[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 299: Mỏi miệng quá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Iris

Sau hai chén trà, màn sân khấu trắng cuối cùng cũng khai mạc.

U Diệp và Dạ Ký đánh trống kịch liệt, hấp dẫn đám người đến xem, bởi vì không thu bạc nên ngày càng nhiều người đến xem.

Bọn nhỏ hưng phấn vỗ tay.

U Diệp nói nhỏ bên tai Dạ Ký: "Vì để con trai vui vẻ, lần đầu tiên bản tôn tự hạ mình làm chuyện thấp hèn như vậy."

Dạ Ký: "..."

"Sau khi về Ma tộc, ngươi đừng nói chuyện này ra ngoài."

Dạ Ký đạm thanh nói: "Không nói đâu."

Cho dù nói cũng chả có ai tin.

Mấy người U Diệp gõ khoảng nửa nén hương thì ngừng lại.

Đằng sau màn sân khấu trắng truyền ra giọng nói trong trẻo: "Vào thời đại huyền thuật, mỗi người đều sở hữu linh lực, linh lực ai càng cao thì học được càng nhiều huyền thuật, người càng học nhiều huyền thuật thì được nhiều người sùng kính, trái lại, người học ít huyền thuật sẽ bị khinh thường. Nhưng ở một trấn nhỏ nào đó, có một tiểu nam oa không có linh lực ra đời, bởi vì hắn đứng thứ chín trong nhà nên được gọi là A Cửu..."


Tuy khi còn nhỏ, Ô Nhược đã nghe múa rối bóng rất nhiều lần, nhưng dù sao cũng chỉ nghe chứ không có học làm, tất nhiên sẽ không xướng nói như nghệ nhân múa rối bóng khác, nên cậu chỉ lấy hình thức kể chuyện để kể cho bọn nhỏ nghe, bởi vì đối với bọn họ, kể chuyện khá dễ dàng, có thể thu hút sự chú ý của bọn nhỏ, cũng được bọn nhỏ xem kịch hoan nghênh.

Lúc này, trên màn sân khấu trắng xuất hiện thôn trang nhỏ và một đứa bé.

"Bởi vì không có linh lực nên A Cửu không được người nhà thừa nhận, thường so sánh hắn với huynh trưởng thiên tài, thậm chí là so sánh hắn với toàn bộ người sống trong nhà, ở bên ngoài hắn cũng bị người khác khinh thường, bị mấy bạn nhỏ đồng trang lứa xa lánh, bọn nhỏ đó đều lấy việc bắt nạt hắn làm niềm vui..."

Trên màn sân khấu trắng có thêm vài đứa nhỏ, tay đấm chân đá A Cửu, còn bắt A Cửu quỳ xuống đất như chó để bọn nó cưỡi, còn tiểu lên người A Cửu.


Các người lớn bồi bọn nhỏ xem múa rối bóng tức giận không thôi, cảm thấy người nhà A Cửu và những người khác thật quá đáng, hận không thể xuyên vào múa rối bóng để bênh A Cửu.

Bọn nhỏ không hiểu chuyện thì cười ngây ngốc khi thấy A Cửu bị bắt nạt, bọn nhỏ hiểu chuyện thì sẽ tức giận giống người lớn.

Những người đi ngang qua cũng bị sự hưng phấn của đám người xem múa rối bóng làm hiếu kỳ, tưởng rằng múa rối bóng xảy ra chuyện lớn gì nên cũng đi qua xem, cuối cùng càng ngày càng nhiều người xem.

"Tiểu A Cửu ngày nào cũng bị đánh cho thương tích đầy mình, mỗi tối sẽ trốn trong chăn khóc thút thít, nhưng hắn lại không vì chuyện không có linh lực mà nhụt chí, mỗi khi đến đêm yên tĩnh, hắn sẽ học theo người lớn, ngồi trên giường đả tọa tu luyện. Cứ vậy trôi qua từng ngày, chưa bao giờ ngừng lại. Trời xanh không phụ người có lòng, vào năm A Cửu 8 tuổi, cuối cùng hắn đã có thể dẫn linh nhập thể, thì ra cơ thể A Cửu khác với những người khác, cần phải khắc khổ tu luyện mới có được linh lực, Tiểu A Cửu cực kỳ vui mừng, nhưng lại không nói cho người nhà biết, bởi vì nếu chỉ có linh lực mà không có huyền thuật vẫn không được người nhà yêu thích, thế là mỗi ngày đều chạy đến học viện học lén huyền thuật, hết lần này đến lần khác đều bị người ta đánh đuổi ra khỏi học viện."


Sau màn sân khấu trắng, Ô Trúc phụ trách điều khiển các hình nhân nhỏ khác bắt nạt hình nhân nhỏ trong tay Ô Nhược.

Trong lòng hắn rất phức tạp, nhỏ giọng nói: "Oài, bắt nạt đệ đệ nhà mình thật khó chịu."

Ô Nhược nhân lúc rảnh rỗi, quay đầu nén cười, nói: "Chỉ là diễn thôi, có gì mà khó chịu chứ?"

"Làm ta nhớ đến lúc đệ còn nhỏ bị người khác bắt nạt."

