[Phần 2] Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 229: BÁI PHỎNG




Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Thiền Oánh thở dài nói với Tiết Thần: "Thiếu phu nhân, bọn nô tỳ nhất thời không chú ý để tiểu công tử đập vỡ ống ngọc đựng bút Quốc Công thích nhất, còn có một bình phong ngọc thạch cũng vỡ nát. Là bọn nô tỳ không tốt, thiếu chút nữa đã để tiểu công tử bị thương. Nô tỳ cùng tiểu công tử lại đây . . ."

Tiết Thần dở khóc dở cười nhìn thoáng qua Tuân ca nhi đang muốn chạy trốn, trách không được hôm nay tiểu tử này muốn về lại Thương Lan uyển, hóa ra là ở Kình Thương viện gây họa bị người đưa đến đây. Đồ vật bị vỡ thật ra Tiết Thần không lo lắng, hiện giờ cho dù tiểu tổ tông này đập nát mọi đồ đạc trong phủ thì Quốc Công cũng không nỡ mắng hắn một câu nữa là. Tuy nhiên, nếu mặc kệ không dạy tiểu tử này, tương lai thật có khả năng quậy ra vấn đề lớn.


Tiết Thần đưa mắt ra hiệu cho Hạ Châu chặn Tuân ca nhi ở cửa một tay bế hắn lên. Tuân ca nhi ở trong tay Hạ Châu giãy giụa không thoát được: "Bỏ ta xuống dưới! Bỏ ta xuống dưới! Ta là gia, ta là gia đấy, bỏ ta xuống dưới."

Giọng điệu non nớt nói những lời này thật sự khiến Tiết Thần và một đám phó tì trong phòng dở khóc dở cười. Tiết Thần quả thực muốn đỡ trán, nhi tử lúc này mới ba tuổi đã biết nói chính mình là gia, đến lúc trưởng thành thì còn đến mức nào?

Đi qua đang muốn tiến hành một phen giáo dục thấm thía, không ngờ bên ngoài lại có nha hoàn vội tới báo, nói người gác cổng xin cầu kiến.

Tiết Thần cho người gác cổng Tiểu Hồ tiến vào trong viện đáp lời, nghe Tiểu Hồ thông truyền: "Thiếu phu nhân, ngoài phủ có người cầu kiến, nói là tới tìm đại cô nãi nãi. Nhưng hôm nay đại cô nãi nãi đi chùa Bạch Mã, người nọ bèn nói muốn bái phỏng ngài, xưng là di nương của đại cô nãi nãi gia, họ Cung, còn có Ngũ công tử."


Tiết Thần nghe thông truyền xong phải suy nghĩ một hồi xem cách xưng hô như vậy là quan hệ gì, trong chốc lát mới hiểu được, hóa ra là Giang gia Cung di nương sao? Mà Ngũ công tử . . . là Giang Hoài Tín? Hôm nay Lâu Ánh Yên xác thật mang theo Mạc ca nhi đi chùa Bạch Mã không ở trong phủ, nhưng dường như Yên tỷ nhi cũng không biết Cung di nương đã đến kinh thành nên đâu chuẩn bị gặp mặt, Cung di nương đành phải tìm Tiết Thần, bèn gật đầu nói: "Đi mời Cung di nương vào. Trước tiên cứ đưa đến chỗ của ta, khi đại cô nãi nãi trở về liền thông báo cho nàng, cũng mời nàng lại đây một chút."

Tiểu Hồ lui xuống. Tiết Thần từ trong tay Hạ Châu tiếp nhận Tuân ca nhi. Tuân ca nhi ở trên tay Hạ Châu còn dám giẫy giụa, nhưng hắn biết trong bụng mẫu thân có tiểu đệ đệ nên ở trên tay Tiết Thần không dám lộn xộn, huống hồ hắn cũng không muốn thoát ra, được ngồi trong lòng mẫu thân thật vô cùng thoải mái! Đôi tay hắn ôm chầm cổ Tiết Thần, ở trên mặt Tiết Thần hôn một cái nũng nịu kêu: "Nương."


Chỉ cần một tiếng này thôi thì Tiết Thần có muốn giáo huấn hắn cũng không hạ thủ được, chỉ điểm điểm trên mũi của hắn rồi phát vào mông hắn vài cái tượng trưng, sau đó mới xoay người nói với Thiền Oánh: "Hai món kia kêu khố phòng ghi tạc vào trương mục của Thương Lan uyển, buổi chiều ta sẽ đưa đến tiền bồi thường. Tiểu tử này đã đến đây rồi thì cứ để hắn ở chỗ ta, chờ lát nữa xem buổi tối hắn nguyện ý ngủ ở nơi nào. Ngươi nói với Trưởng Công chúa một tiếng, cứ bảo tiểu công tử gây họa không dám đi gặp ngài."

