Cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm Từ Thiên Ninh vội vàng biện giải cho mình: "Anh Lý, anh đừng nghe hắn."
Phùng Thành Thư cười lạnh, "Vậy anh nói xem, anh có thể cống hiến cái mẹ gì cho đội ngũ này?"
Từ Thiên Ninh lại không trả lời được, hắn tuyệt vọng mím môi, bởi vì Phùng Thành Thư nói đúng, hắn không tìm thấy lợi thế để giúp mình sống sót.
Hắn biết rõ mình tuyệt đối không đánh lại Phùng Thành Thư, chỉ có thể cầu xin Hạ Nhạc Thiên: "Anh Lý, xin anh đừng từ bỏ tôi, tôi có thể làm rất nhiều chuyện, tôi bảo đảm chuyện gì cũng nghe theo anh, cầu xin anh."
Hạ Nhạc Thiên đưa tay ra hiệu cho Từ Thiên Ninh bình tĩnh, nhưng lúc này Từ Thiên Ninh sao có thể bình tĩnh nổi, vội lắc đầu, "Anh Lý, nếu anh không đáp ứng tôi, tôi sẽ không đứng dậy."
Nói xong, hắn không chút do dự quỳ xuống, cộp cộp cộp đập đầu vài cái.
Hạ Nhạc Thiên lập tức nghiêng người né ra, lạnh nhạt nhìn hắn.
Tim Từ Thiên Ninh nháy mắt rớt xuống hầm băng, cho rằng Hạ Nhạc Thiên định từ bỏ mình, lập tức bi thương oán hận nói: "Ngài là người đứng đầu Bảng Xếp Hạng, chẳng lẽ thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn người chơi khác gi.ết ch.ết tôi sao? Nếu như vậy, lúc trước vì sao lại cứu tôi."
Gương mặt Hạ Nhạc Thiên dần dần lạnh băng.
Sau khi cứu người lại bị đối phương oán hận cũng không phải lần một lần hai, chỉ làm cho ý định không muốn kết đội của Hạ Nhạc Thiên càng thêm kiên định.
Nhưng kế hoạch này đợi khi rời khỏi trò chơi rồi nói tiếp.
Người xưa nay tính tình ôn hòa như Bùi Anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận hỏi Từ Thiên Ninh: "Anh có ý gì?"
"Còn có ý gì? Tôi chỉ muốn sống sót thôi." Từ Thiên Ninh mím chặt môi.
Bùi Anh giận quá hóa cười, thân thể mảnh mai như quả bom sắp nổ mạnh, "Nhỏ yếu không phải là lý do để anh nói năng không kiêng nể gì, nếu không muốn bị người khác coi như mồi nhử, anh càng phải nỗ lực hơn bất kỳ ai, nhưng anh nghĩ lại xem, từ sau khi anh vào trò chơi, anh đã chủ động làm chuyện gì?"
Từ Thiên Ninh không nói lại được, chỉ có thể gân cổ lên: "Vậy các người sẽ trơ mắt nhìn Phùng Tam giết tôi sao?"
Bùi Anh lắc đầu, "Anh sai rồi, chúng tôi không muốn giết anh, nhưng anh cũng phải tìm lý do để phản đối biện pháp của Phùng Thành Thư."
Phùng Thành Thư kiêng kị Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh, chỉ ngồi ở chỗ kia không nói gì, ngẫu nhiên liếc qua Từ Thiên Ninh, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Trong cơn sợ hãi khẩn trương, Từ Thiên Ninh đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, vội vàng nói: "Tôi có thể đốt cháy thi thể của mình trước tiên!"
Phùng Thành Thư nghe vậy lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, "Không thể đồng ý với hắn, nếu biện pháp thiêu thi thể là sai, đêm nay người chết không chỉ có một mình hắn, ngay cả tôi cũng chết, nếu bây giờ giết Từ Thiên Ninh, tôi có thể sống sót trăm phần trăm."
Bùi Anh nghe vậy thì có chút động lòng, bởi vì biện pháp mà Phùng Thành Thư nói có vẻ rất tốt.
Chỉ là không biết Hạ Nhạc Thiên có đồng ý biện pháp này hay không.
Bởi vì từ lúc quen biết Hạ Nhạc Thiên tới giờ, nàng vẫn chưa thấy đối phương chủ động giết người chơi nào, ngược lại còn cứu người.
Hạ Nhạc Thiên cụp mắt xuống, mở miệng nói: "Tôi sẽ không giúp bất kỳ ai."
Thái độ của hắn rất rõ ràng.
Hắn đã giúp Từ Thiên Ninh một lần, nhưng không thể giúp lần thứ hai, đối với hành vi giết người để giữ mạng của Phùng Thành Thư hắn không tỏ ý kiến.
Nhưng biểu hiện mấy ngày nay của Từ Thiên Ninh quả thật làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy rất thất vọng, đối phương có thể không cống hiến gì cho đội ngũ, nhưng tuyệt đối không thể kéo chân sau.
Cho nên quyết định của cậu là không giúp ai cả.
Chân mày đang nhíu chặt của Bùi Anh chậm rãi giãn ra, im lặng không nói chuyện, chuyện lần này không liên quan đến nàng, nhưng nàng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, hình như Hạ Nhạc Thiên cũng không cảm thấy đốt thi thể là một đường sống chính xác......
Nhưng trước mắt cũng không phải cơ hội tốt để nói chuyện này.
Cả người Từ Thiên Ninh như bị mất sức, hai mắt tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, môi run rẩy một hồi mới nghẹn ngào lên tiếng: "Sao có thể như vậy......"
Hắn thật sự bị từ bỏ.
