[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 304-305




Chương 304. Phần thưởng

Edit + beta: Iris

Giờ Dần, tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc.

Các thuật sư lọt vào mười hạng đầu đều đi lên đài lãnh thưởng.

"Chúc mừng chủ tử đạt được hạng nhất." Thâm Tụng vừa chúc mừng vừa cùng lên đài nhận thưởng với Tuyển Hành.

Tuyển Hành không có vẻ gì là vui mừng: "Nếu không phải vì có người không tham gia, ta chưa chắc đã lấy được hạng nhất."

"Nói thế nào thì lấy được hạng nhất cũng tốt lắm rồi, không biết phần thưởng của chợ đen cho chúng ta là gì nhỉ, thật đáng mong chờ."

Hai người đi lên đài, đứng vào đội ngũ đã được phân sẵn.

Dưới đài cũng bắt đầu xôn xao, mọi người đều tò mò phần thưởng là gì.

Đầu tiên, Lục tổng quản đi đến chỗ phần thưởng dành cho mấy đứa nhỏ, ngay khi xốc tấm vải đỏ lên, một cổ linh lực tỏa ra xung quanh, tuy trên bàn vẫn là đan dược, dược liệu, linh phù và pháp khí, nhưng đều rất lạ mắt, linh khí nồng đậm khiến mọi người chảy nước dãi.


"Đây là đồ của quốc gia nào vậy, ta chưa từng thấy bao giờ."

"Ta chu du khắp các nước cũng chưa từng gặp những thứ này."

Mọi người sôi nổi nghị luận, Lục tổng quản đứng trên đài giới thiệu với mọi người: "Nếu xét về phẩm giai, thực ra những thứ này chưa đạt đến tam giai, nhưng khi sử dụng lại có thể phát huy tác dụng gấp mười lần, hiệu quả có thể sánh bằng tám chín giai."

Mọi người tò mò hỏi: "Lục tổng quản, ngươi có thể nói lai lịch của những thứ này không?"

Lục tổng quản đạm thanh nói: "Không thể trả lời, nhưng có thể đảm bảo với mọi người, những thứ này đều có lai lịch chính đáng, tuyệt đối không phải chúng ta trộm cắp hay đoạt của người khác, các ngươi cứ việc yên tâm sử dụng."

Lời này càng khiến mọi người tò mò, chợ đen làm cách nào có được nhiều thứ tốt như vậy.


Có người thi đấu nói: "Có thể phát thưởng nhanh hơn tí được không? Ta muốn xem mấy phần thưởng phía sau lắm rồi."

Những người khác cũng lên tiếng thúc giục Lục tổng quản.

Lục tổng quản cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp chia phần thưởng cho người thi đấu.

Như bình thường thì thuật sư tỷ thí linh giai càng cao, phần thưởng đằng sau càng trân quý, linh khí cũng càng nồng đậm, mọi người gấp gáp muốn nhìn phần thưởng của thuật sư cửu giai.

Khi Lục tổng quản xốc tấm vải đỏ che phần thưởng cửu giai lên, rất nhiều người đều nuốt nước miếng, ngay sau đó, bạch quang bắn ra khắp nơi, linh khí đại thịnh, mười phần thưởng tinh xảo đập thẳng vào mắt mọi người.

Lúc này lại có người yêu cầu Lục tổng quản giới thiệu phần thưởng: "Lục tổng quản, mau giới thiệu công dụng của phần thưởng đi."


Lục tổng quản định xuống đài, nghe vậy thì nhíu mày, nhưng vẫn chậm rãi giới thiệu phần thưởng của hạng mười: "Phần thưởng của hạng mười là linh phù thư tịch..."

Thuật sư cửu giai hạng mười không khỏi hơi thất vọng, với hắn mà nói linh phù thư tịch ở đâu cũng có.

"Mỗi tấm linh phù bên trong đều cực kỳ lợi hại, nếu người vẽ linh phù vào đó rồi tùy tiện rút một tờ ra là đã có thể đánh đòn trí mạng vào thuật sư cửu giai bình thường khác."

Bặc một tiếng, thuật sư cửu giai hạng mười lập tức phóng ra như mũi tên, nôn nóng nhét thư tịch vào ngực như thể sợ người khác sẽ đoạt mất.

"..." Mọi người có thể hiểu được hành vi của hắn, nói không chừng vừa hạ đài liền có người đánh chủ ý lên phần thưởng của hắn.

Lục tổng quản tiếp tục giới thiệu phần thưởng hạng chín: "Ba phiến lá này là thiên liên diệp, chỉ cần ăn một phiến là có thể tăng từ 50 đến 80 năm thọ mệnh."
Thuật sư cửu giai hạng chín cũng vội giấu phần thưởng vào người.

Các phần thưởng tiếp theo cũng càng lúc càng lợi hại, đến phần thưởng hạng ba, mọi người đều yên lặng dựng tai lên nghiêm túc nghe.

"Mọi người cũng thấy phần thưởng hạng ba là ba viên thuốc trị thương rồi, bạch quang phát ra từ nó thể hiện phẩm cấp cực kỳ cao của nó, có thể trên đời này không có ai có thể luyện chế ra nó, công dụng của nó gần như là khởi tử hồi sinh, chỉ cần người bị thương còn lại một hơi thở cũng có thể ngay lập tức khôi phục nguyên dạng."

Tức khắc, mọi người đều ngo ngoe rục rịch, muốn xông lên đoạt dược.

