Từ Thiên Ninh đã không còn tính nguy hiểm nữa.
Thi thể vốn bị đưa đến để đốt lại đang trong lò, vẫn chưa tiến hành hoả thiêu.
Bùi Anh thở nhẹ một hơi, sau đó bắt đầu tính giờ, qua mười lăm phút nếu Hạ Nhạc Thiên vẫn chưa tới, nàng sẽ lập tức đốt thi thể này.
Quay ngược thời gian một lần nữa.
Từ Thiên Ninh giãy giụa một lúc cũng nhận ra mình không thể tránh thoát dây thừng, sợ hãi biến thành điên cuồng, gào thét với Bùi Anh và Phùng Thành Thư hô: "Mau thả tao ra, nếu không chúng mày nhất định sẽ hối hận!"
Phùng Thành Thư đã sớm ngứa mắt Từ Thiên Ninh, lập tức đi lên đá mấy chân, khiến Từ Thiên Ninh hét thảm thiết đến khi không kêu nổi nữa mới chịu thôi.
Bùi Anh không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú hai người.
Tâm trí và suy nghĩ của nàng đều nghĩ về an nguy của Hạ Nhạc Thiên, nếu không phải vì biến số ngoài ý muốn là Từ Thiên Ninh, nói không chừng Hạ Nhạc Thiên sẽ không phải mạo hiểm ở lại đó một mình.
Cho nên, đối với Từ Thiên Ninh, Bùi Anh cũng chẳng có chút hảo cảm nào.
Từ Thiên Ninh ngẩng đầu vừa lúc thấy được ánh mắt lạnh lùng của Bùi Anh, làm hắn ý thức được mình không thể cầu xin người chơi nữ duy nhất này giúp đỡ như những lần trước.
"Vì sao......"
Từ Thiên Ninh rất muốn biết vì sao bọn họ lại trói mình lại.
Phùng Thành Thư nghe vậy thì cười lạnh, "Mày nghĩ những trò mèo đó thật sự có thể giấu diếm được bọn tao sao?"
Chuyện mà Từ Thiên Ninh sợ nhất quả nhiên đã xảy ra, tự lẩm bẩm: "Tôi biết ngay mà...... tôi biết lúc ấy không phải tôi nghĩ nhiều......"
Thảo nào....
Thảo nào người kia luôn hỏi mọi người chọn số tủ nào, hóa ra là vì để hắn khai ra ba cái tủ kia.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao đối phương biết được.
Rõ ràng hắn đã giấu rất kỹ, tuyệt đối sẽ không có ai biết —— hắn đã cùng lệ quỷ hợp tác!!!
*****