Vốn dĩ Thiền Oánh lại đây chỉ muốn cho Tiết Thần giải quyết đồ vật bị Tuân ca nhi làm vỡ nát, vài món kia đều là giá trị liên thành, các nha hoàn đâu thể bồi thường nổi, nhưng không thể đổ trách nhiệm cho chủ tử -- nếu hiện tại không giải quyết rõ ràng, tới lúc bàn giao tính toán sổ sách thủ tục rất rườm rà, cho nên Thiền Oánh mới lập tức đuổi theo Tuân ca nhi lại đây, chính là muốn để Thiếu phu nhân gánh lấy chuyện này. Hiện giờ Thiếu phu nhân đã mở miệng, Thiền Oánh dĩ nhiên thở phào nhẹ nhõm lui ra ngoài.
Trong bụng Tiết Thần có hài tử nên không thể ôm Tuân ca nhi quá lâu, chốc lát sau, kêu Tô Uyển lấy bánh ngọt dụ Tuân ca nhi đi vào nội gian.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Cung di nương và Giang Hoài Tín được đưa vào viện, Tiết Thần đứng ở bên trong đón chào. Đây đối với Cung di nương mà nói thì đã xem như lễ ngộ tối cao, vừa thấy Tiết Thần liền vội vàng đi nhanh tới, hai người cầm tay chào hỏi, Cung di nương muốn hành lễ nhưng bị Tiết Thần lôi dậy: "Cung di nương không cần đa lễ, mời ngồi, Ngũ công tử cũng mời ngồi."

Giang Hoài Tín tự nhiên hào phóng tiến lên hành lễ với Tiết Thần : "Tham kiến Thiếu phu nhân."

Sau khi ngồi xuống hàn huyên một phen, Tiết Thần hỏi hai người: "Cung di nương và Ngũ Lang vì sao lại tới kinh thành?"

Lâu Ánh Yên đã qua một thời gian lâu không về Nhữ Nam, đôi mẫu tử này nếu không phải muốn đến cậy nhờ thì khẳng định có chuyện gì khác mới đúng. Trong đầu Tiết Thần linh quang chợt lóe, nhưng ý niệm này vụt qua quá nhanh nên tạm thời nàng không có nghĩ sâu.
Cung di nương thở dài: "Ai da, nói ra không sợ Thiếu phu nhân chê cười, mẫu tử chúng ta ở Nhữ Nam sống không nổi nữa. Các ca ca tỷ tỷ của Ngũ Lang đều thành gia thất, tất cả đều do lão Vương gia khi còn trên đời định ra việc hôn nhân. Nhưng Ngũ Lang tuổi còn nhỏ, không chờ được đến khi lão Vương gia làm chủ cho hắn thì lão Vương gia đã đi rồi. Hiện giờ trong phủ Thái phi đương gia, ngài cũng biết Thái phi hận ta đến tận xương tủy, nhưng khổ nỗi Thái phi là chủ mẫu, Ngũ Lang nếu không được Thái phi làm chủ hôn thì sẽ không tìm được một cô nương tốt trong Nhữ Nam thành. Thiếu phu nhân cũng biết, lần trước ta đi cầu Thái phi đã bị tính kế như thế nào, lúc này ta cũng không dám lại đi cầu thêm lần nữa, nhưng hiện giờ Ngũ Lang đã lớn như vậy, qua năm cũng đã mười tám, rốt cuộc không thể kéo lâu hơn. Mọi cách đều rơi vào đường cùng nên ta mới nghĩ dứt khoát tới kinh thành đến xin phiền toái Vương phi, xem Vương phi có thể làm chủ cho tiểu thúc này hay không, tìm cho hắn một người trong sạch phân rõ phải trái."
Nghe xong Cung di nương trình bày, Tiết Thần trên cơ bản xem như đã hiểu rõ ràng, Cung di nương này thật ra đâu phải muốn tới phiền toái Lâu Ánh Yên, căn bản chính là tới phiền toái Tiết Thần thì đúng hơn. Lâu Ánh Yên lúc còn ở kinh thành cũng chỉ là một cô nương đại môn không ra nhị môn không tới, nào biết đâu có nhà nào thích hợp để làm mai. Hai người họ tìm tới cửa thì đến cuối cùng Lâu Ánh Yên vẫn sẽ phải nhờ cậy trưởng tẩu là nàng. Cung di nương chính là đoán chắc điểm này mới có thể tìm tới.