Có người hỏi: "Lục tổng quản cũng đã nói trên đời này không có ai có thể luyện chế ba viên đan dược kia, vậy nó là do ai luyện chế?"

Lục tổng quản vẫn nói câu kia: "Không thể trả lời."
"Chúng ta là luyện đan đại quốc ở Thiên Thánh quốc cũng không thể luyện chế ra đan dược đó sao?"

Lục tổng quản trầm mặc một lúc mới đạm thanh nói: "Không được."

Mọi người rất muốn lên đài bóp ch3t hắn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự tò mò của bọn họ nhưng lại không chịu giải thích rõ ràng, thật sự rất đáng giận.

Lục tổng quản tiếp tục giới thiệu phần thưởng hạng hai: "Đây là nhẫn không gian, không gian bên trong rộng như khách điếm, ngoại trừ vật sống thì muốn để gì vào đó cũng được."

Mọi người ồ lên.

U Diệp sửng sốt, thoải mái cười to, vẻ mặt đắc ý, hạng hai cũng không tồi đấy chứ.

"Nhẫn không gian, cư nhiên là nhẫn không gian trong truyền thuyết." Mọi người chỉ mới nghe đồn qua chứ chưa có ai tận mắt thấy.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ đố kỵ hận trừng mắt U Diệp, như muốn lột sống hắn ra, sau đó đoạt nhẫn về, ngay cả Tuyển Hành hạng nhất cũng vẻ mặt hâm mộ, nếu biết trước hạng hai là nhẫn không gian thì hắn đã không lấy hạng nhất.
Ô Nhược dưới lôi đài cũng cực kỳ hâm mộ, thật ra trong lòng cậu, cậu vẫn muốn tặng một chiếc nhẫn không gian cho nam nhân nhà mình.

Cức Hi và Dạ Ký nhìn đến đỏ mắt.

U Diệp đeo nhẫn không gian vào ngón giữa, sau đó giơ tay lên khoe với mọi người, cười đắc ý: "Của ta nha."

Hành động này của hắn chính là tr@n trụi kéo thù hận, tất cả ánh mắt dưới đài như lóe lên hung quang.

Ô Nhược đồng tình vỗ vai Ô Trúc: "Đại ca, lúc ra ngoài ca nhớ đừng nói hắn là nam nhân của ca, ta sợ ca bị người ta đánh chết giữa đường."

Ô Trúc xấu hổ: "Đa tạ lời khuyên."

Ô Nhược nhìn sang Ô U: "Tiểu chất nhi cũng vậy, đừng nhận hắn là phụ thân."

Tiểu Ô U vẻ mặt mờ mịt.

Ô Hi cười nói: "Mặt bé con giống đại tẩu như vậy, cũng phải có người tin bọn họ không phải cha con mới được."
"Tiểu chất nhi đáng thương." Ô Nhược xoa đầu Tiểu Ô U.

U Diệp đứng qua bên cạnh Tuyển Hành, giơ tay trước mặt hắn: "Hâm mộ không? Có phải đang hối hận vì đoạt hạng nhất không?"

Tuyển Hành liếc hắn một cái: "Đúng vậy, hối hận lúc đó không đánh chết ngươi."

U Diệp đeo lấy cái tay đeo nhẫn không gian huơ huơ trước mặt hắn vài cái: "Nghe được câu này của ngươi càng làm ta thêm vui vẻ, tới đây, ối chà, ngươi mau nhìn thêm tí nữa đi, sau này không còn cơ hội để nhìn đâu đấy, ồ, đúng rồi."

Hắn móc tất cả các vật phẩm từ trên người mình ra, sau đó nhét chúng vào nhẫn không gian: "Tiện ghê nha, sau này không cần phải mang nhiều đồ nặng như vậy nữa."

"......" Lục tổng quản giật giật khóe mắt nhìn U Diệp hết nhét đồ vào nhẫn không gian lại lấy đồ ra khoe, nói: "Ngươi nhỏ máu lên nhẫn là có thể nhận chủ, sau này có người cướp nhẫn không gian của ngươi thì cũng không dùng được."
U Diệp nhanh chóng cắn đầu ngón tay, nhỏ máu lên nhẫn, tức thời chiếc nhẫn phát sáng, báo hiệu nhận chủ thành công.

Đám thuật sư đánh chủ ý lên nhẫn đành phải từ bỏ.

U Diệp vui vẻ nhìn nhẫn trên ngón tay, hỏi Lục tổng quản: "Hạng nhất là một cái vòng tay màu đỏ đúng không?"

Lục tổng quản nói: "Đây là một Linh Khí."

"Linh Khí?" Mọi người khó hiểu.

Lục tổng quản giải thích: "Hẳn là mọi người đã nghe nói về Tiên Khí rồi đi?"

Mọi người khϊếp sợ: "Chẳng lẽ nó là Tiên Khí?"

"Tất nhiên không phải, nó thấp hơn Tiên Khí một đẳng, nhưng lại cao hơn một đẳng so với Pháp Khí mà chúng ta dùng, nên mới gọi là Linh Khí, nói cách khác, phẩm cấp của nó lợi hại hơn bất kỳ các món Pháp Khí đỉnh cấp ở trên đời này."

Cho dù không phải là Tiên Khí cũng khiến mọi người hâm mộ đố kỵ không thôi.
Mắt Tuyển Hành sáng lên, nhanh chóng đeo vào tay, sử dụng linh lực để điều khiển nó, lập tức, vòng tay ôm trọn toàn bộ tay hắn như bao tay, trên mu bàn tay có thêm một cái vòng màu đỏ, nhìn rất bình thường nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại và linh lực dao động của nó, khác hoàn toàn pháp khí.

