Nếu Trái Kiwi chưa từng tham gia Trò Chơi Tử Vong, mới 8 giờ sáng nhất định là còn ăn vạ trên giường đến giữa trưa mới có thể dậy.
Nhưng Trái Kiwi đã trải qua Trò Chơi Tử Vong lại không có chút ý định ngủ nướng nào, trực tiếp bò dậy thay quần áo rửa mặt, thuận tiện hỏi Hàn Mai Mai: “Hàn Mai Mai, có phải chị dậy rất sớm không?”
Hàn Mai Mai sửa sang quần áo, gật đầu “Mỗi lần đến thời gian thì chị đều sẽ tự động tỉnh dậy.”
Muốn ngủ nướng cũng không thể.
Trái Kiwi có chút xấu hổ, “Vậy lần sau nếu chị tỉnh, nhất định phải kêu em dậy theo.”
Hàn Mai Mai nhìn Trái Kiwi, đáy mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói, “Ừ.”
Có lẽ lúc này Trái Kiwi còn chưa nhận ra —— bọn họ sẽ không có ngày hôm sau.
Trong lòng Hàn Mai Mai bỗng dưng trào lên chút cảm xúc quyến luyến.
Trái Kiwi theo sát phía sau, vội vội vàng vàng mặc áo khoác, “Từ từ đợi em ——”
Hàn Mai Mai đi tuốt đàng trước không thể không thả chậm bước chân, dù biểu cảm trên mặt vẫn lạnh băng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Trái Kiwi cảm động.
Lầu một.
Hạ Nhạc Thiên ngồi cạnh cửa sổ, vừa uống nước ấm từ máy lọc nước vừa cầm di động gõ chữ.
Vẻ mặt rất chuyên chú, đôi khi còn cười tủm tỉm.
Trái Kiwi vừa xuống lầu thấy vậy thì rất ngạc nhiên.
Hóa ra đệ nhất Bảng Xếp Hạng cũng yêu đương.
Còn vì sao cô chắc chắn như thế, lý do rất đơn giản.
Bầu không khí và biểu cảm này chỉ khi đang yêu mới có được, vốn dĩ không thể che giấu.
Nhưng nghĩ đến sự tàn khốc và khủng bố của Trò Chơi Tử Vong, trong lòng Trái Kiwi yên lặng chúc phúc tất cả đôi tình nhân bị bắt trở thành người chơi có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Bằng không đối với các đôi tình nhân mà nói, trên thế giới không còn chuyện gì tàn khốc bằng.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên đang cùng Thích Lệ Phi trò chuyện.
[Da Da Hạ: Không nói nữa, đồng đội của em đã xuống lầu, trò chơi kết thúc gặp.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khϊếp Quỷ Thần: Ừ, được, em cẩn thận một chút.]
Hạ Nhạc Thiên không tự giác mỉm cười, đứng lên đón Hàn Mai Mai và Trái Kiwi, “Đi thôi, đi trung tâm kế bên ăn lẩu.”
Trái Kiwi lập tức vui vẻ, “Thật sao?”
Hàn Mai Mai ừ một tiếng, “Ngày hôm qua không phải em nói muốn ăn lẩu sao, thừa dịp này ăn một bữa, thời gian còn kịp.”
Ba người lập tức đi đến lầu 3 trung tâm thương mại, kêu không ít đồ ăn và vài mâm thịt bò.
Chọn một nồi lẩu uyên ương, Hàn Mai Mai không ăn cay, một người bá chiếm nồi canh suông, Hạ Nhạc Thiên và Trái Kiwi ăn đến đầy đầu mồ hôi, vừa hít hà vừa điên cuồng uống nước.
“Hiện tại chúng ta chỉ còn lại ba người, cần phải cẩn thận hơn nữa, tốt nhất là trong lúc làm nhiệm vụ không được tách ra, đây là cách duy nhất có thể đề cao tỷ lệ sống sót.” Hàn Mai Mai vừa ăn vừa nói về trò chơi.
Trái Kiwi đặt ly đồ uống xuống, hỏi: “Lỡ như trò chơi buộc chúng ta phải tách ra hành động thì sao, giống như vũ hội mặt nạ lần trước đấy.”
“Nếu vậy thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến.” Hàn Mai Mai nói, không dấu vết liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên gật nhẹ đầu.
Nếu thật sự xuất hiện nhiệm vụ hành động đơn lẻ, vậy Hàn Mai Mai hoặc Hạ Nhạc Thiên, một trong hai người chủ động gánh vác nhiệm vụ này, dư lại một người bảo vệ Trái Kiwi.
Chỉ là những lời này, không thể nói thẳng trước mặt Trái Kiwi.
