[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 262: Quỷ Ảnh




Mà tình huống này xảy ra, cũng vì thần lực của hắn quá mức mạnh mẽ.

Nếu là ngày xưa, hắn có rất nhiều phương pháp có thể giải quyết toàn bộ Bug, suy cho cùng thì những Bug này đều bắt nguồn từ hắn.

Nhưng mà...

Trong thế giới trò chơi này có người mà hắn yêu thương, một nhân loại nhỏ yếu.

Hắn chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Thi Đấu Xếp Hạng cần phải tiến hành thuận lợi đến ngày kết thúc.

*

Lâu Đài Cổ Tử Vong.

Tại đại sảnh lầu một.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương đột nhiên im bặt, tất cả thành viên đang nói chuyện hoặc ăn uống đều dừng lại, đồng loạt nhìn về người chủ trì trên đài, vẻ mặt mang theo chờ mong.

Vũ hội mặt nạ sắp bắt đầu rồi.

Bọn họ chờ mong đã lâu.

Mà phản ứng của người chơi thì hoàn toàn ngược lại, ngay cả Hàn Mai Mai cũng không khỏi trở nên kiêng kị khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm người chủ trì.


Trái Kiwi càng run sợ hơn.

Cảm giác này giống như đang chờ tử vong buông xuống, từng giây từng phút tràn ngập dày vò cùng bất an.

"Tôi, tôi có hơi nhũn chân." Jerry tim đập như trống, mồ hôi đầy đầu.

Hạ Nhạc Thiên không thể không đưa tay đỡ lấy Jerry.

Jerry mếu máo cười với Hạ Nhạc Thiên: "Cảm, cảm ơn."

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, thấp giọng nói: "Lát nữa phải cố gắng bình tĩnh, bằng không không ai cứu được anh."

Jerry sao lại không biết đạo lý này chứ.

Ngày trước, cũng không biết có bao nhiêu người chơi lâu năm treo lời này ngay bên miệng, khuyên tân nhân một hai phải duy trì bình tĩnh.

Người chết đầu tiên, thường thường là những người chơi bởi vì sợ hãi mà mất đi lý trí.

Jerry cắn đầu lưỡi, đau đớn làm hắn bình tĩnh hơn một chút, "Tôi, tôi biết, tôi nhất định sẽ bình tĩnh."


Hắn muốn sống sót.

Hơn nữa, Thi Đấu Xếp Hạng lần này còn có Hàn Mai Mai, người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng, hắn tin chắc cho dù trò chơi khó đến đâu, cô ấy cũng nhất định nghĩ ra đường sống.

Hạ Nhạc Thiên âm thầm lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.

Trên đài.

Người chủ trì giơ micro, trong giọng nói mang theo ý cười, "Tin là trong nửa giờ này mọi người đã quen thuộc với nhau hơn rồi, vậy chúng ta có thể bắt đầu trò chơi thứ nhất, đó chính là -- kể chuyện xưa."

Các người chơi thót tim.

"Lát nữa yêu cầu mọi người ngồi thành một vòng tròn, mỗi người lần lượt kể một câu chuyện, sau khi kể xong thì chọn ra người kể chuyện dở nhất, người này sẽ phải làm quỷ để tìm kiếm người trong trò chơi trốn tìm tiếp theo."

"Hy vọng câu chuyện mà mọi người kể có thể hấp dẫn một chút."


Người chủ trì nói xong quy tắc, ánh đèn trong lâu đài lập tức mờ hẳn đi, trung tâm đại sảnh đột nhiên xuất hiện hai mươi cái ghế dựa, xếp thành một vòng.

Sắc mặt các người chơi cũng trở nên khó coi.

"Đến đây nào, ngồi đi, chúng ta bắt đầu kể lại những câu chuyện thú vị." Người chủ trì dẫn đầu ngồi xuống, duỗi tay mời mọi người vào chỗ.

