Ngày kế tỉnh lại.
Hạ Nhạc Thiên trước tiên là nói chào buổi sáng với Thích Lệ Phi, đối phương lập tức hồi đáp, hơn nữa dò hỏi Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị làm gì.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, sau đó nói có lẽ kế tiếp mình sẽ nghỉ ngơi một chút, tĩnh dưỡng mấy ngày, dùng trạng thái tốt nhất để tham gia Thi Đấu Xếp Hạng.
Nói đến chuyện này, Hạ Nhạc Thiên nhớ tới từ sau khi ra khỏi trò chơi, cậu vẫn chưa kịp xem Bảng Xếp Hạng.
Hạ Nhạc Thiên mở app trò chơi, nhấn vào Bảng Xếp Hạng.
Top 1: [Da Da Hạ] --[2/57]
Top 2: [Sứ Giả Gothic] --[5/53]
Top 3: [Tế Phẩm Tuế Nguyệt] --[6/50]
Hạ Nhạc Thiên hơi nhíu mi, mơ hồ nhớ ra ID [Tế Phẩm Tuế Nguyệt] là cô gái mắc chứng bạch tạng lần trước gặp trong Thi Đấu Xếp Hạng.
Không ngờ chỉ qua mấy ngày, từ vị trí ba mươi mấy một đường vọt lên hạng ba, hơn nữa số lần tham gia còn nhiều hơn mình và [Sứ Giả Gothic].
Hạ Nhạc Thiên còn nhớ rõ người chơi nữ này từ đầu tới cuối đều lộ ra vẻ chán đời, dường như tử vong đối với cô ấy mà nói cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, ngược lại giống như được giải thoát.
Nhưng kỳ quái là, cô ấy lại rất nỗ lực sống sót.
Có lẽ đây là một người có nhiều chuyện xưa.
Nhìn hai người chơi phía sau sắp đuổi kịp và vượt qua mình, Hạ Nhạc Thiên cũng bắt đầu cảm thấy áp lực và nguy cơ.
Cần phải nhanh chóng vào trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến Trần Đỉnh và Bùi Anh, hai người bọn lúc trước bị thương trong trò chơi, chỉ sợ ít nhất phải tĩnh dưỡng một thời gian mới được.
Đang lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị một mình tiến vào trò chơi, Trần Đỉnh nhắn tin đến.
[Nâng Một Ngụm Rượu: Vương Tiểu Minh, cậu xem Bảng Xếp Hạng chưa?]
[Da Da Hạ: Xem rồi.]
[Nâng Một Ngụm Rượu: Tôi cùng Bùi Anh thương lượng rồi, sẽ mau chóng đi bệnh viện trị liệu, nhiều nhất hai ngày, chúng tôi sẽ cùng cậu vào Thi Đấu Xếp Hạng, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không kéo chân sau cậu.]
Hạ Nhạc Thiên vừa thấy Trần Đỉnh hỏi mình câu đầu tiên thì đã đoán được Trần Đỉnh muốn nói gì, chỉ là cậu sẽ không đồng ý chuyện này.
Bởi vì làm vậy thật không công bằng với Trần Đỉnh và Bùi Anh.
Hạ Nhạc Thiên cũng biết rõ, hai người họ thà rằng mang thương tích vào trò chơi cũng muốn giúp mình.
Nguy hiểm từ Thi Đấu Xếp Hạng không chỉ xuất phất từ lệ quỷ, mà còn đến từ các người chơi khác, tuy rằng trò chơi không cho phép người chơi gϊếŧ hại lẫn nhau.
Cho nên, làm người đứng đầu Bảng Xếp Hạng, bản thân phải chịu đựng sự chú ý đến từ các người chơi, nguy hiểm mà Hạ Nhạc Thiên gặp phải so với người chơi bình thường còn đáng sợ hơn.
Nhưng nếu Hạ Nhạc Thiên có đồng đội bên cạnh, có lẽ sẽ khiến những kẻ lòng mang ác ý tạm thời không dám ra tay.
Đây là suy nghĩ của Trần Đỉnh và Bùi Anh.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không thể yên tâm thoải mái để hai người họ giúp mình.
[Da Da Hạ: Tôi biết, nhưng anh cũng hiểu tôi mà, tôi nhất định sẽ không đồng ý.]
[Nâng Một Ngụm Rượu: Tôi đoán được, nhưng cậu đừng quên cậu còn phải thông quan trò chơi để cứu Đường Quốc Phi, nếu có tôi và Bùi Anh ở bên cạnh giúp cậu, không phải càng tốt hơn sao?]
[Da Da Hạ: Nhưng hai người cũng là bạn của tôi, tôi không thể để hai người bạn hy sinh để đổi lấy mạng sống của một người bạn khác.]
Trần Đỉnh im lặng.
Bùi Anh xem nội dung hai người nói chuyện, ở bên cạnh nói với Trần Đỉnh "Trần Đỉnh, chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của Vương Tiểu Minh, hơn nữa cậu ấy thông minh hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, chúng ta muốn giúp cậu ấy, đầu tiên phải dưỡng tốt thân thể của mình đã, đúng không?"
