[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 321: Tuyệt vọng




Nhưng đáp án chỉ có Hoàng Hiểu Giai đã chết mới biết được.

Không, có lẽ còn một người biết.

Ví dụ như...... Phùng Thành Thư.

Tin tức mà Phùng Thành Thư giấu giếm trước đó, có lẽ có thể giải đáp vấn đề này.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, lập tức quay lại nhà tang lễ, vừa mới đến hành lang thì nhận được tin nhắn Bùi Anh gửi đến, nói Phùng Thành Thư và Từ Thiên Ninh đều bị kéo vào cảnh trong mơ.

Hạ Nhạc Thiên cất điện thoại, bước nhanh hơn.

Bốn căn phòng trong hành lang đều mở toang, Hạ Nhạc Thiên liếc mắt nhìn vào trong, vừa lúc thấy được ba người đều ngồi trong phòng Bùi Anh, bầu không khí cực kỳ quái lạ.

Hạ Nhạc Thiên vào cửa, nói: "Cụ thể xảy ra chuyện gì?"

Ba người lập tức ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía sau Hạ Nhạc Thiên, ngay sau đó sắc mặt ba người đều thay đổi.


Giọng điệu Bùi Anh mang theo chút do dự, hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng Hiểu Giai......"

Hạ Nhạc Thiên cụp mi mắt, nói: "Ừ, Hoàng Hiểu Giai đã bị gϊếŧ chết trong mộng."

Tuy đã sớm đoán được, nhưng sau khi nghe Hạ Nhạc Thiên xác nhận, ba người vẫn khó tránh khỏi cảm xúc thương cảm, thố tử hồ bi(*).

(*) Thố tử hồ bi: (Thỏ chết cáo khóc thương) Vật thương đồng loại, ý chỉ lòng thương xót cho những người đồng hành có vận mệnh giống mình.

Hoàng Hiểu Giai đã chết, tiếp theo tất nhiên là bọn họ.

Đồng thời cũng chứng minh được một chuyện.

"Có lẽ lúc ấy Hoàng Hiểu Giai thật sự không nói dối, cô ấy quả thật không nhớ rõ mình có ngủ hay không, nếu không thì nhất định sẽ nghĩ cách trốn tránh nguy hiểm." Tâm trạng Phùng Thành Thư rất phức tạp.

Từ Thiên Ninh nhịn không được run lên, trên mặt tràn đầy sợ hãi, cho dù hắn đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể gạt được những người chơi ở đây.


Đặc biệt là Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày, phản ứng của Từ Thiên Ninh có chút kỳ quái.

Hắn đang sợ hãi điều gì......

Phùng Thành Thư còn đang thở ngắn than dài, cuối cùng nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, đưa ra nghi vấn, "Không phải anh nói sẽ sử dụng đạo cụ kéo dài thời gian lệ quỷ tấn công sao? Sao Hoàng Hiểu Giai vẫn bị kéo vào ác mộng?"

Lúc này Từ Thiên Ninh có vẻ đứng ngồi không yên, dường như hắn đang nỗ lực ngăn cản suy nghĩ muốn tông cửa chạy khỏi phòng.

Hạ Nhạc Thiên nhìn thoáng qua Phùng Thành Thư, kể lại tình huống ngay lúc đó, sau đó tổng kết lại: "Nói cách khác, trừ khi thi thể hoàn toàn bị thiêu đốt thành tro, không thì lệ quỷ vẫn có thể gϊếŧ người."

"Nhưng chúng ta không hề có cách nào để ngăn cản chuyện này" Bùi Anh nặng nề nói: "Có khi nào...... Là bởi vì chúng ta đã bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó không?"


Trò chơi tất nhiên có một đường sống an toàn, có thể giúp người chơi không bị lệ quỷ gϊếŧ chết.

"Nhưng sau khi Hoàng Hiểu Giai bị gϊếŧ chết, vì sao lại biến mất chứ......" Bùi Anh nhíu mày, không nghĩ ra nguyên nhân.

"Đây là lý do tôi vội quay trở về gặp mọi người, tôi muốn biết Phùng tiên sinh và Từ tiên sinh đã mơ thấy gì vào đêm nay, chuyện này rất có thể liên quan đến manh mối đường sống của chúng ta."

Hạ Nhạc Thiên vừa vừa nhìn về phía hai người đang ngồi khá xa nhau, trong lòng hiện lên một suy đoán.

Từ Thiên Ninh...... đang sợ Phùng Thành Thư sao?

Chẳng lẽ Từ Thiên Ninh đã mơ thấy gì đó liên quan đến Phùng Thành Thư?

Có lẽ đây cũng là tin tức mà Phùng Thành Thư đang cố tình giấu giếm.

Nhưng đây chỉ là suy đoán của Hạ Nhạc Thiên, muốn xác nhận chuyện này vẫn phải nghiệm chứng mới được.
Từ Thiên Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, bởi vì quá sợ hãi mà mấp máy miệng, mặt mũi cực kỳ tái nhợt.

Hạ Nhạc Thiên lại nhìn về phía Phùng Thành Thư, "Phùng tiên sinh, không bằng anh nói trước đi?"

Dường như Phùng Thành Thư vẫn không phát hiện chuyện gì không thích hợp, nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Phùng Thành Thư ngẫm nghĩ, như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói: "Tối hôm qua sau khi về phòng, tôi đac ép mình đi ngủ, ta chắc chắn là tôi đã ngủ."

Mọi người nghiêm túc lắng nghe.

"Chờ đến khi tôi lấy lại ý thức, tôi mới phát hiện tôi lại bị kéo vào ác mộng, lúc này tôi vẫn không thể cử động. Đáng sợ nhất là, tôi vẫn có thể cảm giác được con quỷ kia đang nhìn chằm chằm sau lưng tôi, làm tôi sởn tóc gáy."

Bùi Anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó khủng bố cỡ nào, không khỏi siết chặt tay áo.
Chút sợ hãi còn sót lại trong lòng Phùng Thành Thư bị phóng đại lên mấy lần, ngay cả giọng nói cũng lây dính vẻ kinh hoàng: "Hơn nữa, tôi có thể cảm giác được, nó càng lúc càng lại gần tôi."

"Ta có dự cảm, nếu tôi không nghĩ cách quay đầu nhìn, con quỷ kia nhất định sẽ gϊếŧ tôi vào ngày thứ ba!" Phùng Thành Thư kích động nói lớn tiếng, biểu tình trở nên vặn vẹo.

"Giống như.... Hoàng Hiểu Giai......" Bùi Anh lẩm bẩm.

Năng lực gϊếŧ người đáng sợ này, làm người chơi ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Cách chết này thật khiến lòng người run sợ.

So với những thế giới Trò Chơi lần trước càng khó khăn hơn nhiều.

Bùi Anh siết chặt tay áo, đáy mắt trở nên kiên định hơn.

Nhưng mặc kệ thế nào, không đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không thể để mình chìm vào cảm xúc bi quan và tuyệt vọng.
Nhất định sẽ tìm ra cách.

*****

Editor: Thế Giới này khó đấy, và dài muốn hẹo luôn, thông báo với mọi người là phó bản này hơn 60c mới xong. Mà có rất nhiều chương chỉ khoảng 900 chữ ┐⁠(⁠ ⁠˘⁠_⁠˘⁠)⁠┌