[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 231: TIỆC MỪNG




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Đến ngày mở tiệc, ngoài cửa phòng có động tĩnh thì Tiết Thần liền nhớ tới muốn ngồi dậy, ai ngờ bên hông lại bị một cánh tay dài vòng lấy không cho nàng lên. Nếu là trước đây thì Lâu Khánh Vân đã sớm phủ lên người nàng, nhưng hiện tại hắn không dám đè nặng Tiết Thần đành phải kéo nàng vào trong lòng mình để nàng dựa lưng vào người, ở bên tai nàng cọ sát trong chốc lát rồi mới dùng thanh âm khàn khàn nói: “Hãy bồi ta ngủ thêm một lát.”

Tiết Thần vuốt ve cánh tay phu quân: “Hôm nay thật nhiều chuyện phải làm. Chờ giải quyết xong ngày mai sẽ bồi chàng ngủ muộn chút.”

Tay Lâu Khánh Vân bắt đầu không có quy củ, Tiết Thần sợ chàng ta không kiềm được bèn vỗ vỗ mu bàn tay người nào đó, bắt lấy bàn tay đạo tặc đã thò vào áo trong của nàng kéo ra rồi xoay người chuẩn bị rời giường. Lâu Khánh Vân cũng không dám động nàng, Tiết Thần nhìn bộ dáng còn đang ngái ngủ của chàng ta thấy đáng yêu muốn cắn một miếng, không nhịn được cúi người xuống hôn một cái trên môi phu quân, sau đó không đợi chàng phản ứng liền đứng dậy xuống giường. Lâu Khánh Vân hiếm khi có tốc độ không nhanh bằng Tiết Thần, duỗi tay cũng không bắt kịp nàng, lúc này mới xoay người lại dùng tay chống đầu, dựa vào gối mềm cách màn trướng nhìn bóng dáng yểu điệu của Tiết Thần đang tự thay y phục, chỉ cảm thấy cuộc sống quá tốt đẹp, mà hết thảy sự tốt đẹp đó đều là nữ nhân này cho hắn. Cái gọi là linh hồn phù hợp chắc chắn chính là đang nói bọn họ, mặc kệ nàng gả cho ai khác hay hắn cưới ai khác đều sẽ không xứng đôi như sự kết hợp của hai người bọn họ. Bởi vì xét từ bản chất thì hai người bọn họ thật sự là cùng một loại người, có thủ đoạn giống nhau, có quan niệm giống nhau, đều là loại người dốc hết toàn lực cũng muốn tạo cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn.


“Nương tử à, nàng thật tốt.”

Tiết Thần đang cài vạt áo của nội sam, đột nhiên nghe Lâu Khánh Vân nói như vậy có cảm giác không thể hiểu được, quay đầu lại liền thấy người nào đó đang cười như không cười nhìn mình, một tay chống đầu, mái tóc đen nhánh vờn quanh ngón tay thon dài đổ xuống, nhìn kiểu nào cũng thấy rất yêu nghiệt. Tiết Thần nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ rằng phải một lát nữa Tiêu thị mới phái người tới hô bèn vẫy vẫy tay kêu Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân hít sâu một hơi liền từ trên giường nhảy dựng lên, phóng nhanh đến trước mặt Tiết Thần ôm nàng hôn trong chốc lát, sau đó mới đột nhiên buông nàng ra đi về hướng tịnh phòng.

Tiết Thần vuốt ve cánh môi trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Hơi sửa sang lại một phen bèn mở cửa phòng, kêu Khâm Phượng và Chẩm Uyên đã sớm chuẩn bị tốt tiến vào hầu hạ nàng thay xiêm y.


Sau khi cùng Lâu Khánh Vân sửa soạn xong xuôi, hai người liền đi đến nhà ăn của chủ viện. Tú tỷ nhi và Nguyên Khanh, Tĩnh tỷ nhi và Đường Phi, còn có mấy muội muội của Tây phủ đã sớm tề tụ ở nhà ăn. Tú tỷ nhi và Tĩnh tỷ nhi đang giúp bọn nha hoàn bày biện bữa sáng, thấy Tiết Thần cùng Lâu Khánh Vân tiến vào, hai nữ nhân thành thân liếc nhau, Tĩnh tỷ nhi đỏ mặt cúi đầu, Tú tỷ nhi vốn đanh đá bèn trêu ghẹo bọn họ: “Rốt cuộc dậy được rồi sao? Chúng ta đã chờ hai người cả buổi, cũng không biết ở trong phòng cọ xát cái gì.”