Tuy đây là hành động thiện ý, nhưng đối với người đang rất muốn đóng góp sức lực như Trái Kiwi mà nói, có lẽ sẽ khiến cô ấy tổn thương.
Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên đều ăn ý quyết định cẩn thận gìn giữ tấm lòng lương thiện này của Trái Kiwi.
Trái Kiwi không hề phát hiện chuyện này, âm thầm tự nhủ nếu một khi xảy ra nhiệm vụ hành động đơn lẻ, vậy nhất định cô phải làm thật tốt, tuyệt đối không thể mang đến phiền phức cho người khác.
10 giờ.
Trong group chat ngay lập tức hiện lên tin nhắn của Trưởng Phòng.
Ba người nhanh chóng mở group chat, nghiêm túc đọc nhiệm vụ.
[Đàn Chủ: Các thành viên đáng yêu của tôi, các thành viên khác trong nhóm vẫn còn đang thảo luận về hai món ăn mà mọi người thật sự quá ngon miệng, tôi thật sự chờ không kịp muốn thưởng thức nó.
Nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục.
Hiện tại, yêu cầu các người đi đến KTV Tử Vong thuê phòng 444, cùng gặp gỡ năm thành viên của một group chat khác mà tôi mới lập nên.
Trên người bọn họ đều cất giấu bí mật rất quan trọng.
Các người hãy cùng họ chơi trò sự thật hay thử thách, cần phải nghiêm khắc tuân thủ quy tắc, giúp tôi hỏi ra bí mật của bọn họ là gì.
Cố lên nha, các thành viên đáng yêu.]
*
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, nói: “Năm thành viên kia, nói không chừng cũng đều là quỷ.”
“Nhiệm vụ lần này rất có thể liên quan mật thiết đến vận may của chúng ta, nếu chúng ta may mắn, có thể lựa chọn nói thật, vậy là có thể hỏi ra bí mật của năm người kia, trực tiếp kết thúc trò chơi.” Hàn Mai Mai nói.
Sắc mặt Trái Kiwi hơi tái nhợt, “Lỡ như vận khí không tốt, chọn trúng thử thách, chẳng phải là —— rất nguy hiểm sao.”
Sắc mặt Hàn Mai Mai cũng trở nên nghiêm túc, “Vận máy của tôi trước giờ đều không tốt, nếu thật sự yêu cầu quay bàn may mắn, để tôi làm trước.”
“Hàn Mai Mai ——” Trái Kiwi vội vàng lắc đầu: “Sao có thể.”
Hạ Nhạc Thiên trực tiếp ngắt lời: “Không cần giành, đến lúc đó tôi làm trước, tóm lại, nhiệm vụ lần này sẽ gian nan hơn hai lần trước, hai người nên giữ sức cho tốt, hiểu không.”
Hạ Nhạc Thiên hiếm khi lộ ra vẻ mặt cứng rắn.
Trái Kiwi vẫn còn muốn khuyên Hạ Nhạc Thiên không cần mạo hiểm, nhưng lại bị Hàn Mai Mai cắt ngang, “Trái Kiwi, Vương Tiểu Minh nói đúng, nhưng chuyện này không có nghĩa là hai chúng ta núp sau lưng cậu ấy không làm gì cả.”
“Trong lúc này chúng ta cần phải quan sát năm thành viên kia, tìm ra bí mật của bọn họ.”
Lúc này Trái Kiwi mới miễn cưỡng gật đầu, liên tục nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, trong lòng hoảng loạn không biết nên làm thế nào cho phải.
Ba người cất bước nặng nề xuống lầu một, sau đó lại gọi xe taxi đi đến KTV Tử Vong.
Tài xế taxi không khác gì tài xế ngoài Hiện Thực, rất thích nói chuyện lại vô cùng nhiệt tình, thỉnh thoảng lại nhìn xuyên qua kính chiếu hậu trò chuyện rôm rả với ba người.
“Nhìn mấy cô cậu trẻ tuổi như vậy, có phải còn đang đi học không?”
“Qua mấy ngày nữa là khai giảng rồi, mấy cô cậu học trường đại học địa phương sao?”
Suốt quãng đường Hàn Mai Mai đều nhắm mắt, Hạ Nhạc Thiên ngẫu nhiên trả lời tài xế vài câu, còn lại đều là Trái Kiwi đáp lời.
Nói một hồi, Trái Kiwi hơi nghiêng người về phía trước, hỏi tài xế, “Chú có biết KTV Tử Vong không ạ? Chỗ đó gần đây có xảy ra việc lạ gì không?”
Hàn Mai Mai vẫn ngồi nhắm mắt, giống như không có chút hứng thú gì với chuyện này.
Hạ Nhạc Thiên đang nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngây người, thẳng đến khi nghe Trái Kiwi nói vậy, mới lấy lại tinh thần kéo cửa kính lên.