Các người chơi tuy không muốn qua đó, nhưng cũng không thể không tuân thủ quy tắc trò chơi, căng da đầu chọn vị trí ngồi xuống, năm người chơi vừa vặn ngồi gần nhau, điều này giúp mọi người vơi bớt khẩn trương rất nhiều.

Các thành viên khác đều có vẻ hứng thú dạt dào, thấp giọng nói cười với nhau.

Người chủ trì ho khan hai tiếng, ý bảo tất cả mọi người yên tĩnh lại, lúc này mới nói: "Vậy ai bắt đầu trước đây?"
Các người chơi không nói một lời.

Trán Jerry toát ra mồ hôi lạnh, hai chân không khống chế được mà run bần bật, hành vi dị thường này rất nhanh khiến các thành viên khác chú ý tới, vẻ mặt dần dần trở nên quái dị.

Hạ Nhạc Thiên lập tức thấp giọng nhắc nhở: "Cởϊ áσ khoác để lên đùi."

Jerry sực tỉnh, vội vàng cởϊ áσ khoác phủ lên hai chân, biên độ run rẩy không rõ ràng như trước nữa.

Nhưng mấy thành viên kia vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Jerry, ghé tai nhau nói gì đó.

Jerry miễn cưỡng cười cười, nhưng sắc mặt thật sự quá mức khó coi, ngay cả người chủ trì cũng chú ý tới Jerry, hỏi: "A, vị thành viên này thoạt nhìn không được thoải mái lắm?"

Jerry siết chặt tay, đại não trở nên trống rỗng, theo bản năng lắc đầu: "Tôi, tôi không có không thoải mái."

Thấy người chủ trì không tiếp tục truy vấn, Jerry nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy bắt đầu từ ngài đi, thế nào?" Người chủ trì chợt nói.

Tất cả thành viên đều quay đầu nhìn chằm chằm Jerry.

Trong nháy mắt, Jerry cảm thấy trái tim như bị một đôi tay vô hình bóp chặt, nhảy lên kịch liệt rồi lại vô cùng áp lực, cảm xúc khủng hoảng dần dần nảy sinh.

"Tôi, tôi......" Jerry sợ đến nói không nên lời.

Không ai biết phải kể chuyện thế nào mới tính là hấp dẫn, lỡ như kể sai chuyện xưa bị mọi người bầu chọn là dở nhất thì làm sao bây giờ.

Hắn chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sắp phát điên.

Trái Kiwi ngồi bên cạnh khẩn trương không dám thở mạnh, âm thầm lo lắng thay Jerry, bởi vì cô biết lát nữa mình cũng sẽ gặp chuyện như vậy.

Đáng sợ nhất là, không ai có thể giúp cô.

Hiện tại cô nên nhân cơ hội này, bịa ra một câu chuyện thú vị, nhưng vấn đề là phải kể loại chuyện xưa gì mới được.
Lỡ bị bầu thành câu chuyện dở nhất --

Trái Kiwi rùng mình, vẻ mặt cũng trở nên hoảng sợ.

Không được.

*

"Không phải muốn bình chọn câu chuyện xuất sắc nhất sao, có lẽ anh ta vẫn chưa chuẩn bị xong, không bằng để người khác bắt đầu trước đi." Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên lên tiếng.

Người chủ trì ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Nói có lý, vậy để hắn là người thứ hai kể chuyện, thế ai muốn kể đầu tiên nào?"

Tuy Jerry rất muốn mình là người cuối cùng kể chuyện xưa, nhưng hắn cũng biết đây đã là kết quả tốt nhất.

Hắn quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên bằng ánh mắt biết ơn.

"Vậy để tôi kể trước." Một nam thành viên ngồi đối diện Hạ Nhạc Thiên mở miệng nói.

Người chủ trì lập tức vỗ tay: "Vậy thì mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào."

