[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 269: Thị trường nô ɭệ




Edit + beta: Iris

Thị trường nô ɭệ giống một cái trấn nhỏ, rộng rãi, người tới mua nô ɭệ đặc biệt nhiều, trên đường cái có rất nhiều người, nhưng phần lớn đều là người tới mua nô ɭệ ở các quốc gia khác.

"Phán Dương, có coi trọng nô ɭệ nào không?" Tuyển Hành thấy vẻ mặt tò mò của Ô Nhược thì hỏi.

Ô Nhược lắc đầu: "Hôm nay ta rảnh nên chỉ đi dạo cùng các ngươi thôi, không định mua nô ɭệ, đúng rồi, tháng này có thể ta sẽ không ở đây, các ngươi không cần đến Lan San Các nhắn lại cho ta, chờ đến ngày tỷ thí thuật sư thì gặp lại, hoặc là sau khi tỷ thí có thời gian thì tụ lại chơi."

Tuyển Hành nhíu mày: "Vậy chẳng phải không gặp ngươi cả tháng sao?"

"Ừm, tháng này rất bận, đến tháng sau thì rảnh rỗi hơn."

"Lại bận kiếm tiền?"

"Không kiếm tiền thì ai nuôi ta?"


"Ta..."

Tuyển Hành vừa nói chữ ta thì Trọng Dung phía sau lên tiếng: "Tuyển Hành đại nhân, đó là chỗ nào vậy? Sao lại có nhiều người ra vào vậy?"

Tuyển Hành quay đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, có một cái cổng lớn trang trí xa hoa: "Đó là nơi bán đấu giá nô ɭệ, nếu là nô ɭệ thượng đẳng sẽ được đưa vào đó bán đấu giá, ngươi muốn xem sao?"

"Muốn."

Tuyển Hành quay đầu hỏi Ô Nhược: "Phán Dương, ngươi thì sao?"

"Ta sao cũng được."

"Vậy vào xem đi."

Vào phòng đấu giá, mỗi người nộp mười lượng bạc, sau đó người phụ trách sẽ phát cho khách nhân một chiếc mặt nạ.

Ô Nhược nhận cái mặt nạ xấu xí mà Thâm Tụng đưa, lật lên lật xuống xem: "Vì sao vào phòng đấu giá phải mang mặt nạ?"

Thâm Tụng đeo mặt nạ lên nói: "Tùy ngươi muốn mang hay không đều được, có vài người không thích người khác biết thân phận của mình nên mang mặt nạ để che giấu, thật ra mặt nạ này là thủ đoạn làm ăn của phòng đấu giá nô ɭệ, bọn họ thu phí vào của chúng ta thì đưa một cái mặt nạ coi như quà tặng, trong lòng sẽ thoải mái hơn."


"Mặt nạ này hay ghê, còn có thể thay đổi giọng nói." Ô Nhược thấy mọi người đều đeo mặt nạ nên cũng đeo lên luôn: "Các ngươi có cảm thấy chúng ta đeo mặt nạ cũng vô dụng không, kêu tên một cái là biết thân phận của người kia liền, hay là đổi tên luôn đi?"

Tuyển Hành đeo mặt nạ hỏi: "Đổi tên gì?"

"Cầm thú, vương bát, tiện nhân, trứng thúi ngu ngốc, các ngươi chọn một cái đi."

Thâm Tụng: "..."

Tuyển Hành: "..."

Bốn cái tên như chửi vào mặt, chọn cái nào có khác gì nhau sao?

"Ngươi không thể lấy tên nào dễ nghe chút hả?" Thâm Tụng hết biết nói gì: "Lần đầu ta thấy có người lấy tên như đang tự chửi mình."

Ô Nhược cười hì hì: "Ta đùa thôi, nhưng kêu vậy cũng vui, dù sao mọi người cũng đâu biết chúng ta là ai."

Cậu đặt tay lên vai Thâm Tụng, nói đùa: "Trứng thúi ngu ngốc, cười cái nào."


Tuyển Hành: "..."

Hắn phát hiện người này lúc chưa quen bọn họ, nhìn trước nhìn sau đều thấy đứng đắn, sau khi quen rồi thì bắt đầu đùa giỡn.

Thâm Tụng kéo khóe miệng: "Tiện nhân."

Ô Nhược nhướng mày: "Ngươi kêu rất thuận miệng đấy chứ."

Thâm Tụng trợn trắng mắt: "Đi vào."

Tuyển Hành đi đến trước mặt Ô Nhược, cong môi hỏi: "Tiện nhân, ngươi thấy ta tên gì thì được."

"Cầm thú, rất hợp với ngươi."

Thâm Tụng đi đằng trước nghe Ô Nhược kêu chủ tử mình là cầm thú, suýt chút nữa trượt chân: "Ngươi, ngươi kêu hắn là cầm thú..."