Tiết Thần trợn mắt lườm nàng ta một cái, từ trên bàn cầm lấy một cái bánh bao cuộn nhét vào trong tay Tiết Tú: “Tỷ có đói bụng thì cứ ăn trước, ai bảo chờ chúng ta làm gì?”

Tú tỷ nhi ở bên tai Tiết Thần nói mấy câu, ngay cả Tiết Thần cũng có chút bất đắc dĩ. Lâu Khánh Vân thì vốn mặt già da dày, không sao cả nhún vai, đang muốn biện giải với Tú tỷ nhi lại bị Nguyên Khanh đang ở nội đường chơi cờ ngăn cản. Nguyên Khanh hiện giờ đúng là sủng Tú tỷ nhi vô pháp vô thiên, lôi kéo Lâu Khánh Vân đi về hướng nội gian, Đường Phi ở bên cạnh chào Đại tỷ phu. Ba huynh đệ liền khâm bèn đi nội gian nói muốn chơi cờ.


(Huynh đệ liền khâm: anh em cột chèo)

Các nữ nhân ở bên ngoài bày biện cơm sáng, các nam nhân ở bên trong chơi cờ, rốt cuộc nhân vật chính hôm nay đã đến. Tiết Vân Đào năm nay ba mươi bảy, bảo dưỡng thực không tồi, nhìn bất quá cũng chỉ khoảng vừa ba mươi, nụ cười nở trên môi nhìn một phòng đầy những người trẻ tuổi, tâm tình cũng vui vẻ rất nhiều. Tiêu thị tiến lên nói cảm tạ Tú tỷ nhi cùng các tẩu tử tiểu cô  và các cô nương bên Tây phủ qua hỗ trợ, sau đó mới chào đón chư vị cô gia đang chơi cờ ở nội gian ra cùng ăn cơm sáng. Sau khi ăn xong liền bắt đầu một ngày bận rộn.

Lâu Khánh Vân và Tiết Thần ngồi bên tay phải Tiết Vân Đào. Tiết Vân Đào hỏi Tiết Thần: “Hôm nay Tuân ca nhi khi nào tới?”

Lâu Khánh Vân đặt một cái bánh bao thịt vào đĩa của Tiết Thần, trả lời Tiết Vân Đào: “Chờ lát nữa sẽ đi cùng với mẫu thân của tế nhi. Hắn tới đây sẽ bảo hắn mừng thọ cho nhạc phụ.”
Nhắc tới ngoại tôn mặt mày Tiết Vân Đào cũng hớn hở, lại hỏi vài câu về sức khỏe của Tiết Thần, biết hết thảy khoẻ mạnh mới ngưng câu chuyện, mọi người im lặng dùng cơm. Ăn xong cơm sáng Tiêu thị cũng không khách khí phân chia nhiệm vụ cho bọn tiểu bối, chỉ có Tĩnh tỷ nhi và Tiết Thần đều có thai không nên đi lại do đó được an bài ở Thanh Tước cư nghỉ ngơi.

Lâu Khánh Vân và Nguyên Khanh được an bài đi tiền viện tiếp đón đồng liêu, Đường Phi phụ trách theo Tiết Kha và Tiết Vân Đào ra bên ngoài đón khách. Phân chia nhiệm vụ xong mọi người liền bắt đầu hành động.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Tiết Thần và Tĩnh tỷ nhi đang muốn quay về Thanh Tước cư thì nghe thấy người gác cổng tới báo, nói là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư đã trở lại.

