[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 278




Edit + beta: Iris

Tối nay biên thành vẫn tấp nập như ngày hôm qua, mọi người đều tràn ra ngoài thành đến đài thi đấu.

Lôi đài được xây bằng chất liệu đặc biệt, cao khoảng 3 mét, có thể chứa khoảng mười vạn người, cực kỳ rộng rãi, mỗi góc lôi đài đều vẽ phù phòng hộ, đề phòng mọi người đánh sập lôi đài.

Ô Trúc nhìn phù văn trên đài, tò mò nói: "Phù văn trên đài là của quốc gia nào?"

U Diệp híp mắt: "Không biết là quốc gia nào, nhưng thoạt nhìn giống..."

Hắn nhìn Quỷ Bà đứng sau Quản Đồng, thấp giọng nói: "Hơi giống với phù mà Quỷ Bà vẽ."

Ô Trúc nhìn Quỷ Bà, không nói chuyện nữa.

Ô Tiền Thanh không thấy Hắc Tuyển Dực đâu liền hỏi: "Tuyển Dực không tới xem Đản Đản thi đấu sao?"

Ô Nhược nói: "Tỷ thí vừa mới bắt đầu, có thể sẽ có người gây chuyện, nên hắn phụ trách tuần tra, nếu rảnh thì sẽ đến xem, cũng có thể đang ở gần đây giám thị trị an."


Ô Hi nói: "Dực ca bận ghê."

"Đúng vậy."

Ô Tiền Thanh hỏi: "Hắn bận như vậy, chẳng lẽ không tham gia tỷ thí sao?"

"Hắn và các đệ muội khác đều không tham gia tỷ thí."

Ô Hi tiếc hùi hụi nói: "Tiếc thật nha, nếu Dực ca lên đài, chắc chắn có thể ẵm hạng nhất."

U Diệp nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, sao hôm nay ngươi không mặc y phục mà Tuyển Dực tặng?"

"Tối nay chưa tới phiên chúng ta lên đài, mặc cũng vô dụng."

"Nhiều người tham gia như vậy, ít nhất cũng phải tới ngày thứ năm mới đến phiên chúng ta."

"Tiểu Hi, cơ thể ngươi có khó chịu gì không?" Quản Đồng đột nhiên hỏi.

Mọi người nhìn Cức Hi, hắn lắc đầu: "Không sao cả."

Hắn chỉ là đột nhiên choáng váng.

Dạ Ký nhíu mày: "Môi ngươi tái nhợt, thật sự không sao chứ?"

Ô Tiền Thanh nói: "Để Tiểu Nhược bắt mạch."

Cức Hi xoa huyệt thái dương: "Ta thật sự không sao."


Ô Nhược cũng nhận ra hắn không ổn, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, trực tiếp kéo tay hắn bắt mạch.

Dạ Ký quan tâm hỏi: "Thân thể hắn bị sao vậy?"

Ô Nhược lắc đầu: "Không có vấn đề gì hết."

"Ta đã nói không sao rồi mà." Cức Hi thu tay lại.

Dạ Ký sờ mặt hắn, rồi sờ tay hắn, thấy không lạnh không nóng gì mới nói: "Nếu khó chịu trong người thì phải nói ra, đừng cậy mạnh."

Cức Hi định phản bác lại, nhưng thấy hắn quan tâm mình như vậy thì liền gật đầu.

"Có người lên đài." Quỷ Bà giọng khàn khàn nói.

Ô Nhược nhìn về phía lôi đài, thấy có người ung dung đi lên: "Người kia hình như là Lục tổng quản?"

Ô Trúc hỏi: "Lục tổng quản? Công công trong cung?"

"Không phải, hắn là tổng quản chợ đen."

Quản Đồng không có linh lực, lại cách đài khá xa nên không nhìn thấy dung mạo của người trên đài: "Tiểu Nhược, có phải Lục tổng quản là người trẻ tuổi có dung mạo rất bình thường, lông mày dày, mũi lớn hơn người bình thường, hơn nữa mặt lúc nào cũng vô cảm đúng không?"


"Đúng vậy. Mẹ biết hắn sao?"

Quản Đồng hơi mỉm cười: "Hắn là con nuôi của ông ngoại con, là một người rất tốt."

Ô Nhược hỏi: "Vậy hắn là Lục cái gì?"

Quản Đồng bật cười.

Ô Hi tò mò nhìn nàng: "Mẹ cười gì vậy?"

Ô Nhược nhướng mày: "Chẳng lẽ tên của Lục tổng quản rất buồn cười sao?"

"Đương nhiên không phải." Quản Đồng xua tay: "Ta cười là vì tên hắn chính là Lục Tổng Quản."

Ô Nhược và những người khác: "..."

Ô Hi xấu hổ: "Sao lại có người lấy tên như vậy nhỉ."