Mọi người đều rất nể tình vỗ tay, không khí lại trở nên sôi động hơn, ngay sau đó người chủ trì lấy từ trong túi ra một cái điều khiển từ xa, ấn vài cái nút trên đó, tất cả ánh sáng trong lâu đài cổ đều biến mất.
Chỉ có ngọn nến dập dờn từ phía xa xa, lờ mờ chiếu sáng những khuôn mặt âm trầm, cùng với -- mấy chục cái bóng kéo dài đong đưa trên vách tường.

Trái Kiwi và Jerry vốn đã hơi thả lỏng lại trở nên căng thẳng, hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, sợ từ trong bóng tối nhảy ra một con quỷ.

Hơi thở âm lãnh quỷ dị này như điềm báo nguy hiểm sắp xảy ra.

Dưới bầu không khí tĩnh mịch này, nam thành viên chậm rãi lên tiếng: "Tôi muốn kể một câu chuyện xưa, là bạn của tôi đã từng nói cho tôi nghe, tên là -- quỷ ảnh"

Nói đoạn, hắn nhịn không được cười vài tiếng, sau đó tiếp tục: "Đúng lúc không khí hôm nay rất thích hợp để kể câu chuyện này."

Hàn Mai Mai lẳng lặng đút tay vào túi, chuẩn bị tư thế móc bùa vàng khi lệ quỷ tấn công đột ngột.

Trái Kiwi theo bản năng dựa lại gần Hàn Mai Mai, xuyên qua ánh sáng mỏng manh của ngọn nến, có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt đẫm mồ hôi của cô.
Ngọn nến lập lòe lúc tối lúc sáng, làm mấy chục bóng đen trên vách tường lờ mờ đong đưa theo.

Giọng nói của nam thành viên tiếp tục vang lên trong bóng tối: "Có một người phụ nữ đang đi về nhà, âm thanh giày cao gót đạp lên đường vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, cộp, cộp, cộp."

Tất cả thành viên đều rất nghiêm túc, bao gồm cả Ám Dạ, dường như hắn đã ý thức được câu chuyện này có chút hơi hướng khủng bố thần quái, biểu tình lập tức trở nên hứng thú dạt dào.

"Đèn đường chợt tối sầm, chờ khi bóng đèn sáng lên lại, trên mặt đất lại nhiều ra một cái bóng mờ, mà người phụ nữ vẫn không biết gì, tiếp tục đi về phía trước."

Trái Kiwi khẩn trương bắt lấy tay áo Hàn Mai Mai, mịt mờ ý thức được -- đây là một câu chuyện khủng bố thần quái.

"Chờ khi sắp về đến nhà, người bạn của tôi đã nhận ra gì đó, hoảng sợ quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì cả." Nam thành viên nói đến đây, có chút hồi tưởng lại cảnh tượng này.
Trái Kiwi nghe đến đó, đột nhiên khẩn trương.

Trực giác nói cho cô, câu chuyện này sắp đến đoạn khủng bố nhất.

Nam thành viên làm không khí nóng lên, tiếp tục kể: "Người bạn này của tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục đi về nhà, chỉ là tốc độ đi đường nhanh hơn lúc trước rất nhiều, có thể là đã nhận ra gì đó, dù lúc nãy quay đầu không thấy được gì."

"Cuối cùng cô ấy cũng đến dưới lầu nhà mình, hành lang lập tức sáng đèn, cô ấy đi lên trên, mỗi lần lên một tầng thì đèn cảm ứng đều sẽ sáng lên, nhưng ánh đèn phía sau cũng nháy mắt tắt ngúm, bị bóng tối cắn nuốt."

"Thật giống như, phía sau cô ấy có một bóng dáng, âm u quỷ dị mỉm cười."

