Trưởng quản Lý đi đến trước cửa phòng chứa xác, bỗng nhiên dừng bước.
Hạ Nhạc Thiên lập tức nghiêng người trốn đi.
Nhưng trưởng quản Lý giống như đã thấy được Hạ Nhạc Thiên, ông ta quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên ẩn nấp, nháy mắt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên nấp sau vách tường, thấy vậy thì tim như ngừng đập.
Trưởng quản Lý đã phát hiện ra cậu.
Nhưng ngay sau đó, trưởng quản Lý chậm rãi thu hồi ánh mắt, mở cửa đi vào phòng giữ xác, giống như không để ý hành vi theo dõi của Hạ Nhạc Thiên.
Cửa chậm rãi đóng lại......
Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên cũng không cần cố tình che giấu hành tung của mình, quang minh chính mở cửa.
Mà trưởng quản Lý lại một lần nữa biến mất.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày.
Cậu không thể xác định trưởng quản Lý có nằm trong tủ đông xác hay không, với lại nằm trong hộp đông lạnh nào.
Bởi vậy, ngoài hộp đông lạnh xác chết do Hoàng Hiểu Giai phụ trách ra, những hộp khác đều có khả năng là nơi trưởng quản Lý đang nằm.
Ngoài chuyện này ra...... Những hộp đông lạnh khác, thật sự đều trống rỗng sao?
Có khi nào bên trong vẫn còn những xác chết khác đang trừng to mắt, chờ người chơi mở hộp Pandora, kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ....
Hạ Nhạc Thiên vừa nghĩ vừa đánh giá những hộp đông xác chết xung quanh, so sánh với hộp đông xác mà Hoàng Hiểu Giai phụ trách.
Nhưng đáng tiếc là, muốn phân biệt bên trong có xác chết hay không, chỉ có thể dùng chìa khóa bên người của trưởng quản Lý, mở từng hộp đông lạnh để kiểm tra đo lường.
Hạ Nhạc Thiên mau chóng rời khỏi phòng chứa xác, quay lại đại sảnh hội họp với mọi người.
Nhưng không khí giữa bốn người chơi có chút giằng co, Hoàng Hiểu Giai là người đầu tiên làm nhiệm vụ đang đỏ hốc mắt, im lặng không rên một tiếng.
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Còn chuyện gì nữa, Hoàng Hiểu Giai một hai bắt chúng tôi nửa đêm không được đóng cửa, như vậy có thể nghe ngóng được động tĩnh ngoài hành lang bất kỳ lúc nào." Từ Thiên Ninh oán giận mở lời, hơi giận dữ: "Nếu không đóng cửa, ai biết có thể kích phát điều kiện gϊếŧ người của lệ quỷ hay không chứ!?"
Người ở đây đều biết, chuyện Từ Thiên Ninh nói thật sự có thể sẽ xảy ra, nói không chừng buổi tối xác chết vùng dậy, bắt đầu lùng sục gϊếŧ chóc người chơi thì sao...
Hạ Nhạc Thiên đang định nói chuyện thì Hoàng Hiểu Giai đột nhiên nói: "Các người không muốn thì thôi, nhưng tôi nói trước, nếu tôi phát hiện manh mối gì, cũng sẽ không nói cho các người."
"Được thôi." Từ Thiên Ninh liếc cô.
Ưu thế của Hoàng Hiểu Giai ở chỗ cô ta là người đầu tiên làm nhiệm vụ, nhưng ngày hôm sau vẫn có một xác chết khác được đưa đến, khi đó ưu thế của cô ta sẽ không còn sót lại chút gì.
Hoàng Hiểu Giai dĩ nhiên cũng biết điều này, mặt mũi lạnh tanh.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy nguy hiểm ngày đầu tiên hẳn sẽ rất thấp, chỉ ở thời điểm sắp đốt cháy thi thể trong nửa đêm ngày thứ ba, mới có khả năng kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ.
Nói cách khác, ngày thứ ba, mới là thời gian lệ quỷ gϊếŧ người.
Nhiệm vụ của Hạ Nhạc Thiên là tìm được đường sống, và bảo vệ Bùi Anh sống sót rời khỏi trò chơi.
Quan trọng nhất là, thế giới này có Bug không?
Người chơi chết càng nhiều, càng khiến Bug khống chế thế giới Trò Chơi nhanh hơn, cuối cùng trở thành vòng tuần hoàn ác tính, dẫn tới toàn bộ người chơi chết hết.
Nghĩ vậy, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định, là cố gắng trong phạm vi cho phép, giữ được mạng sống của Hoàng Hiểu Giai.
"Không bằng như thế này, hôm nay trước nửa đêm cô đừng ngủ, chờ sau nửa đêm tôi sẽ gác thay cô, thẳng đến trời sáng." Hạ Nhạc Thiên đề nghị.
Hoàng Hiểu Giai ngẩn người, mấy giây sau mới phản ứng lại, mừng rỡ nói: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh."
