[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 317: Ngày thứ ba




Hạ Nhạc Thiên quay về phòng, vừa mới nằm xuống đã nhận được tin nhắn của Bùi Anh.

Nội dung đại khái là cảm thấy Phùng Thành Thư có khả năng đang nói dối, hoặc là che giấu tin tức quan trọng nào đó, nguyên nhân có lẽ là muốn đạt được nhiều điểm hơn.

Hạ Nhạc Thiên hơi sửng sốt.

Lúc nãy cậu vẫn luôn thắc mắc nguyên nhân Phùng Thành Thư muốn che giấu ác mộng của mình, giờ được Bùi Anh nhắc nhở mới bừng tỉnh.

Mỗi người chơi đạt được điểm tích lũy không giống nhau, bởi vì quy tắc trò chơi sẽ căn cứ vào biểu hiện của mỗi người chơi để đánh giá cho điểm.

Hơn nữa, Cửa hàng thứ hai được cập nhật gần đây đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất nhiều người chơi muốn kiếm thêm càng nhiều điểm tích lũy.

Cho nên Phùng Thành Thư mới cố ý che giấu tin tức quan trọng kia.

Nhưng chuyện này cũng đem đến trở ngại cho mọi người chơi.


[Da Da Hạ: Tôi biết rồi, xem tình hình đã.]

Vừa đặt điện thoại xuống không bao lâu, Thích Lệ Phi đã nhắn tin đến.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Nếu phát hiện tình huống đặc thù không thể xử lý, nhớ kêu tên của tôi.]

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp, tỏ vẻ mình biết rồi, sau đó lại hỏi Thích Lệ Phi có phải đang bận việc hay không.

Bởi vì cậu có thể cảm giác được mấy buổi tối gần đây Thích Lệ Phi rất ít nhắn tin trò chuyện với mình.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Gần kết thúc Thi Đấu Xếp Hạng rồi, người tham gia trò chơi dần dần tăng lên, mỗi thế giới đều cần phải điều chỉnh quy tắc.]

Hạ Nhạc Thiên hơi ngoài ý muốn vì Thích Lệ Phi còn phải phụ trách phương diện này, thảo nào mấy ngày nay bận rộn như vậy.

[Da Da Hạ: Vậy anh cũng phải nhớ nghỉ ngơi đấy, đừng quá mệt mỏi.]


[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Tôi hiểu rồi, em cũng vậy, gặp được Bug không thể giải quyết Bug thì phải gọi tên tôi.]

[Da Da Hạ: Ừm, được.]

Hai người lại nói chuyện trong chốc lát mới lưu luyến tạm biệt nhau.

Trời cũng sắp sáng rồi.

Thích Lệ Phi đã bận rộn một ngày, cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hạ Nhạc Thiên nằm xuống nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên những chuyện xảy ra vào ban ngày.

Đường sống tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Nhưng dựa vào những manh mối có được trước mắt, đây là đường sống duy nhất.

Đó là vào đêm khuya ngày thứ ba, lợi dụng bùa vàng để ngăn cản lệ quỷ kéo người chơi vào ác mộng, đồng thời thiêu hủy thi thể.

Có lẽ làm vậy sẽ phá giải được nguy cơ lần này.

Nếu không, Hoàng Hiểu Giai phải chết không thể nghi ngờ.


*

Trời sáng.

Năm người chơi lại lần nữa tụ tập ở đại sảnh.

Trong đó, sắc mặt của Phùng Thành Thư và Hoàng Hiểu Giai có vẻ không tốt lắm, có lẽ là buổi tối ngủ không ngon.

Cũng có thể nói là không hề ngủ.

Hạ Nhạc Thiên cúi đầu, nghiêm túc xem đoạn video quay lại, vẫn không có gì bất thường.

Cậu đưa camera cho Bùi Anh, nói: "Tôi đi phòng chứa xác một chuyến."

Bùi Anh gật đầu.

Phùng Thành Thư vẫn mở lời muốn đi theo Hạ Nhạc Thiên như lần trước.

Hạ Nhạc Thiên không từ chối.

Trong hành lang, hai người một trước một sau bước đi.

Phùng Thành Thư đi phía sau nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng bước nhanh đuổi kịp Hạ Nhạc Thiên, nói: "Tối nay chỉ sợ Hoàng Hiểu Giai sẽ gặp nguy hiểm, anh Lý à, anh định làm thế nào?"

Hạ Nhạc Thiên không quay đầu nói: "Dĩ nhiên là làm theo quy tắc trò chơi."
Phùng Thành Thư không vừa lòng với đáp án này, nhưng lại không dám tiếp tục nói lời khách sáo.

Hai người bước vào phòng chứa xác.

Lúc này Phùng Thành Thư học thông minh, nhắm mắt theo đuôi Hạ Nhạc Thiên, cẩn thận quan sát từng động tác của cậu, sợ bỏ qua chi tiết nào đó.

Hạ Nhạc Thiên nhìn kẹt cửa của hai tủ đông lạnh, sợi khăn lông mà cậu cố ý cắm vào vẫn ở nơi đó, không có dấu hiệu bị động vào.

Hạ Nhạc Thiên giơ tay bảo Phùng Thành Thư theo mình rời khỏi phòng chứa xác, trên đường quay lại, Phùng Thành Thư nói: "Anh Lý, hai tủ đông xác kia vẫn chưa từng mở ra sao?"

Hạ Nhạc Thiên lơ đãng ừ một tiếng, chìm vào suy tư.

Nếu như lệ quỷ chỉ có thể gϊếŧ người trong mơ, thời gian hạn chế trong ba ngày, nói cách khác là ngày cuối cùng mới có thể gϊếŧ chết người chơi......
Nhưng thi thể đặt trong tủ đông chưa từng bò ra ngoài. Rốt cuộc là chỗ nào không đúng....

Hạ Nhạc Thiên cau mày, cảm thấy mình đã bỏ sót chỗ nào đó.

Chỉ cần tìm được chỗ này, có lẽ cậu sẽ hiểu nguyên nhân vì sao.

Mọi chuyện còn phải chờ đến đêm nay mới biết được.

*****