[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 258: Thần Sáng Thế




Nếu truyền thuyết về địa phát ra từ trò chơi này, vậy trên thế giới có phải thật sự tồn tại một nơi gọi là thiên đường hay không?

Không đúng.

Thời cổ xưa không hề nói đến thiên đường, mà là Thiên Đình, những câu chuyện thần tiên Thiên Đình linh tinh đó, liệu có phải cũng xuất phát từ trong trò chơi không đây.

Lại nghĩ xa hơn nữa.

Rất có thể trò chơi này không chỉ tồn tại ở Hoa Hạ, thật lâu thật lâu trước kia cũng đã tồn tại tung tích về trò chơi ở các quốc gia khác.

Tỷ như Satan và Thiên sứ...

Còn có quỷ hút máu và người sói, có thể chúng đều từ Trò Chơi Tử Vong truyền ra ngoài.

Nghĩ vậy, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên có cảm giác thế giới quan hơn hai mươi năm của mình bị đánh nát.

Nếu những suy đoán của mình đều là thật...

Vậy thế giới trò chơi này có lẽ cũng không phải là giả, ngược lại, những thế giới này có thể là một không gian song song nào đó, khi nhân loại tử vong sẽ đến thế giới này tiếp tục sinh hoạt.


Vậy những người đang sinh hoạt ở thế giới Hiện Thực...cũng là do sự tồn tại tối cao kia sáng tạo ra sao?

Nhân loại đến từ đâu...

Có phải sự tồn tại tối cao kia vẫn luôn nhìn nhân loại không ngừng phát triển và thay đổi, bởi vậy mới theo sát trào lưu cải tạo địa ngục thành cái gọi là thế giới Trò Chơi hay không?

Để các người chơi tiếp thu trò chơi kinh dị tốt hơn một chút.

Nhưng vẫn còn một việc không thích hợp.

Nếu như trò chơi này đã xuất hiện thật lâu thật lâu trước kia, vì sao mấy tháng gần đây mới đột nhiên xảy ra nhiều sự kiện thần quái?

Chỉ xung quanh trường Đại học thành phố B đã xuất hiện vài sự kiện thần quái khủng bố rồi, thậm chí còn có lệ quỷ cấp Quỷ Giới như Quỷ Tân Nương.

Có phải là......  thế giới mà này đã xảy ra vấn đề gì đó không?


Nên vị tối cao kia mới cưỡng chế nhân loại gia nhập Trò Chơi Tử Vong, trở thành một người chơi.

Mục đích cuối cùng của thứ sau màn kia, rốt cuộc là cái gì?

Nguy cơ không biết rõ làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy áp lực và bất an.

Hàn Mai Mai thấy vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên không ngừng biến hóa, lập tức cũng khẩn trương theo, "Cậu nghĩ đến cái gì?"

Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, biểu tình phức tạp nói: "Cô xác định muốn nghe sao? Chuyện này có thể sẽ đánh vỡ nhận thức trước giờ của cô, ngay cả tôi cũng khó tiếp thu nổi."

Hàn Mai Mai kiên định gật đầu, "Tôi tình nguyện tuyệt vọng trong thế giới chân thật, cũng không muốn sống vui vẻ ở thế giới giả dối."

Trái Kiwi lại hoàn toàn ngược lại, thấy thái độ Hạ Nhạc Thiên nghiêm trọng, vả lại còn đưa ra lời cảnh cáo, cô nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này có liên quan đến đường sống trong trò chơi này hay không?"


Hạ Nhạc Thiên nói: "Không liên quan gì tới manh mối sống sót, thậm chí... Đối với người chơi bình thường mà nói, biết chuyện này ngược lại có thể là không tốt."

Trái Kiwi cắn môi tự hỏi, sau đó lắc đầu: "Nếu nói như vậy......"

"Tôi tình nguyện sống trong thế giới giả dối nhưng vui vẻ, mãi cho đến lúc chết đi, đây cũng coi như một kiểu chân thật khác."

 Tuy rằng cô khá tò mò, nhưng cũng biết có một ít chuyện, nếu biết rõ chân tướng sẽ chỉ thêm đau khổ.

Trái Kiwi trốn vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, tiếng nước xôn xao hoàn toàn che lấp âm thanh bên ngoài.

Trái Kiwi hất nước lên mặt, ngây ngốc nhìn chính mình trong gương.