Lục tổng quản cho hắn lời khuyên: "Trước khi ngươi dùng quen nó thì đừng tùy tiện sử dụng, tránh đả thương người khác."

Tuyển Hành gật đầu, thu Linh Khí về, xoay người trở về vị trí.

U Diệp nói: "Không tồi a."

Tuyển Hành cũng rất hài lòng về Linh Khí.

Phát thưởng xong, Lục tổng quản chính thức tuyên bố với mọi người: "Tỷ thí đến đây kết thúc, nửa tháng sau ta sẽ mở thông đạo đưa mọi người về nước, trong vòng nửa tháng này, mọi người cứ vui chơi thoải mái, đừng bỏ lỡ cơ hội giao du với người của các quốc gia khác."
"Keng — —" tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Trọng tài tuyên bố: "Giải tán."

U Diệp lập tức bay về chỗ đám Ô Trúc.

Ô Hi vội vàng hỏi: "Đại tẩu có thể cho muội mượn nhẫn không gian xem không?"

U Diệp tháo nhẫn xuống đưa cho nàng.

Ô Hi nhận rồi nghiêm túc nhìn: "Không khác chiếc nhẫn trên tay Dực ca cho lắm, nhẫn nhỏ như vậy thật sự có thể chứa nhiều đồ sao?"

"Ngoại trừ vật sống thì có thể nhét cả một căn nhà vào cũng được." U Diệp tháo ngọc bội trên eo nhét vào không gian, sau đó lấy ra: "Rất tiện lợi."

Ô Hi nhìn ngọc bội biến mất khi chạm vào nhẫn, không khỏi mở to mắt: "Thần kỳ quá!"

Từ đó đến giờ nàng chưa từng nghe nói về nhẫn không gian.

Ô Thần Lưu cũng cực kỳ hâm mộ vận khí của U Diệp: "Chợ đen đúng là một nơi thần bí, có thể mở thông đạo thông đến khắp nơi, còn lấy ra nhiều đồ mà cả bốn tộc và các quốc gia khác đều chưa gặp bao giờ, có thể thấy thân phận của chủ nhân chợ đen rất không bình thường."
Mấy người Ô Nhược yên lặng nhìn nhau.

Ô Trúc nói: "May mà nhẫn có thể nhận chủ, nếu không chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đoạt."

Quản Đồng khẽ cười nói: "Linh Khí của hạng nhất cũng rất tốt."

"Đúng vậy." Ô Thần Lưu gật đầu: "Mấy món vũ khí trên thế gian này, ngoại trừ Tiên Khí được quốc gia bảo vệ thì có Linh Khí này là tốt nhất."

Ô Nhược nói: "Những món Tiên Khí đó là được tiên nhân lưu lại, hiện nay đã qua nhiều năm rồi, tiên khí trong Tiên Khí đã cạn dần, nếu lấy ra dùng cũng chưa chắc so được với Linh Khí của hạng nhất."

Cậu từng dùng Tiên Khí rồi, nhưng lúc đánh nhau với quỷ sai thì bị hỏng.

"Quả thật là vậy."

Ô Tiền Thanh nói: "Bây giờ chúng ta nên hồi phủ nhanh đi thì hơn."

Ô Hi nghi hoặc: "Sao vậy? Cha bận gì sao?"

Ô Tiền Thanh tức giận nói: "Hiện giờ vừa phát thưởng xong, chắc chắn có rất nhiều người đánh chủ ý lên phần thưởng, nơi này không còn an toàn nữa."
U Diệp gật đầu: "Đúng vậy."

Bọn họ vừa dứt lời, liền nghe có người kêu: "Có người đoạt phần thưởng."

🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼

Chương 305. Tái phát bệnh

Edit + beta: Iris

Đột nhiên, trong sân thi đấu xuất hiện một đống thuật sư cửu giai, bọn họ đeo mặt nạ đặc chế đến đoạt phần thưởng của những người dự thi. Người đến xem thi đấu đa phần đều là thuật sư cấp thấp và một vài người thường, đối mặt với các thuật sư cao giai đánh nhau, bọn họ chỉ có thể chạy trốn né tránh. Rất nhanh, thị vệ Tử Linh quốc đuổi đến bắt cướp, tức khắc tình cảnh trở nên hỗn loạn.

"Các ngươi mau nhìn kìa, Thái Tử đến, là Thái Tử đến." Có người hô.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo hướng người kia chỉ, một nam nhân tuấn mỹ dẫn theo một đội thị vệ đuổi đến.
"Thái Tử gì cơ?"

"Là Thái Tử Tử Linh quốc, ta nghe nói huyền thuật của hắn phi phàm, mấy tên cướp đó chết chắc rồi."

"Huyền thuật của hắn cao siêu thì đã sao? Bây giờ sắp hừng đông rồi, nếu không về thành ngầm thì cũng bị thiêu thành tro thôi."

"Cũng đúng, đám cướp kia chắc chắn là đã canh thời điểm nên mới dám đi ra cướp bóc."

Ô Hi nghe người bên cạnh thảo luận, nhỏ giọng hỏi Ô Nhược: "Đó là Dực ca sao?"

Ô Nhược liếc một cái: "Không phải."

"Nhị ca thật lợi hại, liếc một cái đã nhận ra."

