Trước mắt, còn dư lại 33 tủ đông xác chưa mở ra, phải né 4 tủ đông nguy hiểm trong 33 tủ, đồng thời tìm ra thi thể đặc biệt kia, xác suất này nhỏ đến nỗi không thể hoàn thành trong mười ba cơ hội.
Phùng Thành Thư càng thêm bực bội, ánh mắt luôn nhịn không được liếc qua Từ Thiên Ninh, ánh lên nét hung tợn làm người khác giật mình.
Từ Thiên Ninh cắn răng chịu đựng sợ hãi, làm bộ không phát hiện, cúi đầu tìm kiếm với Hạ Nhạc Thiên, chỉ là sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó, Từ Thiên Ninh cũng càng thêm hận Hạ Nhạc Thiên đã từ chối đề nghị của mình, nếu không, mọi chuyện sao lại thành ra thế này.
Thời gian còn dư chín phút.
Hạ Nhạc Thiên lại chỉ một tủ trong đó, Phùng Thành Thư vội đẩy nhanh tốc độ mở khóa, trong quá trình chờ đợi, một ý tưởng đột nhiên nảy sinh trong đầu Từ Thiên Ninh, làm trái tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết.
Vì sao hắn không thừa dịp một phút trước khi thời gian quay ngược, dùng bạo lực mở tủ đông xác ra xem thi thể chứ?
Cho dù Lý quán trưởng bị đánh thức bò từ trong tủ ra ngoài, nhưng lúc đó hắn hoàn toàn có thể chạy khỏi đây, đến khi thời gian quay ngược, những thứ từng bị phá hư đều được xóa sạch dấu vết.
Nếu không phải vì hắn và Phùng Thành Thư đã lâm vào tình cảnh không phải mày chết thì là tao sống, hắn cũng không đến mức phải dùng hạ sách này.
Quan trọng nhất là, nếu hôm nay có thể tìm được thi thể kia, Phùng Thành Thư sẽ không lăm le giết mình nữa.
Mọi người cũng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi trò chơi.
Biện pháp này có thể nói là đẹp cả đôi đường.
Từ Thiên Ninh móc điện thoại ra xem xét thời gian, sau đó bắt đầu tính toán một phút cuối cùng.
Bên kia, Phùng Thành Thư đã mở cửa tủ đông ra, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đem thi thể ra rồi kéo khóa túi, toàn bộ động tác lưu loát mạch lạc.
Phùng Thành Thư lập tức lùi về sau vài bước, chỉ cần thấy có chuyện không thích hợp sẽ quay đầu bỏ chạy.
Hắn tuyệt đối không cho phép mình chết ở chỗ này.
Từ Thiên Ninh cũng lùi về sau vài bước, mà lúc này Hạ Nhạc Thiên đã nhìn thấy mặt của thi thể, sau khi xác nhận an toàn mới gật đầu với hai người, ý bảo có thể lại gần.
Vì lúc đầu đã nói trước, nên Hạ Nhạc Thiên không hề mâu thuẫn với hành vi lùi về sau của hai người.
Huống chi, nếu hai người đứng quá gần, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến Hạ Nhạc Thiên.
Thi thể này không phải bất kỳ ai trong bốn nhân viên công tác kia, nhưng bọn họ còn phải đối chiếu với ảnh chụp, mới có thể xác nhận đây có phải thi thể bọn họ cần tìm để phá giải trò chơi hay không.
Ba người mau chóng tìm ảnh chụp trên điện thoại, Phùng Thành Thư đã tìm ra bức ảnh tương ứng, lần này bọn họ cũng không may mắn, vẫn không tìm được thi thể bí ẩn kia.
Cũng có nghĩa là, tỷ lệ bọn họ vô tình dẫm trúng địa lôi cũng cao lên, áp lực và sợ hãi như tảng đá lớn treo trên đầu ba người.
Đặc biệt là Hạ Nhạc Thiên.
Chỉ có cậu biết, cái Bug đến bây giờ vẫn không xuất hiện, rất có thể đã yên lặng không tiếng động thay đổi quy tắc trò chơi.
Mà cậu vẫn như rắn mất đầu, không tìm ra manh mối.
