[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 293: Ngươi là cái đồ đầu heo




Edit + beta: Iris

Bởi vì đến đột ngột nên Ô Nhược không kịp chuẩn bị lễ gặp mặt, may mà Kim Luyện không để ý, phải nói là lúc hắn nói chuyện thì khẩn trương đến mức không dám nhìn thẳng Ô Nhược, mắt cứ ngó sang Hắc Tuyển Dực mãi, nếu hắn không gọi tên thì cậu căn bản không biết hắn đang nói với mình.

Nếu không phải hắn là sư phụ của Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược rất muốn trêu chọc hắn, một người cao tráng như vậy, vừa cất giọng là như tráng hán như này, vậy mà gặp người có diện mạo tuấn mỹ xinh đẹp thì lại thẹn thùng như tiểu tức phụ, đúng là làm cho Ô Nhược dở khóc dở cười.

"Kia, cái kia..." Kim Luyện lắp bắp nói chuyện.

Hắc Tuyển Dực bưng chén trà lên miệng, che đi khóe môi đang cong lên.

Ô Nhược cảm thấy Hắc Tuyển Dực đang cố ý không cho cậu đeo mặt nạ, để sư phụ y khẩn trương.


"Ta, khi ta còn nhỏ, cao, trông đặc biệt xấu, thấy, thấy người có diện mạo tốt, thì, thì sẽ tự ti khẩn trương, đã qua nhiều năm như vậy, qua nhiều năm, vẫn, vẫn không thay đổi được thói quen này, để, để ngươi chê cười rồi."

Ô Nhược nghe xong liền nhớ lại lúc mình còn là một đại mập mạp, liền lấy mặt nạ ra đeo lên: "Lúc ra còn nhỏ cũng tự ti vì quá béo."

Kim Luyện thấy mặt nạ xấu xí, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "Trước kia ngươi béo bao nhiêu?"

Ô Nhược cười nói: "Béo đến mức mỗi lần ra ngoài là bị kẹt lại chỗ cửa."

"Thật không?" Kim Luyện kinh ngạc hỏi: "Ngươi sẽ không vì ta bị khẩn trương nên mới nói vậy chứ?"

"Lúc ấy ta bị trúng cổ nên mới béo như vậy, lúc ta thành thân cùng Tuyển Dực, thân to đến sáu thước, giống như người tàn phế vậy, nếu không có người bên cạnh giúp đỡ thì chuyện gì cũng làm không xong, hơn nữa linh lực còn bị phong ấn, ta vẫn luôn cho rằng mình là một người bình thường, thường bị bắt nạt nên có thể hiểu được tâm tình của ngài."


Kim Luyện đau lòng vỗ vai Ô Nhược, sau đó cả giận nói: "Mẹ nó, tên vương bát đản nào hạ cổ tức phụ của đồ đệ ta, còn phong ấn linh lực của người ta, nếu không phải phát hiện ra thì đã thành người chết rồi."

Ô Nhược mỉm cười, nâng mặt nạ lên để uống một ngụm trà, không ngờ Kim Luyện lại khôi phục bộ dạng khẩn trương, cậu đành đeo mặt nạ lại.

Hắc Tuyển Dực thấy sư phụ mình lúc thì lúng túng, lúc thì dũng mãnh, không khỏi cười khẽ.

Kim Luyện trừng mắt Hắc Tuyển Dực: "Tiểu tử ngươi quá trời hư rồi, lần nào có việc muốn xin ta đều tháo mặt nạ xuống làm ta khẩn trương, mà ta khẩn trương thì sẽ lập tức đồng ý yêu cầu."

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Chiêu này xài tốt đấy chứ?"

Kim Luyện hừ nhẹ.

Ô Nhược cười nói: "Hắn cũng thường dùng chiêu này đối phó với ta."


Kim Luyện kinh ngạc nhìn cậu: "Ngươi cũng khẩn trương khi nhìn mặt hắn sao?"

"Ta không phải khẩn trương, mà là bị sắc đẹp dụ hoặc."

Kim Luyện cười to.

Hắc Tuyển Dực ý cười càng sâu.

Bọn họ ngồi trong cửa hàng nhỏ hết nửa canh giờ mới đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, Kim Luyện lấy ra ba cái pháp khí tặng Ô Nhược làm lễ gặp mặt: "Nhẫn này tặng ngươi, bình thường đeo trên tay là được, lúc dùng nó thì truyền linh lực vào, chiếc nhẫn sẽ phát ra ánh sáng chói mắt làm đối phương ngất đi, nhưng linh giai đối thủ càng cao, thời gian ngất sẽ càng ngắn đi."

Chiếc nhẫn trông cực kỳ bình thường, có ánh sáng bàng bạc, đeo vừa ngón giữa của Ô Nhược.

"Cái mặt nạ da này thì cho tiểu đồ tôn Đản Đản, chỉ cần đeo lên là có thể hóa ra hơn một trăm gương mặt khác nhau."