Ô Nhược: "..."

Nếu nàng biết cậu và Hắc Tuyển Dực đã làm phu thê mười mấy năm, chắc chắn sẽ hiểu vì sao cậu vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

"Nhị ca có muốn đi lên hỗ trợ không?"

Ô Nhược lắc đầu: "Chuyện quan trọng nhất của ta hiện giờ là đưa mọi người an toàn quay lại thành ngầm."
Cậu giao đứa nhỏ cho mấy người Quản Đồng ôm, sau đó theo đám U Diệp, phụ trách bảo vệ bọn họ, khó khăn lắm mới đi đến gần nha môn, bởi vì trời sắp sáng nên có rất nhiều người phải quay lại thành ngầm, đại môn nha môn chật như nêm cối.

May mà nha môn đủ rộng, cũng đủ trận pháp để đưa người Tử Linh quốc về thành ngầm trước hừng đông.

Ô Nhược ăn sáng trong vương phủ rồi dẫn bọn nhỏ hồi cung.

Ba cha con trở lại Hành Tinh Cung thì thấy Niệm Hạ đang nói chuyện với Hắc Tín, Niệm Hạ thấy Ô Nhược trở về thì lộ ra vẻ hoảng hốt, vội hành lễ rồi về lại tiểu viện cách vách.

Hắc Tín mỉm cười đi đến trước mặt Ô Nhược, đón lấy Đản Đản và Tiểu Tiểu đang say giấc, thấp giọng hỏi: "Thái Tử Phi ăn sáng chưa?"

Ô Nhược gật đầu: "Nàng đến là có chuyện gì sao?"
Hắc Tín biết cậu đang hỏi chuyện của Niệm Hạ nên nói: "Con của nàng ở trong cung không có bạn chơi cùng, tuổi cũng không còn nhỏ, nên muốn xin ta cho nàng mời một tiên sinh vỡ lòng đến dạy học."

"Vậy để con của nàng đến học cùng Tiểu Tiểu đi." Tuy Ô Nhược không thích mục đích tiến cung của Niệm Hạ, nhưng đứa nhỏ là vô tội, hơn nữa cậu cũng rất thích đứa nhỏ biết bảo vệ mẫu thân này.

"Vâng." Hắc Tín nhẹ nhàng vỗ vỗ Đản Đản đang ngủ say: "Thái Tử Phi, lão nô bế tiểu điện hạ về phòng nghỉ ngơi trước."

"Được."

Ô Nhược đi kiểm tra vết thương cho Quỷ Bà rồi về phòng nghỉ ngơi.

Đến chiều mới rời giường, thủ vệ đại môn hoàng cung đến thông báo, nói là Lục tổng quản ở chợ đen cầu kiến.

Ô Nhược kêu thủ vệ dẫn người đến Hành Tinh Cung.

Lục tổng quản vừa vào đã lập tức nói ra mục đích của mình: "Ngày mai hoặc mốt là ta phải hồi Bí Ẩn tộc rồi, trước khi đi, ta muốn gặp phu nhân."
Ô Nhược khẽ cau mày: "Chuyện này ta còn phải hỏi ý bà ấy nữa."

Lục tổng quản gật đầu.

"Chờ chút." Ô Nhược rời đại sảnh, sau một chén trà nhỏ thì dẫn Quỷ Bà quay lại.

Lục tổng quản nhìn thấy vẻ mặt bị băng gạc quấn kín mít chỉ chừa lại miệng với mắt của Quỷ Bà, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, thảo nào Quỷ Bà không muốn gặp chủ tử.

Quỷ Bà gật đầu chào Lục tổng quản.

Ô Nhược giải thích: "Mặt bà ngoại bị thương, nói chuyện sẽ làm vết khâu bị rách."

Lục tổng quản lấy ra vài hộp dược từ nhẫn không gian đưa cho Ô Nhược, trên mỗi hộp dược đều có ghi lại công dụng: "Đây là dược trị thương ta tự lấy từ kho của chủ tử, mong là hữu dụng với vết thương của phu nhân."

Ô Nhược nhận hộp dược, mắt vẫn nhìn chằm chằm nhẫn không gian của Lục tổng quản: "Chợ đen của các ngươi có rất nhiều nhẫn không gian sao?"
"Người Bí Ẩn tộc, ngoại trừ bí thuật kế thừa thì mỗi người đều có một chiếc nhẫn không gian, tuy ta không phải người của Bí Ẩn tộc, nhưng chủ tử vẫn giúp ta lấy được một chiếc nhẫn không gian." Lục tổng quản nhìn Quỷ Bà: "Phu nhân hẳn cũng có một chiếc nhẫn không gian."

Ô Nhược kinh ngạc nhìn Quỷ Bà, bà ngoại cậu đúng là thâm tàng bất lộ a.

Quỷ Bà gật đầu, kéo sợi dây chuyền đeo trên cổ ra ngoài áo, trên dây chuyền là một chiếc nhẫn hồng nhạt.

Lục tổng quản hưng phấn nói: "Chính là chiếc nhẫn này."

Quỷ Bà suy nghĩ rồi lấy ra một cây trâm mẫu đơn tím từ nhẫn không gian, đưa cho Lục tổng quản.

Thần sắc của Lục tổng quản càng thêm vui mừng: "Người quả nhiên là phu nhân."