Ngay cả bàn tay vàng của cậu vẫn chưa đưa ra bất kỳ cái gì nhắc nhở.
Hạ Nhạc Thiên lấy lại bình tĩnh, mau chóng thu dọn xong cảm xúc, tiếp tục ra hiệu cho Phùng Thành Thư mở tủ đông xác tiếp theo.
Còn cậu và Từ Thiên Ninh nắm chặt thời gian thả thi thể lại trong tủ đông.
Lúc này chỉ còn ba phút là thời gian sẽ quay ngược, Phùng Thành Thư tăng nhanh động tác, áp lực làm lòng bàn tay hắn toát ra rất nhiều mồ hôi, công cụ luôn trơn trượt khỏi tay.
Hắn đành phải chuyển công cụ qua tay trái, sau đó vội vàng chà xát tay phải lên quần áo.
Mà lúc này, thời gian quay ngược chỉ còn một phút đếm ngược.
Phùng Thành Thư còn đang luống cuống tay chân mở khóa, Từ Thiên Ninh thầm nghĩ nếu còn chần chừ nữa sẽ không kịp.
Hắn khẽ cắn môi, ý thức được đây là một cơ hội tốt.
Chỉ cần nhân lúc này chứng minh suy đoán của mình là đúng, thì lúc mình bị Phùng Thành Thư tấn công, hai người chơi kia nhất định cũng sẽ giúp ngăn lại.
Suy nghĩ này càng làm Từ Thiên Ninh kiên định hơn, nhanh chóng lấy từ Không Gian Bao Vây ra dụng cụ có thể cạy cửa tủ, dùng hết sức mạnh phá vỡ một cửa tủ trong đó.
Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng động thì giật mình quay đầu, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa, cửa tủ đã bị thủng một lỗ to, mà trong lúc này, tủ đông bên phía Phùng Thành Thư cũng được mở khóa, tự động hé ra một khe hở.
Trong chớp mắt, một cơn lạnh lẽo bò dọc theo sống lưng Hạ Nhạc Thiên, cơ thể cậu đang liều mạng phát ra cảnh báo.
Ngay lúc Từ Thiên Ninh đập vỡ cửa tủ đông xác, một dòng chữ đỏ như máu nhảy ra: [↓ Ta là thi thể]
Từ Thiên Ninh không hề phát hiện, thậm chí còn muốn tiếp tục đập cửa tủ.
Thần kinh Hạ Nhạc Thiên lập tức căng chặt, cùng lúc mở ra hai tủ đông sẽ bị trò chơi phán định là gian lận, dẫn tới việc Từ Thiên Ninh kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Thi thể sắp bò từ bên trong ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng bước lên muốn đóng cửa tủ lại, nhưng đã muộn rồi.
Từ trong lỗ hổng bị phá có một cánh tay trắng bệch vươn ra, bóp chặt cổ Từ Thiên Ninh.
Phùng Thành Thư thấy thế thì sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng chạy khỏi phòng chứa xác, cũng không quên hô to với Hạ Nhạc Thiên: "Chạy mau!"
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc cứu Từ Thiên Ninh, ngược lại còn ước gì Từ Thiên Ninh chết ngắt đi cho rồi.
Từ Thiên Ninh liều mạng giãy giụa, nhưng vì không thể hô hấp mà sắc mặt nhanh chóng trở nên đỏ tím, tròng mắt sắp lồi ra khỏi hốc mắt, dường như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Sợ hãi, hối hận dần dần bủa vây lấy Từ Thiên Ninh, lưỡi hái sắc bén của Tử Thần đang cứa vào cổ hắn, khiến hắn nhận ra dù mình có làm cách nào cũng không thể tránh thoát bàn tay của thi thể này.
Người duy nhất có thể cứu mình, chỉ có Lý Đại Minh!
Từ Thiên Ninh liều mạng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, há to miệng ú ớ vài âm tiết: "Cứu, cứu...."
Trong mắt hắn đong đầy tuyệt vọng và van xin.
Nhưng lại chẳng làm Hạ Nhạc Thiên xúc động chút nào, ngược lại cảm thấy Từ Thiên Ninh tự làm tự chịu.
*****