Hạ Nhạc Thiên cười ôn hòa, bắt đầu nói về chuyện phòng chứa xác với mọi người, "Hiện giờ, điều duy nhất còn chưa xác định là không biết những hộp đông lạnh khác có chứa thi thể nào nữa không."
Phòng chứa xác có tất cả 44 hộp đông lạnh, bỏ đi bốn thi thể sẽ được đưa đến trong bốn ngày kế tiếp, cùng với hộp đông lạnh mà trưởng quản Lý đang ẩn thân, nếu nghĩ theo tình huống xấu nhất, 38 hộp đông lạnh còn lại, nói không chừng đều chứa xác chết.
Sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch.
Phùng Thành Thư chợt nghĩ đến một cách, nói: "Nếu không chúng ta hỏi trưởng quản Lý đi? Tuy nó là quỷ, nhưng chỉ cần chúng ta không gõ cửa phòng nó, chắc hẳn nó sẽ trả lời vấn đề của chúng ta, đúng không?"
"Đây cũng là một cách, nhưng chờ khi xác chết thứ hai được đưa đến vào ngày mai hãy nói." Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nói.
Mọi người không phản đối, đều đồng ý với Hạ Nhạc Thiên.
10 giờ sáng, mọi người không muốn ở lâu trong đại sảnh nhà nhà tang lễ, bèn chạy ra ngoài phơi nắng, thuận tiện ăn uống chút gì đó.
Đến giữa trưa, mọi người bắt đầu làm theo kế hoạch đã bàn từ trước, đi vào phòng thứ ba ở hành lang bên trái, cũng chính là [Phòng gửi tro cốt].
Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, trong tay nắm chặt đạo cụ phòng thân, Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa ra nhìn vào trong, sau đó gật nhẹ với mọi người.
Mọi người lần lượt đi vào, cẩn thận quan xung quanh.
[Phòng gửi tro cốt] cũng không có cửa sổ, mọi người lại không dám tùy ý bật đèn, chỉ có thể dùng đèn pin chiếu sáng.
Có rất nhiều giá trưng bày, tầng nào cũng chứa đầy hủ tro cốt, đều là màu cọ nâu giống hệt nhan, phía trước hộp dán hình của người chết, vẻ mặt cứng đờ quỷ dị.
Đứng giữa căn phòng đầy hủ tro cốt, có cảm giác như bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, đặc biệt là Hoàng Hiểu Giai, tóc sau gáy đều dựng đứng lên, hận không thể chạy khỏi nơi này.
Nhưng so với việc đối mặt với những bức ảnh đáng sợ này, cô càng không muốn đứng bên ngoài một mình.
Hạ Nhạc Thiên nhìn lướt qua mỗi bức ảnh, nhưng không tìm được tro cốt của trưởng quản Lý cùng với bốn nhân viên công tác kia.
Nói cách khác, lần này bọn họ vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào, Hạ Nhạc Thiên cẩn thận đếm số lượng, phát hiện có tổng cộng 38 hủ tro cốt.
Đây là trùng hợp hay là gì khác?
Hạ Nhạc Thiên cau mày nhìn chằm chằm một hủ tro cốt, đột nhiên mở nắp ra nhìn vào trong, Bùi Anh thậm chí còn không kịp ngăn cản, nôn nóng nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Nhưng mà Hạ Nhạc Thiên lại ra hiệu cho Bùi Anh, bảo nàng nhìn vào trong hủ tro cốt.
Bùi Anh hơi sửng sốt, lập tức nhón chân nhìn vào trong, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bên trong hủ tro cốt trống không.
Bùi Anh nhận ra chuyện gì đó, nhanh chóng mở các hủ tro cốt khác để kiểm tra.
Ngoài ý muốn chính là, tất cả hủ tro cốt bên trong ngăn tủ đều trống không, không hề có tro cốt.
Tại sao lại như vậy?
Những người khác chú ý tới vẻ mặt nặng nề của Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh, bèn tiến lại gần, sau đó thấy được hủ tro cốt trống rỗng trong tay Bùi Anh, đều tỏ vẻ kinh ngạc kinh ngạc.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú vào bức ảnh trên hủ tro cốt, đưa tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mọi người dĩ nhiên không muốn ở lại đây thêm chút nào, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Năm người chơi lại tụ tập ở đại sảnh.
Từ Thiên Ninh mở miệng: "Những hủ tro cốt đó đều trống rỗng, chuyện này có nghĩa là ——"
Hắn nói tới đây, đột nhiên không mở miệng nói tiếp được nữa.
Hắn cảm thấy chuyện này quá kinh khủng, làm cả người hắn rét run.
"Có, có ý gì?" Hoàng Hiểu Giai bị dọa đến nổi da gà, sau đó đột nhiên mở to mắt, "Chẳng lẽ......"
Từ Thiên Ninh nói tiếp: "Nếu những hủ tro cốt đó trống không, vậy thì chỉ có hai khả năng."