Ô Nhược nhướng mày: "Lục tổng quản, hóa ra ngươi đến đây là để xác nhận bà ấy có thật là bà ngoại của ta hay không."
Lục tổng quản bình tĩnh lại: "Xin lỗi, ta tới đây đúng là để xác nhận thật giả, bởi vì không muốn chủ tử lại thất vọng thêm lần nữa."

Ô Nhược: "..."

Lục tổng quản nhận cây trâm mẫu đơn, hỏi: "Phu nhân, ngài muốn ta mang về đưa cho chủ tử sao?"

Quỷ Bà gật đầu, sau đó lấy giấy viết ra: "Nói với hắn là ta còn sống, chờ vết thương trên mặt ta đỡ rồi, ta sẽ đến tìm hắn."

Lục tổng quản khẽ gật đầu, cất cây trâm mẫu đơn vào nhẫn không gian.

Ô Nhược nhìn nhẫn của hắn, hỏi: "Các ngươi còn dư nhẫn không gian nào không? Ta cũng muốn mua tặng Tuyển Dực một cái."

Lục tổng quản nói: "Lần sau ngươi gặp chủ tử, có thể xin ngài ấy, nói không chừng chủ tử sẽ nể mặt ngươi là cháu ngoại mà tặng ngươi một cái."

Ô Nhược: "..."

"Nếu là phu nhân tự mình đi xin, đừng nói là một cái, dù là mười cái thì chủ tử cũng cho."
Ô Nhược cười lạnh: "Phân biệt đối xử a."

Nghĩ đến chuyện giữa cậu và con, Hắc Tuyển Dực cũng sẽ ưu tiên cậu trước thì bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Quỷ Bà mím môi muốn cười, nhưng sợ động đến vết thương nên vẫn cố nhịn xuống.

Lục tổng quản lại lấy ra một lệnh bài đưa cho Ô Nhược: "Nếu ngươi thiếu dược chữa thương cho phu nhân thì cứ cầm lệnh bài này đến chợ đen tìm đại quản sự, hắn sẽ nghĩ cách lấy cho ngươi, hoặc là cho ngươi đến nhà kho riêng của chủ tử tìm dược liệu."

"Nếu ta lấy dược mà không phải để chữa thương cho bà ngoại thì sao?"

"Vậy ngươi cứ chờ chủ tử đến đánh ngươi một trận."

"Ông ấy dám đánh ta, ta liền không để bà ngoại nhận nhau với ông ấy." Ô Nhược kéo tay Quỷ Bà: "Bà ngoại, Thị Chủ hung dữ như vậy, chúng ta đừng để ý đến ông ấy."
Lục tổng quản hừ lạnh: "Chủ tử đối với ngươi không tồi, vì để ngươi học được nhiều huyền thuật mà tổ chức đại hội tỷ thí, lấy ra nhiều vật tư làm phần thưởng."

"Thị Chủ hẳn là hiết rất nhiều huyền thuật, vì sao ông ấy không tự đến dạy ta mà phải tốn nhiều tài lực để tổ chức đại hội tỷ thí thuật sư lớn như vậy?"

"Ngài ấy đã thề với tộc trưởng sẽ không dạy ngươi huyền thuật, nếu không cũng đã không mất công tổ chức tỷ thí rồi."

Ô Nhược suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Năm đó vì sao ông ấy phong ấn linh lực của ta?"

"Năm đó chủ tử nhận được thư của tiểu thư, biết được tiểu thư mang thai ngươi, khi thai được bảy tháng thì lén đến thăm tiểu thư, sau đó phát hiện đứa nhỏ trong bụng kế thừa bí thuật của Bí Ẩn tộc nên lén phong ấn linh lực của ngươi, đợi khi ngươi 18 tuổi sẽ giải phong ấn, làm vậy là vì không muốn để người khác biết đến sự tồn tại của ngươi, nếu như có người phát hiện ngươi có được bí thuật lạ, nói không chừng sẽ làm ra chuyện nào đó rất đáng sợ. Hơn nữa chuyện này cũng đỡ cho tiểu thư phải bảo hộ và dạy dỗ lúc ngươi chưa hiểu chuyện, nếu lỡ nói ra điều không nên nói thì thề độc sẽ phát tác, lấy mệnh tiểu thư."
Ô Nhược nghe xong, không khỏi nhớ đến Ô Bặc Phương ích kỷ, nếu như hắn biết cậu có bí thuật của Bí Ẩn tộc, nhất định sẽ đưa cậu đến chỗ Ô Thần Tử, để Ô Thần Tử nghiên cứu cậu: "Nói vậy, Thị Chủ dụng tâm lương khổ rồi."

"Ừm, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng là cháu ngoại của ngài ấy, ngài ấy sẽ không hại ngươi." Lục tổng quản hỏi Quỷ Bà: "Phu nhân, ta phải về Bí Ẩn tộc rồi, không biết ngài có lời gì muốn nhắn đến chủ tử hay không?"

Quỷ Bà đưa lá thư đã viết sẵn từ lâu cho Lục tổng quản.

Lục tổng quản cẩn thận thu vào: "Ta sẽ nghĩ cách chữa trị mắt cho phu nhân, không còn sớm nữa, ta có chuyện phải xử lý, không ở đây lâu."

Ô Nhược hỏi: "Chuyện mấy người cướp bóc phần thưởng xử lý thế nào rồi?"

"Chuyện này không thuộc phạm vi xử lý của ta, đợi phu quân ngươi về thì hỏi hắn đi, nếu không có gì thì ta đi trước."
Ô Nhược phái hộ vệ tiễn Lục tổng quản rời cung, mở các hộp dược trị thương mà Lục tổng quản đưa, lập tức linh khí tỏa ra khắp phòng.

