bọn họ.


Cung di nương kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng phản ứng vẫn thực mau, vội vàng tiến lên hành một đại lễ cho Trưởng Công chúa, sau khi đứng dậy liền lui sang một bên. Trưởng Công chúa nhìn thiếu niên vững chãi như tùng bách kia, cũng cảm thấy nhân phẩm rất là không tệ, nhớ tới lúc trước Tiết Thần có nhắc qua, liền ghé sát vào tai Tiết Thần dùng thanh âm chỉ có hai bà tức nghe được thì thầm: “Đây chính là thiếu niên của Giang gia mà con đã khen là thực không tồi?”

Tiết Thần gật đầu: “Đúng vậy, chính là hắn. Mẫu thân cảm thấy thế nào?”

Trưởng Công chúa lại xem kỹ Giang Hoài Tín từ trên xuống dưới một phen: “Không tệ.”

Nghe xong Tiết Thần liền nháy nháy mắt với Trưởng Công chúa, khẽ hất cằm về phía Nhu tỷ nhi đang đứng phía sau. Trưởng Công chúa hiểu ý liền quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhu tỷ nhi tuy đứng sau lưng mình nhưng đôi mắt đen láy mỹ lệ lại luôn luôn liếc về hướng Giang Hoài Tín; Giang Hoài Tín dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Nhu tỷ nhi, sắc mặt hai người đều có chút đỏ hồng không được tự nhiên.
Trưởng Công chúa làm gì còn không hiểu ý tứ của nữ nhi, nhẹ giọng khụ một tiếng làm ánh mắt hai người đứt đoạn, đều ăn ý cúi đầu không hề nhìn loạn. Cung di nương thu hết thảy mọi chuyện diễn ra vào mắt, trong lòng cực kỳ cảm kích Tiết Thần, cũng nhìn ra Tam cô nương tuyệt đối là động tâm với tiểu tử ngốc nhà mình. Vốn dĩ còn lo lắng không biết Trưởng Công chúa có trách tội mình kêu nhi tử bám theo Tam cô nương hay không, hiện giờ xem ra có vị Thiếu phu nhân này ở đây, hẳn là không thành vấn đề.

Thật ra trong lòng hai nhà đều đã có quyết định, Trưởng Công chúa làm chủ thả Giang Hoài Tín ra khỏi phòng chất củi để Cung di nương lãnh hắn trở về, còn tặng chút đồ bổ cho bọn họ mang theo.

Mẫu đáy huyệŧ di nương đi rồi, Trưởng Công chúa liền kêu Nhu tỷ nhi đi tây thứ gian, còn mình thì ngồi thương lượng với Tiết Thần nửa ngày về chuyện này. Tiết Thần đương nhiên kiệt lực vun đắp cho Giang Hoài Tín, rốt cuộc theo nhận xét của nàng, Giang Hoài Tín tuy có chút chất phác nhưng là người tuân thủ lời hứa, tính tình ngay thẳng đoan chính, vẫn coi như là một đại trượng phu đúng nghĩa; trong khi đó tính tình của Nhu tỷ nhi ôn nhu nhưng vẫn có chủ ý của riêng mình, trong ngây thơ lại mang theo nét hoạt bát, tính cách của Giang Hoài Tín tất nhiên có thể thiệt tình tiếp nhận Nhu tỷ nhi.
Hai bà tức thương lượng kỹ càng xong, buổi tối thừa dịp ăn cơm chung bèn đề cập vấn đề này với Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân. Lâu Chiến nói còn phải để ông gặp người một lần để đánh giá, nếu thật sự có khả năng thì dứt khoát chiêu ở rể là tốt nhất. Rốt cuộc Giang Hoài Tín là thứ tử thứ phòng, Nhu tỷ nhi dù gì cũng là đích nữ Tam cô nương của Lâu gia, lại còn là một Huyện chủ, thân phận sai biệt cũng thực sự hơi lớn, nhưng nếu hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt, bên lang quân lại có phẩm hạnh tốt, Lâu Chiến cũng không ngại kén một tế tử vào nhà.

Đề nghị này của Lâu Chiến làm Tiết Thần lập tức đưa ra ý kiến phản đối: “Vậy . . . hình như có chút không ổn đấy ạ?”