Bởi vì xưng hô này thật sự đã rất nhiều năm chưa từng nghe qua, Tiết Thần cùng Tĩnh tỷ nhi đều hơi sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra -- Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư này chính là muốn nói Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm. Nếu không phải các nàng tới hôm nay, Tiết Thần thật sự đã quên đôi tỷ muội này.
Lúc trước khi Tiết Thần nhờ Nghiêm Lạc Đông đi điều tra Tống An Đường có nghe nhắc đến tình hình gần đây của đôi tỷ muội, hình như Ngụy Chỉ Cầm cũng làm thiếp thị của Tống An Đường, hai tỷ muội cùng chung một phu, thật ra đỡ đi không ít phiền toái.

Tiêu thị cũng ngẩn người, rốt cuộc cũng không nỡ đuổi người vào ngày hôm nay nên cho hai tỷ muội tiến vào nhưng không gặp, để bọn họ ngồi chờ trong phòng ăn hiện giờ không có một bóng người. Tiết Thần nhìn thoáng qua Tĩnh tỷ nhi như muốn dò hỏi, Tĩnh tỷ nhi lắc đầu, sau đó liền lôi kéo nàng trở về Thanh Tước cư.

Hai người trực tiếp vào phòng khách. Ngày hôm qua Tĩnh tỷ nhi hỏi Tiết Thần kinh nghiệm về y phục cho hài tử, hai người chuẩn bị hôm nay thừa dịp ngồi chung với nhau sẽ thêu cho hài tử mấy bộ, ngày hôm qua đã làm một ít, hôm nay chỉ cần làm tiếp theo là xong.
“Người Ngụy gia thật sự quá đáng ghét, hai tỷ muội kia còn không biết xấu hổ thò mặt tới đây. Lần trước nếu không phải Đường Phi tìm trưởng tỷ, muội còn không biết phải bị bọn chúng hãm hại thành cái dạng gì rồi.”

Lần trước vụ Ngụy Chỉ Lan và Bạch thị liên thủ lừa gạt Đường Phi đã qua đi, xem ra Đường Phi quyết định không giấu Tĩnh tỷ nhi vụ này, thứ nhất có thể khiến Tĩnh tỷ nhi hoàn toàn chặt đứt liên hệ với Ngụy gia, thứ hai cũng làm cho nàng an tâm hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Tĩnh tỷ nhi mới vỡ lẽ Đường Phi lạnh nhạt với nàng một thời gian lâu như vậy bởi vì đám thân nhân kia thêu dệt nói lời bậy bạ. Rốt cuộc Tĩnh tỷ nhi thật sự không cách gì tiếp nhận, cho nên hiện tại nàng đã hoàn toàn quên đi mình là người Ngụy gia, một gia tộc chưa bao giờ để ý đến mình mà còn nơi chốn áp bách, dựa vào cái gì muốn nàng phải tha thứ và chấp nhận chứ?
“Lúc Ngụy lão phu nhân chết muội có đi đưa ma, muội đối với Ngụy gia đã tận tình tận nghĩa. Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm tuy nói cũng là nữ nhi của cha muội nhưng rốt cuộc bọn chúng cũng không phải từ một bụng chui ra. Bọn chúng  không coi muội là người thân thì muội cũng không thèm để ý đến bọn chúng. Lần trước Ngụy Chỉ Lan còn đến tửu lầu tìm muội cũng bị muội đuổi ra ngoài, thật không biết hôm nay bọn chúng sao vẫn còn mặt mũi để chạy lại đây.”

Bạch thị bị Vương thị gϊếŧ mà Vương thị cũng điên luôn rồi, Ngụy gia kia coi bộ cũng chỉ dư lại hai tỷ muội Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm. Tiết Thần đương nhiên không hy vọng Tĩnh tỷ nhi dính líu đến hai tỷ muội kia, hiện giờ thấy Tĩnh tỷ nhi đã nghĩ thông suốt thì dĩ nhiên quá tốt. Tiết Thần vỗ vỗ tay Tĩnh tỷ nhi an ủi, dời đi đề tài: “Đúng rồi, màu sắc và hoa văn . . .”
Hai người đang thương lượng vẽ mấy mẫu thêu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khách khứa ồn ào ngoài tiền viện. Trong Thanh Tước cư vô cùng yên tĩnh này lại cảm thấy sự náo nhiệt ngoài tiền viện giống như đang ở Hải Thị phố, phảng phất như ở một không gian hoàn toàn khác nhau.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Ngụy Chỉ Lan và Ngụy Chỉ Cầm lén lút tới Thanh Tước cư, thấy trước cửa viện có người canh gác, hai người liền trốn sau một thân cây ở cuối đường mòn. Ngụy Chỉ Cầm thò đầu xem xét tình hình: “Tỷ tỷ, nơi này có thủ vệ, chúng ta làm thế nào đi vào?”