Cô làm vậy rốt cuộc là đúng hay là sai?

Một cơ hội biết rõ sự thật đặt ngay trước mặt, cô lại vì sợ hãi mà khiếp đảm lùi bước.

Nhưng sâu bên trong cô chỉ là một người bình thường, có thể sống sót trong Trò Chơi Tử Vong cũng đã không dễ dàng.
Biết quá nhiều, ngược lại sẽ bất lợi.

Giờ phút này.

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Nhạc Thiên và Hàn Mai Mai.

"Mọi chuyện chính là như vậy, nhưng tôi không xác định tôi suy đoán có chính xác hay không" Hạ Nhạc Thiên nói.

Hàn Mai Mai hô hấp dồn dập, tay không tự giác siết chặt khăn trải giường, đồng tử run nhè nhẹ, hiển nhiên chuyện này đã đánh sâu vào tam quan của cô.

Cô vẫn luôn biết, ý nghĩa tồn tại của thế giới trò chơi này không đơn giản như mặt ngoài, lúc trước cô cũng đoán được, nhưng cô chưa từng nghĩ tới, thứ sáng tạo ra trò chơi này có thể chính là —— Thần.

"Thảo nào lúc nãy cậu phản ứng lớn như vậy." Hàn Mai Mai qua nghẹn ngào tìm lại giọng nói của mình, vẻ mặt như đang cười lại giống như đang khóc, "Tin tức này thật sự quá chấn động rồi."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, thấy đã không còn chuyện gì khác, bèn đứng dậy tạm biệt Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai lập tức đứng lên tiễn Hạ Nhạc Thiên, đi tới cửa lại đột nhiên nói: "Nếu cậu đã nói cho tôi chuyện quan trọng như vậy, để báo đáp, tôi cũng sẽ nói cho cậu một bí mật."

Hạ Nhạc Thiên nói: "Không cần thiết, nếu không phải cô nói ra manh mối mà cô nhìn thấy, chưa chắc tôi sẽ đoán ra chuyện này."

Hàn Mai Mai lắc đầu: "Việc nào ra việc đó, tin tức này của cậu vượt xa những gì tôi muốn biết." Nói đoạn, cô hạ giọng, "Quan trọng nhất là, so với hai người chơi đứng sau cậu, tôi càng hy vọng là cậu trở thành người thông quan trò chơi."

Hạ Nhạc Thiên lập tức phản ứng lại, "Vì sao? Ban đầu cô cũng định làm vậy đúng không, không thì cô cũng sẽ không giúp tôi giấu giếm thân phận."

Ngoại trừ Ám Dạ ra, hai người chơi còn lại đều cho rằng Hàn Mai Mai mới là Da Da Hạ.
Mà Hàn Mai Mai làm vậy có mục đích gì?

Hàn Mai Mai nhếch miệng cười, mang theo chút châm chọc, "Bởi vì tôi biết tên Ám Dạ kia, hắn là thành viên tổ chức Địa Ngục, trong các trò chơi trước đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người chơi, chỉ sợ hắn đã theo dõi cậu, việc tôi che giấu thay cậu cũng không có tác dụng gì."

Tổ chức Địa Ngục?

Sao Hàn Mai Mai lại biết nhiều tin tức bên trong như vậy...

Hạ Nhạc Thiên lập tức dựng lên tinh thần, làm bộ tò mò hỏi: "Vậy cô có biết thông tin về Sứ Giả Gothic hay không? Cái gì cũng được, tôi có thể dùng đạo cụ để đổi."

Hàn Mai Mai nghiêm túc nhìn cậu, nói: "Cậu và Gothic Sứ Giả có thù oán?"

Hạ Nhạc Thiên cười đáp: "Không phải, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm đối thủ của tôi thôi, dù sao thì thoạt nhìn hắn có thể thay thế vị trí của tôi bất kỳ lúc nào."
Hàn Mai Mai cười nhạo: "Đừng xạo, mỗi lần cậu tham gia Thi Đấu Xếp Hạng đều thu hoạch được nhiều điểm tích lũy nhất, hắn phải tham gia Thi Đấu Xếp Hạng ít nhất hai lần mới có thể sánh ngang với cậu, đối với cậu mà nói tuy hắn là mối đe doạ, nhưng tuyệt đối không lớn như vậy."

Hạ Nhạc Thiên ra vẻ nghi hoặc, "Bằng không thì sao?"