Sáu thị vệ tuần tra ở ngoài thấy đại điện có linh khí truyền ra, nhanh chóng chạy đến cửa đại điện ngóng mắt ra nhìn lén.

"Dược tốt." Ô Nhược cười hì hì: "Bà ngoại, nói không chừng mặt bà có thể trị khỏi rất nhanh đấy."

Quỷ Bà kinh hỉ nhìn cậu.

"Bây giờ để con thoa dược cho bà." Ô Nhược tháo băng gạc trên mặt Quỷ Bà xuống, lại sai người múc nước đem vào, rửa sạch thuốc mỡ trên mặt, sau đó thoa dược mà Lục tổng quản đưa đến, ngay sau đó liền thấy vết thương nhanh chóng khép lại.

"Ngứa, ngứa quá." Quỷ Bà nhịn không được muốn gãi.

Ô Nhược vội nắm tay bà lại: "Đừng gãi, miệng vết thương đang khép lại rất nhanh."
"Thật không?"

"Thật, tốt hơn dược con luyện chế gấp mấy chục lần, Thị Chủ lấy đâu ra đống dược này vậy, hiệu quả tốt như vậy."

Quỷ Bà cười nói: "Hẳn là ở chỗ đó làm ra dược."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Chỗ nào cơ?"

Quỷ Bà lắc đầu: "Không thể nói."

Ô Nhược loáng thoáng đoán được gì đó nên cũng không hỏi nữa.

Khoảng một nén hương sau, vết nứt khe trên mặt Quỷ Bà biến thành một đường thẳng đen.

Ô Nhược vui vẻ nói: "Bà ngoại, bà thử sờ mặt mình xem."

Quỷ Bà chạm nhẹ vào mặt mình, vậy mà không sờ thấy khe nào nữa, khuôn mặt trơn lán như không có bị thương: "Mặt ta khỏi rồi sao?"

"Chưa khỏi hoàn toàn, vết thương đã khép lại thành từng đường thẳng đen, da cũng chưa mọc lại hết, nhưng đã có thể nhìn ra diện mạo khi xưa rồi, dựa theo tình hình này, chỉ cần ba bốn tháng là có thể khôi phục lại nguyên dạng, hiện giờ bà có thể nói chuyện thoải mái, không cần lo miệng vết thương bị nứt ra nữa, sớm biết Lục tổng quản có thuốc mỡ tốt như vậy đã vòi hắn thêm mấy hộp."
"Ba bốn tháng sao? Ba bốn tháng sau là ta có thể tìm Quản Châm rồi sao?" Quỷ Bà còn chưa kịp vui mừng, lại cười khổ: "Cho dù là vậy, ta cũng không thể rời Tử Linh quốc được."

Ô Nhược vỗ vỗ mu bàn tay bà: "Đừng lo lắng, con và Tuyển Dực sẽ nghĩ cách giải lời nguyền, ông ngoại về Bí Ẩn tộc cũng là vì muốn giải lời nguyền Tử Linh quốc, chúng ta cùng nhau cố gắng, chắc chắn có thể làm người Tử Linh quốc thấy lại ánh mặt trời."

Quỷ Bà hơi mỉm cười: "Được."

Sáu tên thị vệ bên ngoài nhìn nhau, yên lặng xoay người rời khỏi đại điện.

Ô Nhược vừa tháo băng gạc cho Quỷ Bà, vừa đánh giá khuôn mặt Quỷ Bà, cười nói: "Bà ngoại, mẹ con rất giống bà."

Quỷ Bà cao hứng nói: "Nó là con gái ta, tất nhiên là giống ta rồi."

"Con cũng giống bà."

"Đúng vậy, ba huynh muội các con chỉ có con là giống ta nhất, Tiểu Trúc và Tiểu Hi thì giống phụ thân con."
"Mặt bà cũng sắp khôi phục rồi, có phải cũng nên nhận lại mẹ con rồi không?"

Quỷ Bà sờ miệng và mũi của mình: "Đợi hai chỗ này mọc thịt lại rồi hẵng đi gặp."

"Vậy phải chờ thêm vài tháng nữa." Ô Nhược nhìn hộp dược Lục tổng quản đưa, cầm một cái trong số đó: "Hộp dược này giúp khôi phục da thịt, chúng ta thử xem."

"Ừ."

Ô Nhược thoa dược lên mũi và khóe miệng của Quỷ Bà, nhưng nó không mọc thịt lại: "Chẳng lẽ không có tác dụng sao?"

"Có tác dụng." Quỷ Bà vui vẻ nói: "Ta có cảm giác mũi và miệng rất ngứa."

Ô Nhược quan sát lại cẩn thận: "Hình như mọc khá chậm, mắt thường nhìn không ra, nhưng chắc chắn tốt hơn thuốc mỡ của con, sau này mỗi ngày bà cứ thoa lên đi."

"Được." Quỷ Bà cất dược vào nhẫn không gian.

Ô Nhược nhìn nhẫn không gian của bà, hỏi: "Vì sao bà lại đeo nhẫn không gian lên cổ?"
"Trước kia ta điên điên khùng khùng nhưng vẫn nhớ rõ thứ này rất quan trọng, vì sợ bị cướp mất nên giấu vào cổ, sau này thì là vì không muốn bị người khác chú ý đến mình nên cũng không tháo xuống, riết thành quen." Quỷ Bà cười nói: "Đợi gặp ông ngoại, ta sẽ đeo lại."