"Một là những hủ tro cốt đó đã bị đổ mất do một nguyên nhân không biết tên, hai là —— những thi thể đó vẫn còn nằm trong nhà xác."
Mà khả năng thứ hai có vẻ cao hơn nhiều.
Cũng là khả năng mà các người chơi sợ hãi nhất.
Nói cách khác, đa số hộp đông lạnh trong phòng chứa xác đều có một khối thi thể đang nằm.
"Những thi thể đó, sau này sẽ không bật dậy thành xác chết di động chứ......" Phùng Thành Thư cười khan hai tiếng, sau đó không cười nổi nữa.
Hiển nhiên, khả năng này rất có thể xảy ra.
"Mấy ngày nay cẩn thận một chút, đừng làm gì cả." Hạ Nhạc Thiên bổ sung.
Mọi người sợ hãi gật đầu.
Thời gian trôi nhanh đến 3h chiều, nhà tang lễ vẫn rất yên bình, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Mà Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này sạc pin cho hai camera kia, chờ đến tối lại tiếp tục dùng.
Qua một giờ sau, Hạ Nhạc Thiên lại đi đến trước cửa phòng chứa xác, tìm hộp đông lạnh số [43] do Hoàng Hiểu Giai phụ trách.
Nó đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Chỉ có Hoàng Hiểu Giai mới mở được.
Không đúng, còn có trưởng quản Lý, nói không chừng trong tay ông ta vẫn còn chìa khóa, có lẽ ông ta cũng có thể mở được hộp đông lạnh xác chết.
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi vài giây, sau đó lấy một cái khăn lông từ Không Gian Bao Vây, lại rút ra một sợi lông mỏng kẹp vào cửa hộp đông xác chết.
Làm xong những chuyện này, Hạ Nhạc Thiên mới rời khỏi phòng chứa xác.
Đến 9 giờ tối, mọi người trở về phòng riêng.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thích Lệ Phi, thuận tiện nhắc về trò chơi.
[Da Da Hạ: Em hẳn là người đầu tiên vào trò chơi mới đúng, kết quả lại trở thành người cuối cùng, chuyện này có phải liên quan đến anh không?]
Qua vài giây, Thích Lệ Phi mới trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Tôi đã kiểm tra rồi, không phải.]
Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, không biết có nên tin lời Thích Lệ Phi nói hay không.
Từ lúc quen biết Thích Lệ Phi đến lúc yêu nhau, Thích Lệ Phi chưa từng nói dối, là một người rất đáng tin tưởng.
Nhưng mà......
Hạ Nhạc Thiên lại nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó Thích Lệ Phi đã ném nồi cho cậu đội.
NPC điên rồ cỡ nào mới có thể làm ra chuyện này?
Hạ Nhạc Thiên xoa trán, càng không biết có nên tin tưởng Thích Lệ Phi không nữa.
Dường như Thích Lệ Phi cảm nhận được nhân phẩm của mình bị nghi ngờ, lại gửi đến một tin nhắn.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Ngoài tôi ra, Bug cũng có thể thay đổi quy tắc trò chơi.]
Lời của Thích Lệ Phi nhắc nhở Hạ Nhạc Thiên, trong lòng cậu lập tức hiện lên một suy đoán.
Chẳng lẽ, những chuyện này đều là do bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao!!] làm?
Hạ Nhạc Thiên yên lặng chọc màn hình điện thoại, lại quơ tay múa chân, nhẹ giọng hỏi: "Có ở đây không?"
Bàn tay vàng vẫn không có phản ứng.
Hạ Nhạc Thiên cũng đã nhận ra, bàn tay vàng không thường xuyên xuất hiện.
Có đôi khi nó chỉ xuất hiện trong thời khắc cực kỳ nguy hiểm, nếu không cứ rúc đầu làm như không tồn tại.
Đặc biệt là ở vòng Thi Đấu Xếp Hạng trước đó, nếu không phải Hạ Nhạc Thiên chủ động nói chuyện với bàn tay vàng, chỉ sợ nó sẽ núp mãi cho đến khi qua trò chơi lắc xúc xắc.
Nhưng cũng không chừng lúc đó bàn tay vàng sẽ tự động nhảy ra giúp Hạ Nhạc Thiên.
Chỉ là chuyện này vẫn chưa được nghiệm chứng.
Hạ Nhạc Thiên ngẫm nghĩ, lại thử nói thầm với bàn tay vàng.
"Trong trò chơi này mày không cần giúp tao, nhưng tao muốn biết chuyện tao trở thành người cuối cùng tiến vào trò chơi, có phải là do mày làm không?"
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Bỗng nhiên, trước mắt cậu hiện lên một dòng chữ nhỏ, không đến một giây đã chớp tắt.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn đọc được dòng chữ đó.
Khí lạnh lập tức bò lên sống lưng
[Suỵt!!!! Nó đang nhìn cậu!!!]
*****
Editor: Suỵt, pass chương sau