Ngụy Chỉ Lan rũ mắt nghĩ ngợi: “Với quan hệ hiện giờ của chúng ta và các nàng, muốn để Tiết Thần gặp chúng ta sợ là không dễ. Chúng ta cứ từ từ nấp ở chỗ này, chờ xem hai thủ vệ kia có rời đi hay không, chúng ta sẽ nhân cơ hội trà trộn vào bên trong cùng Tiết Thần gặp thẳng mặt, nàng ta chắc sẽ không đến nỗi "bất cận nhân tình" đuổi chúng ta ra ngoài.”
Ngụy Chỉ Cầm vẫn có chút lo lắng: “Nhưng lần trước Tĩnh tỷ nhi cũng đã không lưu tình chút nào đuổi chúng ta đi.”

“Đó là Tĩnh tỷ nhi, chúng ta gây ra chuyện kia thì nàng chắc hẳn là hận chúng ta, nhưng ta không tin nàng sẽ không biết xấu hổ đem chuyện nàng cảm thấy thẹn kia nói cho Tiết Thần biết. Từ trước Tĩnh tỷ nhi luôn là kẻ thẹn thùng sợ xấu mặt, những việc này chắc chắn nàng ta sẽ tình nguyện nuốt vào trong bụng chứ không tâm sự với Tiết Thần. Yên tâm đi, chúng ta chỉ tìm Tiết Thần, hiếm khi phu quân dạo này để ý đến ta một chút, nếu hắn nói muốn gặp Tiết Thần, vậy bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải giúp hắn một tay mới được.”

Ngụy Chỉ Cầm hiện giờ làm thiếp thị của Tống An Đường, cùng Ngụy Chỉ Lan xem như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Hai tỷ muội ở Tống gia hậu trạch luôn chiếm ưu thế hơn so với những nữ nhân lung tung rối loạn Tống An Đường tùy ý nạp về, tỷ muội hai người phối hợp thu thập Tống gia hậu viện khá ổn thỏa.
“Nhưng vì sao phu quân lại muốn gặp Tiết Thần? Tỷ tỷ biết không?” Ngụy Chỉ Cầm có chút không hiểu ý đồ của phu quân nhà mình. Chỉ thấy Ngụy Chỉ Lan hừ lạnh: “Hừ, còn có thể bởi vì cái gì, bất quá chính là sắc tâm không thay đổi, không thể quên được gương mặt của Tiết Thần kia thôi.”

“Vậy nếu chúng ta giúp phu quân, hắn sẽ có được xơ múi gì với Tiết Thần? Tiết Thần gả vào Vệ Quốc Công phủ đấy,  Tống gia chúng ta không thể trêu vào.” Lá gan Ngụy Chỉ Cầm tương đối nhỏ, gặp phải chuyện gì thì không có quyết đoán như Ngụy Chỉ Lan, trước nay đều nghe tỷ tỷ phân phó mà hành động.

“Hừ, không thể trêu vào thì thôi! Ta ước gì Tống gia bị Lâu gia chỉnh cho lụn bại càng tốt, như vậy chúng ta không cần trụ lại gia đình dơ bẩn này, không cần đối mặt với Úc thị nữ nhân ghê tởm kia. Chuyện này dù sao đối với hai người chúng ta cũng chẳng có hại gì, vô luận là Tống gia bại hay Lâu gia hổ thẹn cũng không quan hệ chúng ta. Ta nhất định phải nỗ lực thuyết phục Tiết Thần đi gặp phu quân, tốt nhất cầu cho hai người bọn họ thật sự gây ra chút chuyện gì. Tiết Thần nữ nhân này từ trước đến nay vận khí quá may mắn, bất kỳ chuyện tốt gì đều là một mình nàng ta chiếm hết. Nếu như để bị phát hiện nàng ta thông gian với nam nhân . . . ta sẽ rất vui mừng.”