Cung di nương vừa uống trà vừa quan sát phản ứng của Tiết Thần, chén trà trong tay bị bóp thật chặt, bất quá, Cung thị rốt cuộc cũng đã theo lão Vương gia ở trong quân sinh sống mười mấy năm, nhất định có điểm can đảm, còn không đến mức bị sự trầm mặc của Tiết Thần hù dọa sợ vỡ mật. Trực giác nói cho Cung thị biết, nếu muốn tìm một nhà thật tốt cho Ngũ Lang thì không thể thiếu được sự chúc phúc của vị Thiếu phu nhân này, lúc trước vị này ở Nhữ Nam một tay "thâu long chuyển phượng", đem Hoài Nam Vương quân tiêu diệt ngay trong cảnh nội của Nhữ Nam, sự can đảm và mưu trí kia khẳng định phải đến từ một nữ nhân có tâm tư cùng độ lượng siêu phàm. Cung thị đã theo lão Vương gia ở trong quân lâu rồi, tự hào có ánh mắt nhìn người rất chuẩn -- Tiết Thần chính là loại có dũng có mưu, sẽ không đối với người tới cửa xin giúp đỡ mà chẳng quan tâm.
Tiết Thần dĩ nhiên không biết Cung di nương suy nghĩ cái gì, cũng không biết bà ta thầm bình phán chính mình như thế nào, nàng rũ mắt uống trà không phải để ra oai mà chẳng qua chỉ đang cân nhắc -- Giang Hoài Tín trong tương lai sẽ kiến công lập nghiệp phong quan phong tước, hiện giờ hắn chỉ chưa tới được cơ hội kia, chờ sang năm hắn lên chiến trường thì phần năng lực này liền có thể hiển hiện ra ngay. Hiện giờ hai mẫu tử bọn họ tìm tới cửa xin giúp đỡ thì Tiết Thần đương nhiên sẽ không chối từ, mặc kệ là vì nhân tình hay là vì không muốn đắc tội vị quyền quý trong tương lai này, nàng đều sẽ không cự tuyệt cho Giang Hoài Tín một chút trợ giúp.

Nhưng mấu chốt chính là, trợ giúp như thế nào?

Buông chén trà, Tiết Thần đảo mắt liếc nhìn vị thiếu niên lúc này còn mang theo tính trẻ con, văn nhã tuấn tú nhưng vẫn có chút thẹn thùng kia, còn có bàn tay đặt trên chuôi kiếm hơi có chút phát run, cũng biết thiếu niên này trong lòng đang bất an, không phải là loại bất an vì hoài nghi năng lực chính mình, mà là vì mang theo chút e ngại. Hắn nhất định cảm thấy nương của mình hành vi quá mức lớn mật, cảm thấy Tiết Thần sẽ giáp mặt cự tuyệt yêu cầu khiến cho hai người họ "tiến thoái lưỡng nan". Nhưng tuy là như thế, hắn vẫn lựa chọn đi cùng Cung di nương tới kinh thành, tiến vào Lâu gia.
Hơi hơi mỉm cười, Tiết Thần nói với Cung di nương: "Cái này . . . thật ra cũng không phải việc gì khó. Không biết Ngũ Lang thích dạng nữ tử nào?"

Cung di nương vui mừng quá đỗi, còn Giang Hoài Tín thì kinh ngạc nhìn Tiết Thần. Cung di nương vội vàng đứng lên chắp tay thi lễ với Tiết Thần: "Đa tạ Thiếu phu nhân, đa tạ Thiếu phu nhân! Ngũ Lang không chọn dòng dõi, chỉ nghĩ tìm một cô nương tri thư đạt lý ôn nhu săn sóc là được."

Tiết Thần gật đầu: "Ôn nhu săn sóc, tri thư đạt lý. Chỉ có hai yêu cầu này sao?"

Cung di nương liên tục xưng phải: "Đúng đúng đúng, chỉ là hai yêu cầu này, thỉnh Thiếu phu nhân thay chúng ta làm chủ. Ngũ Lang nhà ta từ nhỏ đã đi theo Đại ca hắn học văn học võ, không dám nói văn võ song toàn nhưng cũng tuyệt đối không phải là một mãng phu. Chỉ tiếc hắn đầu thai vào bụng ta là một di nương ăn nhờ ở đậu thân phận kém người khác mấy bậc, bất quá hài tử khẳng định rất tốt, ta là người làm nương có thể chỉ tay lên trời dùng sinh mạng bảo đảm cho hắn."
Tiết Thần cười ấn Cung di nương ngồi xuống: "Được rồi, Cung di nương không cần phải thề thốt, Ngũ Lang là dạng thiếu niên gì ta có thể nhìn ra. Tương lai cô nương nhà ai gả cho hắn nhất định sẽ không bị bạc đãi, nói không chừng còn có thể tranh một phần thể diện cho nàng. Cung di nương cũng không cần tự hạ giá trị con người của mình, ta cảm thấy có một mẫu thân như vậy thì Ngũ Lang mới có thể sinh thành bộ dáng đại trượng phu. Chuyện này để ta lo, bất quá vụ hỏi thăm hôn sự cũng không phải một ngày hai ngày là có thể làm xong. Mấy ngày nay mời Cung di nương và Ngũ Lang tới khách uyển ở tạm, chờ đến . . ."