Ô Nhược cười nói: "Đản Đản chắc chắn sẽ rất thích."
Kim Luyện vui vẻ chỉ vào cái vòng cổ trông y hệt chiếc nhẫn: "Vòng cổ nhỏ này là cho Tiểu Tiểu, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng ngự, ngươi kêu nó chậm rãi nghiên cứu."

"Đa tạ sư phụ." Ô Nhược hơi ngại khi nhận nhiều lễ gặp mặt như vậy.

"Lần sau các ngươi dẫn theo bọn nhỏ đến gặp ta a."

"Đợi bọn nó tỷ thí xong sẽ dẫn đến gặp ngươi, nếu không thì bây giờ ngươi tiến cung cùng chúng ta đi, có thể gặp bốn cái trứng nhỏ đang nghịch ngợm."

Kim Luyện sửng sốt: "Bốn? Không phải các ngươi chỉ có hai đứa sao?"

"Chúng ta chỉ có hai đứa, một đứa khác là con của đại ca ta, đứa nữa là con của bằng hữu ta, bốn đứa nó mà tụ lại chỗ này e là sẽ phá hỏng cửa hàng của ngươi mất."

"Ta hoan nghênh bọn nó đến phá cửa hàng nha." Kim Luyện bật cười: "Ta không biết còn có hai đứa nhỏ khác, đợi lần sau đến sẽ bổ sung thêm quà."
Ô Nhược lại hàn huyên với hắn vài câu rồi cáo biệt rời đi, sau đó hỏi Hắc Tuyển Dực: "Sư phụ ngươi không phải là luyện khí sư hả? Sao lại mở cửa hàng đồ sắt và rèn sắt?"

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Hắn mở cửa hàng đồ sắt là vì không muốn bị nhiều người đến tìm hắn luyện pháp khí."

"Nhưng lúc nãy vẫn có rất nhiều người đến tìm hắn làm pháp khí."

Hắc Tuyển Dực cau mày: "Bởi vì người bên ngoài truyền nhau rằng hắn học luyện khí ở Tu Chân giới, nên có rất nhiều người tìm hắn luyện khí."

"Hắn thật sự đã đến Tu Chân giới sao?"

"Ta không có hỏi hắn, hắn cũng chưa từng nói với ta, nhưng phương pháp luyện khí của hắn quả thật rất khác người ta."

Ô Nhược mở miệng định hỏi thêm gì đó, liền thấy đằng trước có một cô nương tú mỹ vui mừng phất tay với bọn họ, dường như có quen biết với bọn họ.
Cô nương tú mỹ đi tới hỏi: "Các ca đi đâu vậy a?"

Nghe giọng thì hình như là Hắc Tử Hà, nhị muội của Hắc Tuyển Dực, cậu không khỏi quan sát nàng, nàng mặc kính trang loại nữ màu đỏ, tóc buộc cao như nam nhân, tay cầm roi đỏ, vỗ vỗ vào lòng bàn tay.

"Muội..." Hắc Tuyển Dực cau mày, vừa mở miệng thì cô nương tú mỹ liền nói: "Muội biết rồi, muội đi liền đây."

Nàng soái khí lưu loát xoay người rời đi cùng đồng bạn.

Ô Nhược nghi hoặc: "Các ngươi quen nhau?"

Hắc Tuyển Dực thở dài: "Nàng là nhị muội."

Ô Nhược: "!!!!!!"

Thật khó tưởng tượng cô nương trang điểm chỉn chu, soái khí đầy mình chính là Hắc Tử Hà kim quang sáng chói kia.

"Không phải nàng thích cả thân kim quang lấp lánh sao?"

"Ta lệnh nàng lúc đi tuần tra thì phải mặc kính trang, cố gắng hành sự gọn lẹ."

Ô Nhược cười nói: "Quen biết nàng lâu như vậy, lần đầu nhìn rõ dung mạo của nàng, như vậy tốt hơn nhiều so với ngày thường."
Vừa dứt lời, bước chân cậu hơi khựng lại, phía đối diện hơi xéo một chút, một cô nương tiếu lệ hung ác trừng mắt bọn họ.

Ô Nhược nhíu mày, nhớ là hình như đối phương tên Do Tuyền Huỳnh.

"Tuyền Huỳnh, còn không vào đi." Người trong tiệm kêu Do Tuyền Huỳnh.

Do Tuyền Huỳnh hung ác trừng mắt Ô Nhược, xoay người đi vào tiệm.

Hắc Tuyển Dực thấy Ô Nhược nhìn sang phố đối diện thì cũng nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng một cô nương: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

"Thấy người quen thôi." Ô Nhược nắm tay Hắc Tuyển Dực: "Đi, chúng ta hồi cung."

Tối ngày 6 tháng 9, là thi đấu của thuật sư ngũ giai và lục giai.

Trước khi thi đấu, Ô Nhược lấy mặt nạ da và vòng cổ mà Kim Luyện tặng đưa cho đám Đản Đản.

Đản Đản nhận được mặt nạ da thì cực kỳ hưng phấn: "Tốt quá rồi, sau này không cần dùng mặt nạ kia nữa."
Độ dày của mặt nạ da mỏng như tờ giấy, dán lên mặt không có cảm giác gì, không khác làn da bình thường lắm.