Ô Nhược xử lý miệng vết thương cho bà xong thì đến giờ cơm chiều, ăn xong, Quỷ Bà trở về phòng, Ô Nhược thì bồi tụi nhỏ chơi trong đại điện.

Đản Đản không ngồi yên được nên chơi đồ chơi ở bên cạnh, còn Tiểu Tiểu thì bồi Ô Nhược đọc bí thuật.

Ô Nhược thấy Tiểu Tiểu đọc nhanh nên lấy hết toàn bộ sách huyền thuật lật cho Tiểu Tiểu xem, sau đó hai cha con lại thảo luận sử dụng huyền thuật như thế nào.

Cho đến khi cậu dẫn tụi nhỏ về phòng ngủ thì Hắc Tuyển Dực mới hồi cung.

Ô Nhược lập tức phân phó thái giám chuẩn bị nước ấm.
Hắc Tuyển Dực ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Ô Nhược không đành lòng quấy rầy y nên ngồi ở bên cạnh chờ, nước ấm đưa đến thì cùng y tắm: "Lát nữa ta chà lưng cho ngươi."

Cậu vừa cởi th@t lưng cho Hắc Tuyển Dực vừa nói.

Hắc Tuyển Dực vừa vào bồn tắm liền nằm dài ra nghỉ ngơi, chờ tẩy rửa xong mới mở mắt nói về chuyện đoạt phần thưởng cho Ô Nhược nghe: "Ngoại trừ phần thưởng của thuật sư cửu giai hạng ba, các phần thưởng khác đều tìm được hết, còn bắt được một đám gây chuyện."

Ô Nhược hỏi: "Có biết là ai dẫn đầu không?"

"Bọn họ nói đứng đầu là một người đeo mặt nạ, không biết đối phương là ai." Hắc Tuyển Dực xoa ngạch huyệt: "Những người khác hẳn đã bị mê hoặc và bị phần thưởng dụ dỗ nên mới dám làm ra chuyện này."

Ô Nhược cau mày: "Ta nhớ hạng ba hình như là ba viên thuốc trị thương."
"Ừm."

"Người đoạt được dược có khi nào đã rời Tử Linh quốc rồi không?"

"Trước khi phát thưởng, ta đã mở trận pháp, không ai có thể rời khỏi biên thành Tử Linh quốc."

"Cho dù là vậy cũng rất khó tìm lại được đan dược."

"Đúng vậy." Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Đám thuật sư bị chúng ta bắt nói là người dẫn đầu trực tiếp đoạt phần thưởng đan dược, người đoạt dược nếu không phải muốn cứu người thì cũng là người thích luyện đan, nếu không đã không mạo muội đoạt dược."

"Nghe ngươi nói, dường như là đang hoài nghi ai đó?"

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Làm ta nghĩ tới Thiên Thánh quốc, ta cứ cảm thấy Thánh Đế Thiên Thánh quốc tự đến Tử Linh quốc không chỉ đơn giản là muốn giải lời nguyền."

"Bất kể mục đích của hắn là gì, nếu ngươi không có chứng cứ thì không thể điều tra hắn."
Hắc Tuyển Dực mím môi không nói, tắm xong trực tiếp lên giường ngủ.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Hắc Tuyển Dực đã phải rời cung, tiếp tục điều tra chuyện đan dược bị mất.

Ô Nhược cũng không còn buồn ngủ nên đi bồi bọn nhỏ ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Lương Đông được một thái giám dẫn đến Hành Tinh Cung.

Hắn vừa thấy Ô Nhược, lập tức phẫn nộ nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược liếc nó một cái, phái thái giám dẫn nó và Đản Đản Tiểu Tiểu đi học, sau đó một tiểu học đồ ở Thái Y Viện vội vã chạy vào Hành Tinh Cung, nói với Ô Nhược: "Chiếu, Chiếu công tử lại phát bệnh."

Ô Nhược đứng bật dậy: "Lục đệ ở đâu?"

"Ở, ở Thái Y Viện."

Tiểu học đồ vừa nói xong, Ô Nhược liền lao ra ngoài đại điện, đến Thái Y Viện bằng tốc độ nhanh nhất, thấy Hắc Tuyển Chiếu bình yên vô sự ngồi trên ghế, cậu lau mồ hôi, vội hỏi: "Lục, lục đệ không sao chứ?"
Hắc Tuyển Chiếu thấy cậu nôn nóng thì trong lòng ấm áp: "Nhờ có cổ trùng của đại tẩu, nếu không đệ đã không còn ngồi đây nói chuyện với đại tẩu được rồi."

"Đừng nói lời ngốc nghếch." Ô Nhược thuận tay bắt mạch cho hắn, cau mày nói: "Nếu có lần sau, chỉ sợ đệ sẽ không còn may mắn như vậy nữa."

Cậu nói vậy, chứng tỏ sức khỏe của Hắc Tuyển Chiếu rất không xong.

Dược thái y bên cạnh nhăn chặt mày.

"Tiểu Chiếu, Tiểu Chiếu có sao không?" Đế Hậu và Đế Quân vội vã tiến vào Thái Y Viện, thấy Hắc Tuyển Chiếu vẻ mặt hồng hào, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, Đế Quân hỏi Dược thái y: "Dược thái y, tình hình Tiểu Chiếu thế nào rồi?"

Dược thái y nói: "Cần phải nhanh chóng điều dưỡng lục phủ ngũ tạng cho lục hoàng tử."