Tuyển Hành đạm thanh hỏi: "Trứng thúi ngu ngốc, ngươi có ý kiến?"

"..." Thâm Tụng cạn lời: "Không có."

Chỉ cần chủ tử vui là được.

Trọng Dung: "..."

Hắn một chút cũng không muốn làm vương bát.

Ô Nhược mỉm cười hỏi: "Trứng thúi ngu ngốc, chúng ta ngồi ở đâu?"
Thâm Tụng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân, chúng ta ngồi ở ghế lô trên lầu."

Ô Nhược nhìn bộ dạng giận đến ngứa răng của hắn thì buồn cười.

Tuyển Hành thấy bả vai Ô Nhược run run, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ô Nhược đi lên cầu thang, sau đó hỏi Thâm Tụng: "Trứng thúi ngu ngốc, chúng ta ở..."

Chưa nói xong thì bỗng bị đụng vào, lảo đảo lùi ra sau.

"Cẩn thận." Tuyển Hành duỗi tay bắt lấy cánh tay Ô Nhược.

"Đa tạ." Ô Nhược nói đa tạ Tuyển Hành, rồi quay lại nhìn người không cẩn thận đụng trúng: "Xin lỗi."

Thủ hạ của người bị đụng trúng nhanh chóng rút kiếm bên hông, hùng hổ như muốn gϊếŧ người, các khách nhân khác cũng không dám đến gần bọn họ.

Tuyển Hành kéo Ô Nhược ra sau lưng, lạnh nhạt nhìn đối phương.

"Lui ra." Người bị đâm trúng trầm giọng hạ lệnh.
Các thủ hạ của hắn nhanh chóng thu kiếm lui lại chỗ cũ.

Ô Nhược đứng sau lưng Tuyển Hành, nhô đầu ra đánh giá đối phương, tuy đang đeo mặt nạ đáng sợ, nhưng từ vóc dáng cao lớn có thể nhận ra đối phương là nam tử.

Lúc cậu nhìn hoa bào màu đen của nam tử, không khỏi sửng sốt, cậu nhớ lúc sáng thức dậy, nam nhân nhà cậu chính là mặc y phục này, ngay cả áo choàng này cũng vậy.

Ô Nhược nhanh chóng nhìn thẳng vào mắt của nam nhân đeo mặt nạ, trên mặt nạ chỉ có hai cái lỗ nhỏ, thậm chí cả khóe mắt cũng không thấy, chỉ thấy được con ngươi, nhưng cậu vẫn nhận ra đối phương là trượng phu Hắc Tuyển Dực của cậu.

Trong mắt cậu lộ ra tia vui vẻ, nhưng lý trí lại nói đây không phải là nơi thích hợp để nhận nhau.

Lúc này, lực chú ý của Hắc Tuyển Dực đang đặt trên người Tuyển Hành, khí thế đối phương cường hãn sắc bén làm y không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tuyển Hành cũng nheo mắt ưng lại nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực, toàn thân tỏa ra hơi thở uy nghiêm để người khác biết thân phận của hắn tuyệt đối không thấp, không biết người đeo mặt nạ là ai.

Ô Nhược đi ra từ sau lưng Tuyển Hành, nhìn nhìn Hắc Tuyển Dực rồi quay ra nhìn Tuyển Hành, khí thế của hai người không phân cao thấp, người trước thì như kim long trên trời, cao cao tại thượng, tôn quý vô ngần, khiến người ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, người sau như bá vương dưới đất, tản ra khí thế áp đảo, khiến người khác sợ hãi. Hai người gặp nhau như hai vua tương ngộ, không ai chịu thua ai.

Cậu ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta lên lầu thôi?"

Hắc Tuyển Dực chuyển sang nhìn Ô Nhược, ánh mắt hơi ngừng lại, lập tức nhận ra người kia là phu nhân của y.

Y không khỏi lui lại hai bước, nhường bọn họ lên trước.
"Đa tạ." Ô Nhược khách khí cảm tạ y, xoay người lên lầu: "Trứng thúi ngu ngốc, chúng ta ở lầu mấy?"

"Tiện nhân, chúng ta ở lầu 3." Thâm Tụng vừa dứt lời liền nhận ngay ánh mắt lãnh lệ của Hắc Tuyển Dực, hắn cảm thấy lạnh gáy, vội chạy sang bên cạnh Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: "Ngươi quen người kia sao?"

Ô Nhược cười hỏi lại hắn: "Ngươi cảm thấy ta sẽ quen một người ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ bất phàm, khí vũ hiên ngang, cao quý vô cùng như vậy sao?"

Hắc Tuyển Dực nghe phu nhân nhà mình khen mình trước mặt công chúng thì tâm tình tốt lên, cười khẽ.

Tuyển Hành liếc nhìn Hắc Tuyển Dực, xoay người lên lầu.

Thâm Tụng quay đầu lại nhìn xuống người dưới lầu: "Ngươi không quen mà khen nhiều vậy."