"Quan trọng nhất là, cậu ấy không kịp đợi chúng ta, thời gian của cậu ấy không nhiều lắm, những người chơi phía sau có thể vượt qua cậu ấy bất kỳ lúc nào."
Trần Đỉnh trầm tư: "Em nói đúng."
[Nâng Một Ngụm Rượu: Vậy cậu phải tự mình cẩn thận, tôi và Bùi Anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó cùng cậu vào trò chơi, nhớ kỹ phải cẩn thận người chơi khác.]
[Da Da Hạ: Tôi biết.]
Kết thúc đối thoại, Hạ Nhạc Thiên lại mở danh sách bạn tốt, tìm ID của Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Ngày mai buổi sáng 9 giờ em vào trò chơi.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Đã biết, ngày mai gặp.]
[Da Da Hạ: Ừ, đợi lát nữa em sẽ ra ngoài mua chút đồ, hôm nay chỉ sợ không thể nói chuyện với anh.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Không sao, chính sự quan trọng.]
Hai người lại xà nẹo với nhau vài câu mới lưu luyến tắt khung trò chuyện, Hạ Nhạc Thiên mang theo chìa khóa và điện thoại đi qua trung tâm mua sắm nhỏ ở gần đó.
Bởi vì chuyện lần trước, Hạ Nhạc Thiên ý thức được mình vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, lúc này cậu cố ý mua sắm thuyền nhựa và đồ dùng trên biển, tuy rằng có lẽ sẽ không dùng tới trong trò chơi kế tiếp.
Nhưng đề phòng vẫn hơn.
Cuối cùng Hạ Nhạc Thiên lại mua thêm một ít đồ ăn và nước uống, về đến nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Cuối cùng là nấu cơm, xem một ít tin tức trên Kênh Thế Giới, chờ đến khi cảm thấy buồn ngủ thì thời gian đã hơn 8 giờ tối.
Sáng mai còn phải vào trò chơi.
Đêm nay Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị ngủ sớm một chút, sau khi nằm xuống giường, Hạ Nhạc Thiên lại mở cửa hàng đạo cụ, trước mắt trong Không Gian Bao Vây của cậu chỉ có một lá bùa vàng và một viên sinh cơ hoàn.
Cậu lại mua thêm hai quả cầu khói, nếu đổi lại là lúc trước thì nhất định Hạ Nhạc Thiên sẽ không mua, nhưng vì trò chơi lần trước khen thưởng rất cao, có thể lấy ra mua đạo cụ, vừa lúc tiêu xài số điểm thưởng này.
Mua xong, Hạ Nhạc Thiên lại gửi lời chúc ngủ ngon cho Thích Lệ Phi, lúc này mới mỹ mãn nhắm mắt ngủ.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều của Hạ Nhạc Thiên, trong một góc tối âm u ánh trăng không chiếu tới chợt có một bóng đen ngưng tụ thành thực thể, nó chậm rãi kéo dài thành hình dáng của con người, lẳng lặng đứng bên mép giường nhìn Hạ Nhạc Thiên, vô cùng chăm chú.
Thẳng đến khi Hạ Nhạc Thiên trở người, làm chăn hơi xốc lên.
Bóng đen vươn tay, nhẹ nhàng dém chăn cho cậu, sau đó chậm rãi biến mất.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Nhạc Thiên ngủ đến tự nhiên tỉnh, nhìn đồng hồ còn chưa đến 8 giờ rưỡi, lập tức rời giường rửa mặt chải tóc, sau khi chuẩn bị đầy đủ mới nhắn tin cho Thích Lệ Phi và Trần Đỉnh nói mình sắp vào trò chơi.
[Da Da Hạ: Tôi vào trò chơi đây.]
Hai người lập tức trả lời.
[Nâng Một Ngụm Rượu: Cẩn thận trên hết.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Mau vào đi.]
Hạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi, lựa chọn tiến vào trò chơi, sau đó nhấn [Thi Đấu Xếp Hạng], thế giới trước mắt chợt biến hóa......
*
Đây là một thành thị rất náo nhiệt.
Vị trí Hạ Nhạc Thiên đang đứng là một khu nghỉ ngơi kế bên trung tâm thương mại, có nhiều người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi, dưới chân chất đầy bao lớn bao nhỏ, hiển nhiên là mới vừa mua sắm ra.
Mấy nam nữ trẻ tuổi lặng lẽ nói lời âu yếm.
Không ai chú ý tới việc có một người đột nhiên trống rỗng xuất hiện, mỗi người làm chuyện riêng của mình, Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, không thấy Thích Lệ Phi.
"Tôi đây." Âm thanh trầm thấp từ phía sau vang lên.
Ngay sau đó, độ ấm xung quanh dường như bị hạ thấp rất nhiều, mang đến một cơn gió lạnh lẽo sảng khoái, Hạ Nhạc Thiên xoay người, lập tức chú ý đến hoa hồng trong tay Thích Lệ Phi.
"Từ đâu ra vậy?" Hạ Nhạc Thiên hỏi.