Quản Đồng cười nói: "Tên này là ông ngoại các con đặt, đôi khi ông ấy rất lười, đôi khi lại bướng bỉnh như con nít, lúc nhặt được Lục Tổng Quản, ông ngoại các con nói sau này hắn sẽ làm tổng quản, nên sửa tên lại gọi là Lục Tổng Quản luôn."

"Hắn họ Lục hả?"

"Đúng vậy."

Quỷ Bà che miệng cười khẽ.
Quản Đồng nói: "Có phải Quỷ Bà cũng cảm thấy cha ta làm người rất tùy tiện không?"

"Ừm." Quỷ Bà cười càng tươi, cũng càng ôn nhu hơn.

Ô Nhược nhìn Quỷ Bà một cái rồi dời mắt.

Trên đài, Lục Tổng Quản đi ra giữa lôi đài.

Mọi người thấy có người lên đài thì nói: "Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, có người lên đài."

Xung quanh đều phát ra tiếng xì xào.

"Keng — —" Đột nhiên có người gõ kẽng, tiếng kẽng được linh lực thúc giục, rung chuyển như sóng biển, cực kỳ chói tai, mọi người vội che lỗ tai lại, người chịu không nổi suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Ô Nhược cau mày, chợ đen cao thủ nhiều như mây, chỉ gõ kẽng một cái thôi mà đã khiến mọi người khó chịu trong người.

Mọi người dừng nói chuyện, nháy mắt toàn trường im lặng, thậm chí tiếng côn trùng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Lục Tổng Quản sử dung linh lực để mọi người có thể nghe thấy giọng mình, đạm thanh nói: "Từ trước đến nay ta không thích nói nhiều, lời mở màn bỏ qua đi, bây giờ ta sẽ phổ biến vài quy củ tỷ thí, trận đầu là tỷ thí của mấy đứa trẻ, chỉ cần dưới 10 tuổi bất kể linh giai đều được sắp xếp thi chung với nhau. Bởi vì số lượng khá đông nên chỉ cần là người bị đánh xuống đài thì coi như mất tư cách tỷ thí, 10 người cuối cùng đứng trên đài sẽ được tham gia trận chung kết vào năm ngày sau, tiến hành xếp hạng thông qua kết quả tỷ thí. Hơn nữa trong lúc thi đấu không được dùng pháp khí, không được thừa cơ đả thương người khác, nếu không mặc kệ ngươi là người nước nào, chợ đen chúng ta đều có quyền xử quyết ngươi, hoặc là nhốt ngươi lại, cuối cùng ta muốn nói, thắng bại chỉ có một."
Nói xong, hắn liền xuống đài, sau đó trọng tài lên đài nói: "Mấy đứa trẻ dưới 10 tuổi mời lên đài."

U Diệp và Dạ Ký đặt bé xuống đất.

Ô Trúc xoa đầu Tiểu Ô U: "Thẳng thua không quan trọng, chỉ cần con có cố gắng là được, đừng để bản thân bị thương."

Oài, sau khi làm phụ thân, hắn cảm thấy mình phờ phạc hơn rất nhiều, mỗi ngày đều nhọc lòng chuyện con cái, cho dù con có an an tĩnh tĩnh đứng trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ lo tâm trạng con có tốt không, hoặc là cơ thể có chỗ nào khó chịu không.

Tiểu Ô U gật đầu: "Cha yên tâm, chúng con sẽ thắng mà."

U Diệp đắc ý nói: "Con trai ta chắc chắn sẽ thắng."

Tiểu Ô U cười hì hì, kéo tay Tiểu Dạ Cức chuẩn bị lên đài.

U Diệp nhìn Dạ Ký: "Ngươi không định nói gì với con trai ngươi sao?"

Dạ Ký nhìn con trai nhà mình: "Ta tin con làm được."
Tiểu Dạ Cức gật đầu.

U Diệp lắc đầu: "Hai phụ tử các ngươi nói ít thật, nể Cức Hi chịu đựng được các ngươi."

Cức Hi không giỏi khích lệ người khác, chỉ vỗ vai con trai để bé lên đài.

Ô Nhược cũng đặt Đản Đản xuống đất: "Nếu con thắng, ta sẽ dọn tất cả thức ăn trong khu mỹ thực về cho con."

"Dạ được." Đản Đản vui vẻ cười.

Ô Nhược nhéo mặt bé: "Nhưng không thể cậy mạnh, biết không?"

Đản Đản gật đầu.

Đản Đản ôm chặt Tiểu Tiểu, nhanh chóng chạy lên lôi đài.

"Nè, Đản Đản, con..."