"Vậy nhanh điều dưỡng đi, chẳng lẽ còn chờ trẫm hạ chỉ sao?"
"Cái này..." Dược thái y vẻ mặt khó xử.

Đế Quân trầm mặt: "Ngươi còn có vấn đề gì sao?"

"Các thái y trong Thái Y Viện chúng ta nghiên cứu phương pháp của Thái Tử Phi đã mấy tháng nay, nhưng vẫn không có biện pháp điều trị máu xấu trong cơ thể, nếu thay máu rồi mới điều dưỡng cơ thể thì không quá hai ngày, máu sẽ lại hoại tử lần nữa, Đế Quân thứ cho lão thần vô năng." Dược thái y áy náy quỳ xuống đất.

Đế Quân nghe nói con trai mình không thể cứu chữa thì nổi trận lôi đình: "Vô năng, một đám phế vật vô năng, trẫm cho các ngươi thời gian lâu như vậy, các ngươi vẫn trị không được, nếu đã không trị khỏi, trẫm cần các ngươi làm gì?"

Hắc Tuyển Chiếu vội nói: "Cha đừng vì con mà tức giận, tổn hại đến sức khỏe."

Nháy mắt lửa giận của Đế Quân tắt ngúm, đau lòng nắm tay tiểu nhi tử: "Tiểu Chiếu đừng lo, ta nhất định sẽ tìm người chữa khỏi bệnh cho con."
Đế Hậu đỏ hốc mắt, nghiêng người lén lau nước mắt ở khóe mắt.

Ô Nhược muốn nói lại thôi.

Đế Quân tức giận nói với Dược thái y: "Trẫm mặc kệ ngươi dùng cách nào, nhất định phải chữa khỏi cho con trai ta, nếu không chữa được, trẫm lấy đầu các ngươi."

Dược thái y lập tức lãnh chỉ: "Tuân lệnh."

Các thái y khác bị lửa giận của Đế Quân dọa cho sợ, cúi gằm mặt, không dám chọc Đế Quân.

"Cha..." Hắc Tuyển Chiếu kéo ống tay áo Đế Quân.

Đế Quân vội hòa hoãn lại: "Sao vậy?"

Hắc Tuyển Chiếu nhìn Ô Nhược: "Cha, con cho rằng biện pháp thay máu mà đại tẩu nói rất tốt, để đại tẩu thử một lần xem."

Mọi người sửng sốt.

Ô Nhược muốn từ chối: "Nhưng mà ta..."

Cậu cũng rất muốn chữa trị cho Hắc Tuyển Chiếu, nhưng cậu không có nghiên cứu quá trình điều dưỡng thân thể và chuyện thay máu nên không nắm chắc lắm.
Hắc Tuyển Chiếu hơi mỉm cười, ngắt lời cậu: "Đại tẩu, đệ tin cậu làm được mà."

Ô Nhược nhíu chặt mày.

"Cho dù kết quả thế nào, đệ cũng chịu được." Hắc Tuyển Chiếu nắm tay Đế Quân và Đế Hậu: "Con muốn giao sức khỏe cho đại tẩu trị liệu, mong cha mẹ thành toàn."

Đế Quân và Đế Hậu nhìn nhau.

Đế Hậu đỏ mắt gật đầu.

Đế Quân nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, ta giao Tiểu Chiếu cho con."

Ô Nhược nhìn thần sắc khẩn cầu của Đế Quân Đế Hậu và vẻ mặt tín nhiệm của Hắc Tuyển Chiếu, do dự một lát rồi gật đầu thật mạnh: "Con sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho lục đệ."

"Thật tốt quá." Đế Hậu kích động nắm tay Ô Nhược.

Ô Nhược nói với Hắc Tuyển Chiếu: "Thủ pháp trị liệu của ta đặc biệt thống khổ, đệ có thể kiên trì được không?"

Hắc Tuyển Chiếu bình tĩnh cười: "Đệ đã kiên trì mười mấy năm rồi, kiên trì thêm mấy tháng đã làm sao."
Ô Nhược gật đầu, kêu Dược thái y đưa phương thuốc chữa trị cho cậu xem.

Dược thái y nhanh chóng cầm phương thuốc trên bàn đưa cho Ô Nhược.

Đế Quân nhân lúc Ô Nhược đang xem phương thuốc, hạ chỉ lệnh cho toàn hộ người của Thái Y Viện phải phối hợp làm việc với Ô Nhược.

Ô Nhược nhanh chóng xem phương thuốc, sửa lại vài phân lượng dược liệu, sau đó giao cho dược đồ bốc thuốc bên cạnh.

Trong đó, có một thái y nghe thấy phương thuốc tăng thêm phân lượng, vội nói: "Tăng thêm dược lượng thì cơ thể lục hoàng tử sẽ không chịu nổi, có khả năng còn chưa chữa xong thì đã bị phương thuốc làm cho bại liệt."

Đế Quân và Đế Hậu lộ vẻ lo lắng.

Ô Nhược trầm mặt nói: "Nếu sức khỏe lục đệ đã giao cho ta, thì cứ làm theo ta nói đi."

"Nhưng mà..."

Hắc Tuyển Chiếu nói: "Cứ làm theo lời đại tẩu đi, có thống khổ thế nào ta vẫn chịu đựng được."
°°°°°°°°°°

Lời editor: Tác giả cắn thuốc hay gì mà chương 305 dài quá 😖

Đăng: 29/6/2022