"Cô ấy bước nhanh hơn, nhanh chóng chạy lên trên lầu, rất nhanh đã đến lầu 4, vội vàng dùng chìa khóa mở cửa rồi lập tức vào nhà, sau đó đóng sầm cửa, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát."
"Cô ấy thở dốc rất kịch liệt, ánh đèn ngoài cửa lại tối sầm, chỉ có hành lang đen nhánh giơ tay không thấy năm ngón, hình như cô ấy nghe thấy tiếng hít thở, bèn ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhưng vẫn là không thấy gì cả."

"Cô ấy cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều, mệt nhọc cả ngày nên nghi thần nghi quỷ, cả người thả lỏng ra, mở đèn trong phòng lên, trong khoảnh khắc cô ấy xoay người, vẻ mặt nháy mắt trở nên hoảng sợ, bởi vì cô ấy nhìn thấy trong phòng ngủ tối đen không được ánh đèn chiếu sáng, đột nhiên ló ra một gương mặt trắng xanh đang cười giả tạo!"

Trái Kiwi nhịn không được muốn thét chói tai ra, lập tức bị Hàn Mai Mai nhanh tay bịt miệng, Trái Kiwi trừng to mắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Cô suýt nữa đã phạm sai lầm lớn.

Ý thức được điểm này, Trái Kiwi lập tức nghiêng đầu nhìn Hàn Mai Mai.
Lúc này Hàn Mai Mai mới buông tay, gương mặt tinh xảo trung tính dưới ánh nến có vẻ nhu hòa không ít.

Hạ Nhạc Thiên cau chặt mày, nhìn chằm chằm nam thành viên đang kể chuyện xưa, một lòng dần dần trầm xuống.

Người này lúc mở đầu đã nói đây là chuyện xưa "bạn kể lại cho hắn".

Nhưng toàn bộ quá trình kể lại, góc nhìn lại không xuất phát từ "vai chính" trong chuyện xưa.

Từ chỗ miêu tả vẻ mặt của "vai chính", cùng với phỏng đoán suy nghĩ của "vai chính", rõ ràng góc nhìn do -- quỷ ảnh kia miêu tả.

Nói cách khác...

Đây là câu chuyện thần quái khủng bố do một con quỷ kể lại quá trình nó gϊếŧ người.

Vấn đề là, con quỷ này-- là ai?

Nam thành viên vẫn còn tiếp tục kể, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, "Hoá ra lúc cô ấy đóng cửa, con quỷ kia cũng đã vào được."

"Sau đó nó lẻn vào phòng ngủ! Cô ấy lập tức hét lên, cả người mềm nhũn ngồi quỳ ở cửa, con quỷ từng chút từng chút xuất hiện, cô ấy chợt phát hiện, mặt của quỷ ảnh kia, thế nhưng giống cô như đúc! Trừ mặt ra, phần còn lại của cơ thể đều là màu đen!!!"
Nói tới đây, giọng điệu của nam thành viên cũng nhanh hơn: "Cô cúi đầu, lại hoảng sợ phát hiện mình đang dần dần biến mất, chẳng lẽ là cái bóng của cô tự sống dậy sao, chờ khi cô ngẩng đầu lần nữa, quỷ ảnh kia đã tiếp cận cô, ý thức của cô hoàn toàn biến mất."

"Đây là chuyện mà người bạn của tôi tự mình trải qua, cô ấy nói khi mình tỉnh lại, bóng của mình đã biến mất, cũng không biết người kể chuyện kia, có phải là người bạn chân chính của tôi hay không, có lẽ, cô ấy chính là quỷ ảnh kia!"

Câu chuyện này để lại một kết thúc mở, phối hợp với giọng kể lên xuống trầm bổng của nam thành viên, đem toàn bộ câu chuyện xưa đẩy lên thêm một mức khủng bố.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên chợt lại trên vách tường, đồng tử nháy mắt co chặt.

Bởi vì, cậu phát hiện những bóng người bị ánh nến hắt lên vách, chỉ có mười chín cái!!!
Thiếu một cái!

***