Bùi Anh là người đầu tiên phản ứng lại, chần chừ nói: "Chẳng lẽ, đây là bẫy mà trò chơi cố ý thiết lập?"
Nói tới đây, suy nghĩ của nàng càng lúc càng rõ ràng, không tự chủ được nói nhanh hơn: "Nếu suy luận ngược lại, trò chơi càng không muốn chúng ta làm chuyện gì, càng chứng tỏ chuyện đó rất có thể liên quan đến đường sống?"
Phùng Thành Thư cũng kích động theo: "Nói như vậy...... Chỉ cần tôi đốt xác trước đêm khuya ngày thứ ba, cơ hội giết người có thể phá giải?"
Từ Thiên Ninh nghe vậy thì há hốc mồm, sau đó vội nói: "Nhưng đó là xác của chúng ta, nhỡ đâu ngược lại kích phát cơ hội giết người trước thời hạn thì sao?"
Từ Thiên Ninh nói không phải không có lý, đây cũng là chuyện Phùng Thành Thư lo lắng nhất, một khi chọn sai đường sống, sẽ không còn cơ hội làm lại từ đầu.
Ánh mắt mọi người lại rơi lên người Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên mở miệng: "Hiện giờ chúng ta cần biết một chuyện, đó là cho dù dùng biện pháp nào, cũng không thể bảo đảm rằng chúng ta sẽ không bị lệ quỷ kéo vào ác mộng vào đêm khuya ngày thứ ba."
Phùng Thành Thư nghe vậy, nói: "Tôi nghĩ...... Nếu lệ quỷ giết người cần phải tuân theo quy tắc, vậy Hoàng Hiểu Giai sau khi chết lại biến mất cũng để lộ rất nhiều tin tức quan trọng, nhiệm vụ đã xác định chúng ta phải thiêu hủy thi thể."
Mọi người nghiêm túc lắng nghe.
Phùng Thành Thư dừng một chút, tiếp tục nói: "Như anh Lý đã nói, vì sao trò chơi lại muốn thiết lập thời gian là ba ngày? Rõ ràng vừa đến khuya ngày thứ ba, người chơi phải chết không thể nghi ngờ, tất cả biện pháp sống sót đều không thể thực hiện được, vậy tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách......"
"Cách gì?" Từ Thiên Ninh vội hỏi.
"Đó là hoả thiêu thi thể trước thời hạn, có lẽ làm vậy lệ quỷ sẽ không có biện pháp giế.t ch.ết chúng ta trong ác mộng, bởi vì vòng tuần hoàn đã bị đánh vỡ." Phùng Thành Thư nói.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
Bởi vì từ những manh mối trước mắt, đường sống mà Phùng Thành Thư phân tích, thoạt nhìn có tính khả thi lớn nhất.
Nhưng mà, trò chơi thật sự đơn giản vậy sao?
Nếu đường sống chỉ đơn giản là đốt cháy thi thể, vậy những hủ tro cốt trong phòng kia, vì sao lại trống rỗng?
Tro cốt đã đi đâu?
Liệu có phải giống như suy đoán lúc đầu, những thi thể đó cũng giống như trưởng quản Lý, tạm thời nằm trong tủ đông xác.
Trò chơi tuyệt đối sẽ không vô cớ thiết kế manh mối khó hiểu như vậy, trong đó nhất định có nút thắt nào đó mà cậu tạm thời nghĩ không thông.
"Chuyện đã tới nước này, các người ai có biện pháp nào tốt hơn của tôi không? Nếu như không có, vậy hôm nay chúng ta phải thiêu đốt tất cả thi thể." Phùng Thành Thư nhìn mọi người, bình tĩnh nói.
Từ Thiên Ninh lập tức trừng to mắt, trong lòng rất bất mãn, "Dựa vào cái gì?"
Phùng Thành Thư lạnh băng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sát ý, "Tôi vẫn còn một cách khác, đó là giết anh trước, kết thúc vòng luân hồi."
Sống lưng Từ Thiên Ninh lạnh run, vội vàng trốn ra sau lưng Hạ Nhạc Thiên, sắc mặt tái nhợt, nói: "Anh không thể giết tôi, anh Lý sẽ không trơ mắt nhìn anh giết tôi."
Phùng Thành Thư cuối cùng cũng không kìm nén được tức giận và không cam lòng, nhìn Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh, "Nếu cần thiết phải hy sinh một người mới phá giải cơ hội giết người, các người thật sự muốn người đó là tôi sao?"
"Từ Thiên Ninh suýt chút nữa đã hại chết chúng ta, so về mọi mặt, tôi mạnh hơn Từ Thiên Ninh rất nhiều, không phải sao? Hắn có thể giúp các người được chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng không thể."
Phùng Thành Thư nói ra suy nghĩ trong lòng, lý do đầy đủ đến nỗi Từ Thiên Ninh cứng họng không trả lời được, cả người run lên.
Hắn sẽ bị từ bỏ sao?!!!
*****