Hàn Mai Mai nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào, cũng như cậu không hỏi tôi vì sao lại biết thân phận của Ám Dạ, tôi cũng sẽ không hỏi cậu bất kỳ điều gì."

"Tôi chỉ muốn nói cho cậu, đừng coi thường Sứ Giả Gothic, trên người hắn tựa hồ có một lời nguyền rất đáng sợ, đến bây giờ vẫn chưa có ai biết thân phận của hắn, bao gồm tôi."

Nói tới đây, Hàn Mai Mai trịnh trọng hẳn lên, "Còn tên Ám Dạ kia, tốt nhất là cậu không nên nghĩ đến chuyện xử lý hắn."
Hạ Nhạc Thiên biểu tình không đổi, "Cảm ơn cô cảnh cáo, tôi sẽ nhớ kỹ."

Còn việc có tuân thủ lời cảnh cáo này không, là quyết định của cậu.

Hàn Mai Mai cũng đoán được hàm ý trong lời nói của Hạ Nhạc Thiên, không tiếp tục khuyên can.

"Tôi đi về trước." Hạ Nhạc Thiên cười cười xoay người rời đi.

Hàn Mai Mai gọi cậu: "Chờ một chút."

Hạ Nhạc Thiên xoay người: "Còn chuyện gì sao?"

Hàn Mai Mai nhìn thẳng Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt trở nên sắc bén: "Nếu cậu thông quan rồi trò chơi, cậu sẽ hứa nguyện điều gì?"

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên nhảy dựng.

Bởi vì thời điểm Hàn Mai Mai hỏi ra những lời này, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên cảm giác được một tia nguy hiểm quanh quẩn xung quanh cậu.

Tuy rằng này chút sát khí này đã cố ẩn giấu.

Nhưng lại không thể gạt được người có ngũ cảm vượt xa người thường như Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên tự tin mình có thể tránh thoát Hàn Mai Mai tấn công, chỉ là khó tránh phải bị thương nhẹ.

Quan trọng nhất là, Hạ Nhạc Thiên đã ý thức được sau lưng Hàn Mai Mai rất có thể tồn tại một tổ chức thần bí, nếu không thì vì sao Hàn Mai Mai lại biết được thân phận của Ám Dạ.

Lại liên tưởng đến từng hành động cử chỉ của Hàn Mai Mai đều mang theo trầm ổn và túc sát(*), làm cậu đoán được đôi chút về thân phận của Hàn Mai Mai.

(*) Túc sát: Xơ xác tiêu điều.

Cho nên lúc này Hạ Nhạc Thiên biết mình cần phải đưa ra một đáp án, để trấn an thế lực phía sau Hàn Mai Mai.

Hạ Nhạc Thiên chỉ suy nghĩ vài giây, đáp: "Nếu là lúc trước, tôi sẽ không chút do dự nói cho cô, tôi sẽ hứa nguyện để bạn của tôi sống lại."

Cậu tin tưởng Hàn Mai Mai nhất định đã trải qua huấn luyện, có thể phán đoán được lời nói của đối phương có bao nhiêu là thật.
Hàn Mai Mai một tay chống cửa, một tay khác hơi giật giật nơi đầu ngón, dường như không chịu buông tha mỗi chi tiết và biểu cảm trên mặt Hạ Nhạc Thiên, con ngươi lạnh lùng sắc bén, mang theo chút khẩn trương mà chính cô cũng không phát giác được, hỏi: "Vậy hiện tại thì sao?"

Hạ Nhạc Thiên cũng không tránh đi ánh mắt đánh giá của đối phương, lúc này trong đầu cậu chợt hiện lên gương mặt của Thích Lệ Phi, hơi mất tập trung nói: "Có lẽ tôi sẽ ước được vĩnh viễn ở bên người mình thích."

Lúc trước cậu đã từng nghĩ tới muốn để Thích Lệ Phi đi vào thế giới Hiện Thực, bởi vì thế giới trò chơi này dù sao cũng là giả dối.

Nhưng tình huống hiện tại lại xuất hiện biến hóa.

Thế giới Trò Chơi cũng không phải giả, mà là một  thế giới song song khác, chẳng qua thế giới này có lớn có nhỏ, mỗi người đều có một phạm vi sinh hoạt.
Hàn Mai Mai thu hồi ánh mắt, tay cũng buông lỏng xuống, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, cậu đi đi."

Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, phát hiện tia sát khí kia đã biến mất, cũng không nói thêm gì, trực tiếp gật đầu rời đi.

Hàn Mai Mai biểu tình phức tạp đứng lặng ngay cửa, qua nửa ngày sau mới đóng cửa lại, gõ cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh nói: "Ra đi, người đã đi rồi."

Trái Kiwi mở cửa bước ra.

Nếu cô đã lựa chọn không nghe bí mật này, sẽ không tính toán hỏi Hàn Mai Mai vừa rồi hai người hàn huyên chuyện gì, chỉ nhắc tới đề tài khác, "Ngày mai chúng ta dậy mấy giờ?"

Hàn Mai Mai nói: "Tôi dậy sẽ kêu cô."

Lúc này Trái Kiwi mới an tâm nằm xuống, "Tôi ngủ trước đây, chị cũng ngủ sớm một chút."

Hàn Mai Mai ừ một tiếng, sau khi nằm xuống lại không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ đến chân tướng sau lưng trò chơi mà Vương Tiểu Minh đã nói.
Thật sự là quá mức kinh hãi.

Hóa ra thế giới này thật sự có thần tồn tại...

Trừ chuyện này ra, cô lại nghĩ tới những lời nói ngoài hành lang của Vương Tiểu Minh, cô có thể khẳng định những lời này 90% là thật.

Nếu tổ chức Địa Ngục đạt được cơ hội hứa nguyện, đối với hòa bình và trật tự của toàn bộ thế giới sẽ bất lợi.

Đây cũng chính là nguyên nhân lúc ấy cô không chút do dự giúp Vương Tiểu Minh giấu giếm thân phận, chỉ tiếc vẫn là không giấu được Ám Dạ.

Nhưng không ngờ người có khả năng thông quan trò chơi đạt được hứa nguyện nhất...

—— lại có điều ước đơn giản như vậy.

Đây là điều Hàn Mai Mai nghĩ kiểu gì cũng không hiểu.

Giọng điệu và từng cử chỉ khi Vương Tiểu Minh nói mình muốn ước cho bạn sống lại, đều chứng tỏ nội tâm cậu ta thật sự nghĩ vậy.
Nhưng sau đó không biết nghĩ tới cái gì, nguyện vọng này lại dao động và thay đổi, cậu ước một điều khác, muốn ở bên người mình thích.

Mà Hàn Mai Mai nhạy bén nhận ra, trái tim Vương Tiểu Minh đã nghiêng về lựa chọn thứ hai.

Nhưng cô có một trực giác.

Nếu Vương Tiểu Minh thật sự thông quan trò chơi, sau khi trải qua một phen giãy giụa, cậu ta sẽ chọn nguyện vọng đầu tiên.

Nhưng không sao, mặc kệ là nguyện vọng nào được thực hiện, đối với thế giới này mà nói sẽ không có bất kỳ biến hóa gì.

Ánh mắt Hàn Mai Mai chợt trở nên kiên định, tự nhủ trong lòng: "Cơ hội ước nguyện này, chỉ có thể để Vương Tiểu Minh bắt được...... Nếu không, thế giới này thật sự sẽ chìm vào vực sâu hỗn loạn..."

Cô cũng từng nghĩ tới việc mình đạt được hạng nhất, có được cơ hội ước nguyện trân quý kia.
Sau đó ước nguyện thế giới này vĩnh viễn không có sự kiện thần quái nào, sẽ không còn lệ quỷ uy hiếp an toàn của nhân loại, tốt nhất là có thể làm trò chơi này hoàn toàn biến mất.

Nhưng hiện tại, cô nhận ra nếu mình thật sự ước nguyện điều này, đó mới là chân chính đẩy toàn bộ thế giới vào hố lửa.

Bởi vì bản chất của trò chơi này chính là thiên đường có thể giúp nhân loại đạt được tân sinh.

Quan trọng nhất là.

Mặc dù cô có được hạng nhất đi nữa, nguyện vọng này vẫn sẽ không nằm trong tay cô.

Cho nên, chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là bảo vệ Vương Tiểu Minh hoàn thành nhiệm vụ, không bị Ám Dạ gϊếŧ hại.

Cô vĩnh viễn nhớ kỹ sứ mệnh của bản thân, mặc dù cô đã xuất ngũ không cần phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhân dân, bảo vệ đất nước.
Chết cũng chẳng từ.

***