Đản Đản đeo nó lên thì hoàn toàn biến thành người khác, diện mạo phổ thông, chắc chắn sẽ không khiến người khác chú ý, sau khi sử dụng linh lực thì khuôn mặt dần thay đổi, lại biến thành người khác: "Chơi vui, chơi vui."

Tiểu Ô U và Tiểu Dạ Cức hâm mộ nhìn Đản Đản.

Dạ Ký và U Diệp thấy con trai thích, cũng muốn tặng một mặt nạ da, tiếc là mặt nạ da có thể biến hóa thành nhiều gương mặt thì cần rất nhiều tài liệu quý báu, thậm chí là có tài liệu tìm không thấy.

Ô Nhược xoa đầu Đản Đản: "Sau này thấy sư công thì phải cảm tạ lão nhân gia, ách, tốt nhất là chuẩn bị một phần quà tặng hắn, để hắn vui vẻ."

"Dạ."

Ô Nhược nhìn ánh mắt thèm thuồng của Tiểu Ô U, buồn cười nói: "Sư phụ nói, lần sau gặp sẽ tặng quà cho các con."
Tiểu Ô U mắt sáng lấp lánh: "Hoan hô."

Tiểu Dạ Cức cũng cong khóe miệng, chứng tỏ bé cũng rất vui.

"Các tiểu chất nhi ơi, tứ thúc của các con đã về rồi đây." Hắc Tuyển Đường vừa tuần tra về liền chạy vào đại diện, giang hai tay ra ôm bốn đứa nhỏ: "Tối nay tỷ thí rồi, các con không được thua đâu nha, nếu các con thua thì bạc của ta bay mất đó."

Đản Đản đảo tròng mắt, đè giọng cho trầm xuống rồi tức giận nói: "Ngươi là ai?"

Hắc Tuyển Đường thấy khuôn mặt bé nhỏ xa lạ thì ngẩn người: "Con là ai?"

Mấy người Ô Tiền Thanh che miệng phụt cười.

Hắc Tuyển Đường hỏi Ô Nhược: "Đại tẩu, đây là con nhà ai a? Đản Đản đâu? Sao không thấy Đản Đản?"

Ô Nhược cười nói: "Đản Đản đang ở trong phòng thay áo bào."

"Vậy nó là con nhà ai?"

Đản Đản nói: "Con là cháu trai của cháu trai và cháu dâu của con trai và con dâu của cao tổ phụ."
"Cháu của cháu trai và cháu dâu của con trai và con dâu của cao tổ phụ ta?" Hắc Tuyển Đường đếm ngón tay: "Cao tổ phụ của ta có nhiều con dâu lắm a? Con trai con dâu cháu trai cháu dâu của cao nào của cao tổ phụ vậy? Nói vậy chắc là cùng thế hệ với Tiểu Tiểu rồi, sao ta chưa từng gặp con a."

"Cái đồ đầu heo này." Đột nhiên một hạt đậu phộng bay thẳng vào mặt Hắc Tuyển Đường.

Hắc Tuyển Đường ăn đau, quay đầu ra nhìn cửa đại điện, chỉ thấy sáu thị vệ cao to mắt nhìn thẳng tuần tra đi ngang qua.

Cuối cùng Ô Hi nhịn không được nữa cười to: "Ha ha."

Ô Trúc lấy tay bụm kín miệng, để không cười ra tiếng.

Đản Đản cũng nhịn không được cười khúc khích, nện bước chân nhỏ nhắn đến chỗ Hắc Tuyển Dực: "Phụ thân."

Hắc Tuyển Dực bế bé lên: "Tối nay có nắm chắc không?"
"Dạ dạ."

"Nó là Đản Đản?" Hắc Tuyển Đường kinh ngạc nói: "Nó dịch dung?"

Ô Nhược cười nói: "Cũng gần như vậy."

"Chậc, hay cho một cái Đản Đản, dám chơi tứ thúc." Hắc Tuyển Đường nhéo mũi nhỏ của bé, sau đó lại rối rắm lời của Đản Đản: "Nhưng vì sao Đản Đản lại nói là cháu của cháu trai và cháu dâu của con trai và con dâu của cao tổ phụ? Con dâu của cao tổ phụ tằng tổ mẫu, con trai của tằng tổ mẫu là tổ phụ của ta, con dâu của tổ phụ là mẹ của ta, cháu trai của con trai của mẹ ta? Không phải là con trai của con trai của mẹ ta sao?" (Thôi anh im luôn đi, rối quá  -_-)

Ô Hi cạn lời: "Huynh không phải là con trai của mẹ huynh sao? Vậy cháu trai của huynh là ai?"

"Đản Đản và Tiểu Tiểu."

"Thì đúng rồi đó."

Những người khác không khỏi bật cười.

Tiểu Tiểu cười hì hì: "Tứ thúc thật ngốc."
°°°°°°°°°°

Đăng: 12/6/2022