Lâu Chiến ôm Tuân ca nhi trong lòng cho  Tuân ca nhi ngồi trên đùi ông ăn cơm, cho dù Tuân ca nhi làm vung vãi đầy người cũng không tức giận, thỉnh thoảng lại chú ý gắp thêm đồ ăn cho Tuân ca nhi, trả lời Tiết Thần: “Đây có gì không ổn? Thân phận của hắn cũng quá thấp, Nhu tỷ nhi rốt cuộc là Huyện chủ, chẳng lẽ cứ vậy mà gả cho một bạch đinh không có công danh? Cho dù nhà chúng ta đồng ý, nhưng Hoàng Thượng Hoàng Hậu bên kia cũng sẽ không cho phép.”
Tiết Thần nghe đến đó cũng không thể mở miệng nói thêm, bởi vì nàng không tìm được lý do gì để phản bác lời của Lâu Chiến -- những điều ông nói đều là sự thật, mà nàng cũng không thể tiết lộ cho mọi người biết cùng lắm là sang năm Giang Hoài Tín chắc hẳn có thể lập kỳ công trên chiến trường, vân vân . . . Lâu Khánh Vân thấy nàng có chút sốt ruột, gắp cho nàng một đũa đồ ăn rồi xoa dịu: “Cha nói cũng không phải không có đạo lý, ngay cả Giang Hoài Tín cũng không nên cảm thấy thật sự không cần trả giá gì liền cưới được Lâu gia cô nương.”

Tiết Thần cắn một miếng thịt kho đầu sư tử, gật gật, xem như đồng ý với đề xuất này.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Lại qua vài ngày, nàng mời Cung di nương tới phủ truyền đạt lại ý kiến của Lâu gia trưởng bối. Tiết Thần thấy mình giống như bà mối đang thay hai họ thương lượng chuyện hôn sự.
Khi nói đến vấn đề muốn Giang Hoài Tín ở rể, Cung di nương ngẩn ra, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt đã tươi cười nói: “Được, không thành vấn đề! Chỉ cần Quốc Công gật đầu thì đừng nói là ở rể, cho dù kêu chúng ta tới phủ làm nô làm tì thì ta cũng tình nguyện.”

Tiết Thần lắc đầu: “Cung di nương không thể nghĩ như thế, nếu thật sự chuyện này đạt thành, Cung di nương chính là thông gia với Lâu gia, lời này nhất định không thể nói ra.”

Lúc này Cung di nương mới ý thức được vấn đề, nhìn Tiết Thần một hồi lâu, sau đó mới đứng dậy, quy củ cúi người chào Tiết Thần. Tiết Thần vội vàng ngồi ngay ngắn muốn xuống nhuyễn tháp đỡ lên, Hạ Châu bèn nhanh chóng chạy tới, trước khi nàng kịp xuống đất đã đỡ Cung di nương dậy. Tiết Thần nói: “Cung di nương làm gì thế ? Ta bất quá chỉ nói một câu thật tình mà thôi, Cung di nương ngàn vạn lần đừng nóng giận.”
Cung di nương liên tục xua tay: “Không không không, ta không phải giận dỗi mà là thiệt tình thực lòng muốn cảm tạ Thiếu phu nhân đề bạt. Ta biết, nếu không có Thiếu phu nhân đứng giữa giúp đỡ, với thân phận mẫu tử chúng ta làm sao có thể trèo cao bàn chuyện hôn nhân với Lâu gia. Lúc nãy là ta không ổn trọng, một lời của Thiếu phu nhân đánh thức ta, sau này mặc kệ thế nào, ta chắc chắn sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không để Lâu gia bị bôi đen. Nhi tử này của ta trời sinh tính tình chất phác, luôn chỉ nghe lời ta và ca ca hắn. Hôm nay ta đem hắn phó thác cho Thiếu phu nhân, chuyện ở rể ta hoàn toàn không có ý kiến, hết thảy đều để Trưởng Công chúa và Quốc Công làm chủ.”

Tiết Thần nhìn vào đôi mắt Cung di nương, thấy trong ánh mắt chan chứa niềm cảm động không giống như làm bộ, bèn đưa tay ra hiệu cho bà ta ngồi xuống nói chuyện.
“Có những lời này này của Cung di nương ta đã rõ ràng. Hôm nay Thế tử nói muốn kêu Giang công tử đến Đại Lý Tự để nói với hắn chuyện này, dù sao cũng phải hỏi ý tứ của hắn mới được.”

Tiết Thần nói xong, Cung di nương liền gạt đi: "Ây dà, đâu cần phải hỏi ý tứ hắn làm gì! Ta là nương của hắn, ta có thể thay hắn làm chủ.”

Tiết Thần cười cười, bưng lên chén nước uống một ngụm rồi nói: “Vẫn nên hỏi một chút thì tốt hơn.”