Quả nhiên, người chơi càng mạnh thì lòng dạ càng tàn nhẫn, hắn vốn không nên quá ỷ lại vào Da Da Hạ.
Có thể bò đến Top 1, sao có thể là người tốt được?
Từ Thiên Ninh bình tĩnh nhìn Phùng Thành Thư, nói: "Muốn giết tôi cũng được, nhưng tôi nhất định sẽ liều mạng phản kháng, đến lúc đó hai ta cùng đồng quy vu tận."
Phùng Thành Thư nghe vậy thì cười lạnh, "Vậy anh muốn thế nào? Tôi khuyên anh tốt nhất lấy ra một lý do có thể thuyết phục tôi."
Từ Thiên Ninh lắc đầu, "Tôi không cần tìm lý do thuyết phục anh, tôi chỉ cần thuyết phục anh Lý là được."
Phùng Thành Thư lập tức khẩn trương nhìn qua.
Từ Thiên Ninh nghiêm túc nói với Hạ Nhạc Thiên: "Anh Lý, tôi biết tôi vẫn luôn kéo chân sau mọi người, nhưng mọi người thật sự khẳng định thiêu hủy xác chết là có thể phá giải vòng tuần hoàn này sao?"
"Lỡ như thất bại, Phùng Tam nhất định phải chết, ngày mai sẽ không còn để các người làm mồi nhử nữa, tôi nghĩ, hẳn là anh không muốn Trần tiểu thư xảy ra chuyện chứ?"
"Lui một bước mà nói, cho dù ngày mai thật sự xảy ra vấn đề gì, lúc đó anh giết tôi cũng không muộn, có phải hay không?"
Hạ Nhạc Thiên híp mắt, không trả lời.
Tuy rằng cậu và Bùi Anh làm bộ không quen biết nhau, nhưng Từ Thiên Ninh vẫn nhận ra chút manh mối.
Không thể không nói, những lời này của đối phương đã thuyết phục Hạ Nhạc Thiên.
So với Phùng Thành Thư có khả năng sẽ chết trong đêm nay, Từ Thiên Ninh thật sự là quân cờ đáng giá lợi dụng.
Bùi Anh không hy vọng Hạ Nhạc Thiên vì nàng mà thay đổi kế hoạch, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì nhận được ánh mắt của Hạ Nhạc Thiên, Bùi Anh đành ngậm miệng, trong lòng dâng lên chút áy náy.
Hạ Nhạc Thiên gõ mặt bàn, nói: "Trên thực tế, cá nhân tôi cho rằng manh mối nhiệm vụ ngoài liên quan đến thi thể ra, rất có khả năng cũng ẩn chứa trong những hủ tro cốt trống rỗng trong phòng chứa tro cốt."
Lời này lập tức làm ba người chơi kinh ngạc, nếu không phải Hạ Nhạc Thiên nhắc tới chuyện này, bọn họ thậm chí đều quên mất chuyện này.
"Cậu nghi ngờ tro cốt của những thi thể kia, hiện giờ vẫn nằm đâu đó trong nhà xác sao?" Bùi Anh thử hỏi.
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc nói, "Có lẽ Phùng Thành Thư nói đúng, giai đoạn cuối trò chơi, những thi thể kia rất có khả năng đều biến thành quỷ."
Vừa dứt lời, ba người lập tức biến sắc mặt, trong lòng nặng trĩu.
Hạ Nhạc Thiên lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Không biết các người có chú ý hay không, thế giới này và xác chết có mối liên quan nào đó với nhau, ngay cả người chơi như chúng ta cũng có một cái xác y hệt gửi đến nhà xác, còn có trưởng quản Lý."
"Nếu trưởng quản Lý cũng nằm trong phòng giữ xác, có khi nào...... Bốn nhân viên công tác mỗi ngày chở thi thể đến, buổi tối cũng sẽ nằm trong phòng chứa xác hay không?"
Hạ Nhạc Thiên nhìn mọi người: "Lúc trước ở trong phòng giữ tro cốt, tôi đã đếm số lượng hủ tro cốt, tổng cộng 33 cái."
Bùi Anh đã hiểu Hạ Nhạc Thiên muốn nói gì: "Tính tất cả thi thể đang nằm trong phòng chứa xác, tổng cộng là có 43 thi thể."
"Tôi nhớ chìa khóa tủ của Hoàng Hiểu Giai là số 43, trùng khớp với 43 thi thể!" Từ Thiên Ninh cũng nhanh chóng nói.
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Không đúng, vị trí tủ đông lạnh của Hoàng Hiểu Giai nằm ở ô thứ hai đếm ngược, vậy nhà xác tổng cộng phải có 44 tủ đông xác."
Vẻ mặt mọi người khác nhau.
Bùi Anh nói: "Nếu không chúng ta lại quay lại đó xác nhận xem?"
Mọi người đều đồng ý.
Xuyên qua hành lang cũ nát, đến cửa phòng giữ xác, Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh đều trở nên khẩn trương.
Đặc biệt là Từ Thiên Ninh, có lẽ là sợ hãi Phùng Thành Thư sẽ đánh lén mình, bèn cố ý đứng cách khá xa.
Phùng Thành Thư thấy thế, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hạ Nhạc Thiên đẩy cửa ra, ánh mắt xẹt qua từng tủ đông xác, đi đến tủ cuối cùng, phía trên rõ ràng biểu hiện con số [44].
Mọi người lập tức nhìn nhau một cái, biểu tình nặng nề mang theo một chút mờ mịt.
Xác nhận số lượng tủ đông xác, bọn họ lại nhanh chóng rời khỏi phòng chứa xác, lại quay lại đại sảnh nhà tang lễ.
Trong khoảng thời gian ngắn, không có người nào mở miệng nói chuyện.
*****