Ô Nhược vội đứng dậy, U Diệp bên cạnh đè vai cậu lại: "Đừng lo lắng, bọn nhỏ sẽ chăm sóc Tiểu Tiểu, với lại Tiểu Tiểu cũng không phải đứa trẻ bình thường, không dễ bị thương như vậy đâu, hơn nữa nếu Tiểu Tiểu không muốn lên đài, Đản Đản cũng sẽ không miễn cưỡng nó, đúng không?"
Ô Nhược cười nói: "Quả thật ta lo lắng quá mức."

Bọn nhỏ đẩy đám đông ra đi thẳng đến thông đạo, sau đó chạy lon ton lên lôi đài.

Mọi người thấy bọn nhỏ cao thấp không đồng đều, không khỏi lo lắng cho đứa nhỏ nhỏ tuổi hơn: "Trận tỷ thí của tụi nhỏ không công bằng gì hết, chẳng khác nào lấy lớn khinh nhỏ, đứa nhỏ 10 tuổi tu luyện nhiều năm hơn đứa nhỏ 3 tuổi, mấy đứa nhỏ mới tu luyện chắc chắn sẽ thua."

"Cũng không còn cách nào khác, nếu lại phân đám nhỏ thành hai trận tỷ thí thì sẽ tốn thêm thời gian, hơn nữa lỡ như có đứa trẻ 10 tuổi tam giai thì sao, chẳng lẽ nó phải đánh nhau với đám người lớn, đối với bọn nó cũng rất không công bằng."

Ý kiến của mọi người đối lập nhau.

Mấy người Ô Nhược không thèm để ý có công bằng hay không, bây giờ bọn họ đang vội tìm xem bóng dáng của con mình ở đâu.
Ô Hi nhảy lên nhìn vào thông đạo: "Đám Đản Đản đâu rồi? Sao mới đó đã không thấy đâu nữa?"

Quản Đồng đè nàng lại: "Con đừng nhảy tới nhảy lui, cản tầm mắt của mấy người đằng sau, bây giờ con không thấy được chắc là do có người chặn lại."

Ô Tiền Thanh cười nói: "Bọn nó hẳn là nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ, đứa cao nhất nhóm có khi lại là người lùn trong đám trẻ, dễ bị người khác cản hết tầm mắt, chờ đến khi lên đài là thấy được thôi."

Dạ Ký và Cức Hi bay lên.

U Diệp cũng ôm Ô Trúc bay lên không.

Ô Hi hâm mộ nhìn bọn họ: "Nếu muội cũng bay được thì tốt rồi."

Quỷ Bà dán phù phi hành lên người nàng, tức khắc Ô Hi bay vụt lên.

"A! A a!" Ô Hi hưng phấn nói: "Muội bay lên rồi, bay lên rồi nè."

Ô Nhược hỏi Quỷ Bà: "Bà dán phù gì cho nàng vậy?"

"Phù phi hành?"
"Còn không?"

Quỷ Bà lắc đầu: "Hết rồi, vẽ phù phi hành rất hao linh lực, nhưng một tờ phù có thể dùng ba lần."

"A — —" Ô Hi hét lên: "Quỷ Bà, hình như con đang rơi."

Ô Tiền Thanh vội đưa tay ra, phòng ngừa nàng rơi xuống thì tiếp được nàng.

Quỷ Bà nói: "Dùng linh lực để cân bằng lại."

Ô Hi nhanh chóng sử dụng linh lực, quả nhiên bay vững hơn rất nhiều, còn có thể khống chế hướng bay và tăng tốc.

Ô Tiền Thanh hô với Ô Hi: "Tiểu Hi, con cẩn thận một chút."

Ô Nhược ngẩng đầu hỏi: "Đại ca, các ngươi có thấy đám Đản Đản ở đâu không?"

"Không có." Ô Trúc cay mày, ánh mắt lướt qua đám trẻ.

U Diệp nói: "Đông quá, tìm không thấy."

Mấy đứa trẻ lên đài ngày càng nhiều, một lát sau, trên đài chen đầy mấy đứa trẻ, rất khó tìm thấy bóng dáng con của mình.

Ô Tiền Thanh hô: "Các con đừng gấp, có khi bọn nó lên đài rồi."
Quản Đồng cười nói: "Bọn nhỏ y hệt ngươi lúc còn trẻ, cứ lo lắng con bị người khác bắt nạt hoặc đi lạc."

Ô Tiền Thanh cười xấu hổ.

Lúc này, trọng tài thúc giục: "Bọn nhỏ chưa lên đài, nhanh lên đài đi."

Mấy đứa nhỏ còn đang di chuyển trên đường, vội bước nhanh đến lôi đài.

Trọng tài bay lên không trung, thấy mấy đứa nhỏ trong thông đạo đều đã lên lôi đài, liền nói: "Cho bọn nhỏ chưa lên đài thêm chút thời gian, nếu còn không lên đài thì coi như bỏ quyền."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mình bị deadline tiểu luận dí rồi nên đăng được có 1 chương nha :(((

Đăng: 26/5/2022