"Đây vốn là cải biên từ chuyện ta bị bắt nạt khi còn nhỏ mà."

Ô Trúc tự trách: "Đều tại ta vô dụng, không bảo vệ đệ tốt."

"Chuyện đã qua lâu rồi, hơn nữa bây giờ đệ sống rất tốt." Lúc Ô Nhược nói chuyện, đồng thời dư quang khóe mắt cũng liếc thấy một đám đại nam nhân đứng ngoài màn trắng, trong đó có ba người là cậu quen, chính là Thâm Tụng, Tuyển Hành và Trọng Dung.

Cậu mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy với họ.
Tuyển Hành cong khóe miệng.

Thâm Tụng cười ha ha: "Bảo sao ta thấy giống giọng Phán Dương, quả nhiên chính là hắn."

Từ góc nhìn của bọn họ, có thể nhìn thấy hai người Ô Trúc và Ô Nhược.

"Hắn làm múa rối bóng thật thú vị, lúc con rối bóng bị đánh, không chỉ có mỗi diễn với âm thanh, mà đằng sau màn trắng hắn cũng làm ra bộ dáng bi thương."

Tuyển Hành nhìn Ô Nhược phát ra tiếng kêu "A a" khi bị đánh, mỉm cười càng sâu.

Trọng Dung nhỏ giọng nói: "Tuyển Hành đại nhân, chúng ta còn có chuyện khác phải làm, có nên đi hay không?"

Tuyển Hành mắt nhìn thẳng, nói: "Xem chút nữa đi."

Trọng Dung rũ mí mắt.

Hình nhân nhỏ của Ô Nhược bị đánh bò ra đất, cậu cũng thuận tay câu vai Hắc Tuyển Dực bên kia: "Phu quân, ta bị thương rồi."

Hắc Tuyển Dực phụ trách đổi bối cảnh, nghe vậy thì cong môi: "Bị thương ở đâu?"
"Miệng."

Hắc Tuyển Dực cúi đầu, hôn nhanh lên môi cậu một cái.

Ô Nhược cười hì hì: "Môi ngươi là linh đan dược liệu a, chưa gì đã chữa khỏi cho ta rồi."

Ô Trúc trợn mắt xem thường, bên ngoài còn nhiều người đang nhìn, vậy mà hai người này lại thân mật với nhau như chốn không người.

"Thùng thùng thùng — — U Diệp đánh trống, nhắc nhở Ô Nhược nhanh biểu diễn đi.

Ô Nhược đứng thẳng người, mắt liếc ra ngoài màn trắng thì thấy có người đang nhìn chằm chằm bọn họ, không khỏi nhìn lại, phát hiện là Lâu Khuynh Lạc đang đứng sau đám người, nhìn chằm chằm bọn họ.

"Là Lâu đại nhân." Cậu hất cằm, nhỏ giọng nói.

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc mắt một cái liền dời tầm mắt đi.

Ô Nhược tiếp tục kể chuyện xưa: "Mười năm sau, A Cửu trưởng thành, mà người trong trấn vẫn thích bắt nạt A Cửu, ngay cả mấy đứa con nít cũng lấy đá ném hắn. Rồi đến một ngày nọ, một đại thuật sư lợi hại đến trấn muốn thu nhận thiên tài trong trấn làm đệ tử, A Nhất cực kỳ vui mừng, những người khác cũng cao hứng thay A Nhất, lại chỉ có mỗi A Cửu là nhận ra, đại thuật sư thực chất là một đại ác ma khoác lớp da người. A Cửu tại chỗ vạch trần bộ mặt thật của đại thuật sư trước mắt mọi người, nhưng không ai tin lời A Cửu, thậm chí còn đuổi A Cửu khỏi trấn, A Cửu lo lắng cho người trong trấn nên lén quay về xem, lại thấy đại ác ma đang hấp thu linh lực của những người trong trấn, những người khác cũng muốn ra tay lắm, chỉ là đã bị dọa đến tè ra quần..."
Mấy đứa nhỏ ở bên ngoài cũng bị đại ác ma trên màn trắng làm cho sợ đến run lẩy bẩy.

"A Cửu thấy người nhà của mình đều bị ác ma hút hết linh lực thì cực kỳ tức giận, tuy người nhà không thích hắn nhưng hắn vẫn xem bọn họ là người thân của mình, thấy người thân bị hút hết linh lực, bất chấp việc có thể đánh bại ác ma hay không, nhào qua đó..."

Ô Nhược cầm con rối bóng bay về phía con rối bóng của Hắc Tuyển Dực: "Ma quỷ, xem chiêu đây — —"

"Đánh hắn, đánh hắn." Bọn nhỏ bên ngoài màn trắng hưng phấn hô hào.

"Tiếp thiên thủ chưởng của ta đây." Con rối bóng của Ô Nhược đánh một chưởng vào con rối bóng của Hắc Tuyển Dực, đồng thời còn kèm theo âm thanh "a" một tiếng.