Không đợi Tiết Thần nói xong đã bị Cung di nương cắt ngang, vội vàng đính chính: "Không không không, trơ mặt tới cửa làm phiền là đã không nên, sao lại dám quấy rầy thêm quý phủ. Thật ra chúng ta tới kinh thành cũng hơn hai mươi ngày rồi, ở thành Tây thuê một tiểu trạch, tuy là thô sơ nhưng cũng đủ cho mẫu tử hai người. Mặt khác Ngũ Lang ở kinh thành cũng có việc làm, các bộ hạ cũ của lão Vương gia thời trẻ tới kinh thành nên hiện giờ cũng hơi có chút thân phận, biết được Ngũ Lang là ấu tử của lão Vương gia đều nguyện ý cho Ngũ Lang một cơ hội, kiếm cho hắn một việc làm nhàn tản ở kinh thành. Thiếu phu nhân thật sự không cần khách khí với chúng ta như vậy, có chuyện gì cứ trực tiếp cho người đi truyền chúng ta tới là được."
Tiết Thần cười cười, liền biết hôm nay Cung di nương tới cửa cũng không phải chỉ đơn giản là tâm huyết dâng trào mà đã có kế hoạch rõ ràng. Nhưng bà ta không phải loại người "được một tấc lại muốn tiến một thước" mà là một nữ nhân biết cân nhắc và có đầu óc, là người thông minh. Có lẽ đúng là có mẫu thân như vậy nên cuối cùng mới có thể dưỡng dục ra nhi tử như Giang Ngũ Lang, cũng thật xứng với cáo mệnh sau này hắn tranh được cho mình.

Ở trong mắt Tiết Thần thật ra cũng không quá xem trọng chuyện dòng dõi, nàng thích giao lưu với người thông minh -- những người này biết chính mình muốn cái gì mà cũng biết người khác muốn cái gì, sẽ không quá mức dính vào làm cho người ta ngại nhưng lại có thể làm người ta cam tâm giúp đỡ. Càng đừng nói, một người thông minh như vậy luôn mang trong người một phần chấp nhất hiếm có, chính vì phần chấp nhất này mà họ có thể vượt qua thân phận của bản thân, chẳng sợ sẽ bị người trên cười nhạo hay trong lòng có áp lực mà phải từ bỏ cơ hội tranh đua một phen.
Nếu hai mẫu tử ở kinh thành đã có nơi chốn, Tiết Thần cũng không hề nhất định phải lưu bọn họ, nguyện ý cho bọn họ phần tự do và tôn trọng này. Ánh mắt nàng lại một lần dừng trên người Giang Ngũ Lang suy tư, nếu hiện tại nàng muốn làm mai Nhu tỷ nhi cho Giang Ngũ Lang, không biết những người khác sẽ có phản ứng gì.

Mà lúc trước ý niệm chợt lóe qua trong đầu nàng thì hiện giờ càng cực kỳ rõ ràng -- vị Cung di nương này mang theo Giang Ngũ Lang nhập kinh, lại tìm được thuộc hạ cũ của lão Vương gia cấp việc cho Ngũ Lang, bất quá chỉ trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủn ở kinh thành đã có nơi ở có việc làm, có thể thấy được là một nữ nhân cũng rất thủ đoạn. Bằng bản lĩnh này thì muốn tìm một nhà thích hợp cho nhi tử khẳng định không khó, chỉ là Cung di nương cố tình muốn tới tìm Lâu Ánh Yên, ý tưởng sau lưng thật ra cũng không khó phỏng đoán -- -- bà ta có lẽ đã động tâm tư với Nhu tỷ nhi.
Tiết Thần ở trong lòng lại càng bội phục Cung di nương thêm vài phần, cảm thấy nữ nhân này thật sự dám nghĩ dám làm. Nàng tự hỏi nếu mình ở trong vị trí của Cung di nương, biết rõ thân phận của mình là gì, nếu sau này Giang Ngũ Lang kiến công lập nghiệp xong xuôi thì không còn gì để nói, nhưng hôm nay bà ta bất quá chỉ là một di nương, Giang Ngũ Lang chỉ là một thứ tử thứ phòng, vậy mà dám có dũng khí nhớ thương Lâu gia đích cô nương? Nếu là Tiết Thần, nàng tự nhủ chắc mình không có can đảm làm được chuyện này, nhất định không có phần dũng khí đó.