Tuy trong lòng cậu biết rõ có lẽ tài xế sẽ không biết về KTV Tử Vong, nhưng từ trước đến nay Hạ Nhạc Thiên luôn làm việc cẩn thận, vẫn ôm một tia mong đợi cẩn thận nghe tài xế nói.
Tài xế chép miệng, nhíu mày nhớ lại: “Nói đến việc lạ, thì phải xem việc lạ trong lời cô nói là việc gì, thành thị này có rất nhiều việc lạ xảy ra.”
Trái Kiwi dồn dập hỏi: “Vậy, vậy thành phố này từng xảy ra chuyện lạ gì ạ?”
“Nói chuyện lạ thì cũng không đến nỗi, chỉ là gần đây luôn có vài người đột nhiên nổi điên, bắt đầu đập đồ vật, nói cái gì thế giới này là giả, có thứ gì đó rất khủng bố đang theo dõi mọi người, cô cậu nói có hài hước hay không?”
Trái Kiwi sắc mặt trắng bệch, theo bản năng nói: “Những người này sau đó thế nào?”
“Trực tiếp vào bệnh viện tâm thần, nhưng chưa được nửa năm thì nghe nói bọn họ đã khỏi hẳn, thậm chí còn không nhớ rõ những lời nói trước kia.” Tài xế nói, nhịn không được lắc đầu.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày.
Chuyện này xác thật quái lạ.
Tuy rằng Thần là vạn năng, nhưng đôi khi giám thị không hết, xuất hiện một ít lỗ hổng cũng là bình thường.
Giống như thôn làng mà Hàn Mai Mai nói trước kia, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp những thi thể từng thời đại khác nhau.
Hiển nhiên, những người này đều nhận ra lỗ hổng của thế giới họ đang sống, mới có thể lựa chọn rời khỏi thôn.
Nhưng loại tình huống này không thường thấy.
Hạ Nhạc Thiên trải qua nhiều trò chơi như vậy, cũng chỉ nhìn thấy tình huống này một lần.
Cô gái tên Trần Lộ Lộ trong thế giới [Tiểu khu Tử Vong], trong quá trình lên kế hoạch gϊếŧ chết bạn trai, dần dần đã nhận ra thế giới này không thích hợp.
Có lẽ, cô ấy đã ý thức được mình đã chết.
Hạ Nhạc Thiên không biết sau khi người chơi rời khỏi thế giới kia, chuyện gì sẽ xảy ra với Trần Lộ Lộ.
Cô có thử rời khỏi thế giới kia hay không.
Hay là…… Giống như những kẻ điên trong lời tài xế nói, bị quy tắc trò chơi lau sạch ký ức.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới con mắt khổng lồ giữa không trung theo lời của người chơi, nhưng trong mắt Hạ Nhạc Thiên, nó hoàn toàn là một đống gạch men.
Cậu chưa bao giờ thấy rõ con mắt kia trông như thế nào, nhưng qua vẻ mặt của người chơi khác, cậu có thể hình dung được con mắt kia chấn động cỡ nào, mới có thể khiến những người đó lộ ra biểu tình kinh hãi như vậy.
Con mắt kia liệu có phải là trung tâm của thế giới này hay không, nói đúng hơn là —— quy tắc trò chơi.
Nó đang theo dõi thế giới này, một khi phát hiện thế giới này xuất hiện lỗ hổng, nó sẽ dùng quyền lực giải quyết lỗ hổng đó, làm thế giới vận chuyển bình thường.
Như vậy.
Vì sao quy tắc trò chơi này lại không phát hiện Bug?
Đúng rồi, thế giới này cũng không phát hiện Bug trên người cậu, chỉ biết được Bug trên người cậu sẽ cắn nuốt đồng loại của nó, cũng chính là Bug của trò chơi.
Con mắt khổng lồ kia, có lẽ là vì cùng là đồng loại với Bug, cho nên mới vô thể phát hiện và đuổi Bug đi sao?
Giống như phần mềm diệt virus trong máy tính, trước nay đều không thể tháo dỡ phần mềm cùng công ty lập ra.
Cho nên mặc dù Bug có trốn chạy Thần hay không, chúng nó vẫn là đồng loại của quy tắc trò chơi.
Ngay sau đó, tim Hạ Nhạc Thiên đập nhanh hơn, bỗng nhiên ý thức được vì sao trên người cậu lại xuất hiện Bug.
Bởi vì, chỉ khi bám vào người mình, nó mới có thể ẩn nấp hoàn mỹ.
Tâm trạng Hạ Nhạc Thiên đột nhiên rất phức tạp.
Bug trên người cậu thật đúng là đứa bé lanh lợi.
Chẳng những nhát như cáy, còn rất —— ranh ma.
***