Ô Nhược nhỏ giọng nói: "Người ta đã nhường đường cho chúng ta, nói vài câu dễ nghe thì có chết đâu, hơn nữa đối phương đeo mặt nạ, sao ta biết là ai được?"
"Có lý."

Trọng Dung đi cuối cùng, nhìn Hắc Tuyển Dực một cái thật sâu mới cất bước đi lên.

Bốn người đến lầu ba gian thứ năm bên tay phải, sau đó Thâm Tụng lấy một khối lệnh bài đưa cho thủ vệ canh cửa xem.

Thủ vệ thấy là lệnh bài phòng bán đấu giá nô ɭệ thì lập tức mở cửa cho bọn họ vào, căn phòng trang trí đơn giản, có một cái bàn dài và vài cái ghế, trên bàn có mấy đĩa trái cây.

Ô Nhược vừa ngồi xuống liền bắt đầu nghĩ vì sao Hắc Tuyển Dực lại đến thị trường nô ɭệ, bây giờ đang ở phòng nào.

"Phán Dương, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Tuyển Hành ngồi xuống hỏi.

Ô Nhược lấy lại tinh thần, trả lời qua loa: "Ta đang nghĩ sao các ngươi lại có phòng ở chỗ này."

Thâm Tụng nói: "Trước kia chúng ta từng bao phòng này trong vòng một tháng, bây giờ còn mười ngày nữa là hết hạn."
Ô Nhược hỏi: "Các ngươi thường đến chỗ này mua nô ɭệ sao?"

"Phòng bao này không chỉ có mỗi chủ tử sử dụng, mà còn những người khác nữa, đôi khi sẽ trùng hợp gặp người quen trong này."

"Nơi này có danh sách bán đấu giá không?"

"Thị trường nô ɭệ chỉ bán mỗi nô ɭệ, cần gì danh sách, đến khi bắt đầu bán đấu giá thì nghe người bán đấu giá giới thiệu là được." Thâm Tụng nhìn về phía Trọng Dung vẫn luôn im lặng: "Trọng Dung, hình như từ khi vào đây ngươi không nói gì hết."

Trọng Dung tháo mặt nạ xuống, đỡ trán nói: "Ta chỉ là không muốn bị kêu là vương bát."

Thâm Tụng sửng sốt, bật cười: "Đều tại ý đồ xấu của tam công tử."

Ô Nhược kéo mặt nạ lên đỉnh đầu, cười nói: "Ta cũng gọi chơi thôi, để mọi người thoải mái hơn chút."

Tuyển Hành tháo mặt nạ xuống, cong môi nói: "Sống mấy thập niên, lần đầu tiên có người kêu là cầm thú."
Thâm Tụng trợn trắng mắt: "Ta đây cũng là lần đầu tiên bị gọi là trứng thúi ngu ngốc nè."

Ô Nhược nhàn nhạt nói: "Nói vậy chắc chỉ có mình ta không phải là lần đầu tiên bị gọi là tiện nhân rồi."

Tuyển Hành, Thâm Tụng: "..."

Ô Nhược thấy bọn họ im lặng, cười nói: "Các ngươi không cần làm vẻ mặt đồng tình như vậy, bởi vì mấy người gọi ta là tiện nhân đều bị ta chơi chết hết rồi, ngay cả con của bọn họ cũng chết luôn, trong vòng cửu tộc đều bị ta gϊếŧ toàn bộ rồi, đây là kết cục của người dám gọi ta là tiện nhân."

Sau đó nụ cười rạng ngời của cậu trở nên âm trầm: "Thâm Tụng, cẩn thận ta trả thù ngươi à."

Thâm Tụng bị nhìn đến sởn tóc gáy: "Thật hay giả vậy?"

Ô Nhược cười xán lạn: "Ngươi đoán xem?"

Tuyển Hành nói: "Là giả."

Thâm Tụng gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, trước kia ngươi là ngốc tử, căn bản không làm được mấy chuyện này."
"Ồ?" Ô Nhược cao giọng: "Ngươi điều tra ta?"

Tuyển Hành liếc xéo Thâm Tụng, đúng là trứng thúi ngu ngốc.

"Khụ khụ." Thâm Tụng ho khan hai tiếng, chỉ vào đài bán đấu giá bên dưới: "Không nói nữa, không nói nữa, sắp bắt đầu bán đấu giá rồi."

Người bán đấu giá gõ kẽng: "Bắt đầu bán đấu giá."

Người dưới lầu đồng loạt dừng đàm luận.

Sau đó, đám người phụ trách nâng một cái lồng sắt ra, bên trong là một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi, mặc váy tím hở hang, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình thì sợ hãi rúc vào một góc, như một con thỏ bị chấn kinh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn chinh phục của nam nhân.

°°°°°°°°°°

Đăng: 19/5/2022