Ô Nhược kể tiếp: "Mọi người trong trấn thấy A Cửu không những có linh lực mà còn có rất nhiều huyền thuật thì khϊếp sợ không thôi, đứng ngây ra đó quên cả chạy trốn, người nhà A Cửu thấy A Cửu không màng nguy hiểm tới cứu bọn họ, trong lòng vừa sợ vừa hối hận, trước kia bọn họ đối xử tệ bạc với A Cửu, nhưng A Cửu không những không so đo mà còn cứu bọn họ, khiến bọn họ cực kỳ hổ thẹn."
Con rối bóng của Hắc Tuyển Dực đứng vững lại, nhắm về phía con rối bóng của Ô Nhược.

Ô Nhược phối âm giúp y: "Đồ không biết sống chết, nếu ngươi muốn chết, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi."

Ngay sau đó, cậu còn tạo tạp âm đánh nhau, khiến mấy đứa nhỏ xem đến hưng phấn.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu cười vui vẻ, cũng cười theo.

Rối bóng trên màn trắng đánh nhau rất kịch liệt.

Đám trẻ cũng oa oa kêu to.

Đột nhiên, sau màn trắng toát ra một câu: "Mỏi miệng quá."

Đám trẻ sửng sốt.

Người lớn thì bật cười.

Tuyển Hành cũng cười một cái.

Thâm Tụng nhỏ giọng nói: "Chủ tử, chúng ta phải đi thôi."

"Xem xong rồi đi."

"..." Thâm Tụng khẽ cau mày, nhìn Tuyển Hành, rồi nhìn Ô Nhược bên kia, sao cứ cảm thấy tầm mắt của chủ tử nhà mình không phải đặt trên màn trắng sân khấu mà là người đứng sau màn trắng vậy.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ở sau màn trắng cũng đánh nhau rất kịch liệt.

"Đè chết ngươi, đè chết ngươi." Con rối bóng của Ô Nhược nhảy lên người con rối bóng của Hắc Tuyển Dực, sau đó cậu nhỏ giọng nói bên tai Hắc Tuyển Dực: "Hôn ngươi một cái."

Cậu kéo cong lưng con rối bóng, hôn lên mặt con rối bóng của Hắc Tuyển Dực một cái.

"Ôm ngươi một cái." Hắc Tuyển Dực dùng con rối bóng ôm lấy con rối bóng của Ô Nhược.

Ô Nhược lại bắt đầu giải thích: "A Cửu và đại ác ma dây dưa với nhau, khó phân thắng bại."

Bỗng nhiên, một giọng nói thâm sâu kín đáo vang lên bên tai Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược: "Đại ác ma rất đáng chết đúng không hửm?"

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược quay đầu lại, thấy U Diệp cầm thanh đánh trống, vẻ mặt oán khí trừng bọn họ: "Ta đánh trống muốn gãy tay rồi đây này, nếu còn không kết thúc, ta sẽ hóa thành đại ác ma đánh các ngươi."
Ô Nhược: "..."

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược vội đè con rối bóng của Hắc Tuyển Dực xuống đất, nói: "Trải qua đại chiến mấy trăm hiệp, cuối cùng A Cửu cũng chiến thắng đại ác ma."

"Hoan hô, thắng rồi, thắng rồi." Đám trẻ bên ngoài vui mừng reo lên.

Ô Nhược tiếp tục nói: "Mọi người trong trấn sau khi thấy đại ác ma chết, những người từng bắt nạt A Cửu đều đến để nói lời cảm tạ, đồng thời hy vọng A Cửu tha thứ cho hành vi trước kia của bọn họ. A Cửu nhìn những gương mặt ngập tràn hối hận kia, nói 'Chỉ cần các ngươi nâng ta về nhà, ta sẽ tha thứ cho sai lầm của các ngươi', mọi người nghe thấy thì vui mừng, nâng A Cửu lên và đưa về nhà, từ đây, A Cửu trở thành anh hùng trong trấn."

Ô Trúc và Hắc Tuyển Dực gỡ mấy con rối bóng khác khỏi màn trắng, chỉ để lại mỗi con rối bóng của Ô Nhược.
Ô Nhược ho khan một tiếng, điều khiển hình nhân, nói: "Câu chuyện dạy chúng ta một bài học, người thì có mạnh có yếu, không thể vì mình mạnh mà coi thường và bắt nạt kẻ yếu, mà người nhỏ yếu cũng chưa chắc đã vô dụng như tưởng tượng, nói không chừng có một ngày, người nhỏ yếu đó sẽ trở nên lớn mạnh, mà ngươi mới chính là kẻ yếu cần được bảo vệ, nên người mạnh không nhất định sẽ mạnh suốt đời, kẻ yếu cũng chưa chắc đã nhỏ yếu cả đời. Được rồi, câu chuyện đến đây kết thúc."

Cậu buông con rối bóng trong tay ra, đi tìm bọn Tuyển Hành, tuy nhiên không biết bọn họ đã rời đi từ lúc nào.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mới tải game project sekai chơi và nghiền, nên đang trong giai đoạn lười[Edit Beta/Hoàn] Phế thê trọng sinh (phần 2) - Kim Nguyên Bảo - Chương 299. Mỏi miệng quá
Đăng: 22/6/2022