Cung di nương cũng không nói thêm gì, mỉm cười cùng Tiết Thần uống trà trong chốc lát liền đứng dậy cáo từ.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Buổi tối Lâu Khánh Vân trở về, sắc mặt lại có chút không tốt lắm, ngay cả Tiết Thần ra cửa nghênh đón rồi tiếp nhận trong tay roi ngựa cũng chưa thể làm nụ cười nở trên gương mặt đen sì kia. Sau khi cho nha hoàn lui, Tiết Thần tự mình bưng chén trà đưa đến tiểu thư phòng cho Lâu Khánh Vân rồi hỏi: “Hôm nay làm sao thế?”
Tiết Thần vừa hỏi thì Lâu Khánh Vân liền nổi hỏa, oán giận kể cho Tiết Thần: “Nàng nói coi, trên đời này thật là có loại người không biết tốt xấu vậy sao? Nàng biết tiểu tử kia nói gì không? Ái dồ dồ, tức chết ta rồi! Hắn dám nói hắn không đồng ý! Hắn cũng không xem hắn có thân phận gì, chỉ là một thứ tử thứ phòng không có phẩm trật, chỗ nào đưa tới cho hắn tự tin đến thế, thản nhiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối thẳng. Hôm đó hắn cũng đâu phải nói như vậy, hắn rõ ràng nói ra hắn muốn cưới Nhu tỷ nhi, tại sao mới có mấy ngày liền thay đổi ý định?”

Tiết Thần đưa trà đến tận tay Lâu Khánh Vân, hỏi thêm: “Hắn không nói lý do vì sao à?”

Lâu Khánh Vân ực một ngụm trà rồi mới dấm dẳng: “Nói, nói cái gì là nam tử hán đại trượng phu tuyệt không ở rể, nói hắn muốn bằng đôi tay tranh một phần thể diện cho nương và thê tử! Còn nói cái gì không muốn để sau khi mẫu thân chết không thể có được một từ đường để thờ cúng . . . Nghe thử đi, đây là nói lăng nhăng cái gì thế?”
Tiết Thần ngẫm nghĩ rồi phân tích: “Ta cảm thấy hắn nói cũng không phải không có lý. Nam nhi vốn nên như thế. Huống chi đâu phải chàng không biết về ân oán giữa Cung di nương và Nhữ Nam Thái phi, tuy nói có di mệnh của Lão Vương gia cho phép Cung di nương sau khi chết được nhập từ đường Giang gia để thờ cúng, nhưng Thái phi nhất định sẽ làm khó dễ. Câu này của Giang Hoài Tín có lẽ cũng không phải tìm lý do để chối từ mà là sự thật -- nếu hắn thành thân có nhi tử, chỉ cần có thể tách ra khỏi Giang gia, tương lai có phủ đệ của riêng hắn, vậy là có thể tự mình làm chủ cung phụng Cung di nương; nhưng nếu hắn kén rể tới Lâu gia, sau này chính hắn đều phải thuộc về Lâu gia, nơi nào còn có chỗ cho Cung di nương nữa chứ!”

Lâu Khánh Vân thật ra không nghĩ tới vấn đề hiện thực Tiết Thần vừa phân tích, tức giận thở dài: “Ta . . . ta cũng không phải nói ý tưởng này của hắn là sai, chỉ là . . . đúng rồi, nam nhi thì phải như thế, nhưng hắn cũng phải nhìn đối tượng là ai chứ? Hắn chỉ là một bạch đinh, dựa vào cái gì có thể cưới một Huyện chủ vào nhà? Không phải ta chê bai, nhưng thật sự thì hiện giờ ngay cả ngôi nhà hắn cũng không có, công danh thì lại càng không thấy đâu, tuy nói có chút võ công nhưng chỉ vậy thì được ích lợi gì? Hiện giờ hắn dựa vào cái gì kêu ta tin tưởng hắn có thể mang tới hạnh phúc cho Nhu tỷ nhi, không có sự giúp đỡ của Lâu gia thì hắn đi đến chỗ nào để tranh thể diện mang về cho thê tử và mẫu thân hắn?”
Tiết Thần trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Nếu ta nói, ta tin tưởng hắn có thể làm được thì sao?”

Lâu Khánh Vân giương mắt nhìn Tiết Thần: “Nàng tin tưởng? Nhưng ta không tin!”

“Chàng đừng cố chấp! Chẳng lẽ nam nhi trong thiên hạ này, ngoại trừ dựa vào quyền thế của Lâu gia thì không một người nào có thể đạt được thành tựu công huân hay sao? Ta cảm thấy Lâu gia đều quá coi thường hắn. Tuy hắn xuất thân là thứ tử thứ phòng, nhưng dù gì cũng là người của Nhữ Nam Vương phủ, tương lai mặc giáp ra trận thì công huân chưa chắc tìm không được. Lúc trước không phải chàng đã từng nói qua hắn tuyệt đối không phải "vật trong ao" đấy à? Vì sao hiện tại lại không cảm thấy như vậy? Chẳng phải trong thâm tâm chàng cũng biết Giang Hoài Tín là một nhân tài, vì thế muốn dùng phương pháp kén rể để hấp thu hắn nhập Lâu gia?”
Tiết Thần nói làm Lâu Khánh Vân sững sờ ngay tại chỗ, thật lâu cũng không nói ra lời.