Thích Lệ Phi đưa mắt nhìn qua quảng trường gần đó, nói: "Bên kia có một cô bé bán hoa."
Thời tiết nóng nực, có cô bé nhìn còn chưa đến mười tuổi đang bán hoa, trên trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay đỏ ửng vì nóng.
Nhìn như là đã bị cảm nắng.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Cô bé còn nhỏ như vậy......"
Mà đã chết...
Thích Lệ Phi trầm mặc, sau đó chậm rãi nói: "Mẹ cô bé cũng ở thế giới này, sau khi cô bé bán hoa xong sẽ trở về."
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên nhìn không ra biểu tình, chỉ là giọng nói có chút thấp xuống, "Chẳng lẽ mẹ của cô bé cũng..."
Thích Lệ Phi nói: "Sau khi cô bé chết, người mẹ cũng tự sát theo."
Hạ Nhạc Thiên thở dài, sau đó hạ mắt nhìn hoa hồng trong tay Thích Lệ Phi "Cho nên đây là nguyên nhân anh mua hoa hồng sao?"
Hạ Nhạc Thiên nhìn Thích Lệ Phi, đột nhiên phát hiện khía cạnh khác của hắn.
Kỳ thật Thích Lệ Phi nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng lại có một trái tim ấm áp, có lẽ vì hắn là NPC, có thể biết được chuyện cũ của toàn bộ người trên thế giới này.
Nhưng thân là người có quyền lợi nhất định, Thích Lệ Phi vẫn lựa chọn cách ôn nhu nhất để giúp cô bé kia.
"Em phát hiện anh còn hoàn mỹ hơn những gì em tưởng tượng." Hạ Nhạc Thiên ca ngợi Thích Lệ Phi từ tận đáy lòng, trong mắt lóe sáng.
Thích Lệ Phi đứng đắn gật đầu, "Điểm này tôi không phủ nhận."
Hạ Nhạc Thiên lập tức héo, lôi kéo Thích Lệ Phi đi về phía cô bé kia, cô bé cười tươi chào đón, cất giọng non nớt: "Anh ơi, anh có muốn mua hoa tặng cho anh trai này không?"
"Anh trai này vừa mới mua hoa hồng của em, nói muốn tặng cho người mình thích nhất."
Trong mắt Hạ Nhạc hiện lên ý cười, sờ sờ đầu tóc cô bé, nói: "Tổng cộng bao nhiêu tiền, anh muốn mua hết để đưa cho anh trai này, cảm ơn anh ấy đã tặng hoa hồng cho anh."
Cô bé lập tức hân hoan nhảy nhót vài cái, "Anh thật tốt bụng, em miễn phí cho anh một đóa hoa để tặng cho anh trai này, có thể để em sớm về nhà với mẹ, cảm ơn anh."
Tuy cô bé ngây thơ non nớt, nhưng cũng biết Hạ Nhạc Thiên làm vậy là vì giúp mình, không chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Điều này càng làm tâm trạng Hạ Nhạc Thiên thêm phức tạp.
Mạng sống con người có đôi khi rất yếu ớt, cũng may thế giới này cho cô bé thêm một sinh mệnh mới, một cơ hội sống sót thêm lần nữa.
Cô bé sẽ không bao giờ lo lắng một ngày nào đó mình chết đi.
Tuy chuyện này vĩnh viễn là bí mật.
Hạ Nhạc Thiên trả tiền xong, nhìn theo bóng lưng cô bé rời đi, trước khi đi cô bé lại quay đầu dùng sức vẫy tay với Hạ Nhạc Thiên, "Anh ơi, hẹn gặp lại."
Thích Lệ Phi hỏi: "Nhìn em có vẻ rất vui? Tâm trạng lúc nãy của em không được tốt lắm."
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, bỏ hoa hồng vào trong không gian, sau đó giải thích: "Đúng vậy, hiện tại em cảm thấy trò chơi này xuất hiện là điều cần thiết, nó trao sinh mệnh thứ hai cho rất rất nhiều nhân loại."
Càng miễn bàn là ý nghĩa ẩn sâu bên trong trò chơi này, chính là vì đề cao thực lực của người chơi, để bọn họ có thể giải quyết nhiệm vụ thần quái ngoài Hiện Thực, bảo hộ người nhà và bạn bè.
"Hy vọng hai mẹ con có thể mãi mãi hạnh phúc sinh hoạt ở thế giới này, không có bất kỳ phiền não gì."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, lại có chút xuất thần, "Không biết sau khi em thông quan trò chơi, có thể nhìn thấy sự tồn tại tối cao kia hay không......"
Cậu rất tò mò rốt cuộc "thứ kia" có dạng gì?
Thích Lệ Phi bình tĩnh nói: "Có lẽ sẽ được."
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, buồn cười nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Thích Lệ Phi, nói sang chuyện khác: "Đi thôi, chúng ta trang thủ thời gian đi dạo ở thế giới này một chút, trò chơi sắp bắt đầu rồi."
Thích Lệ Phi ừ một tiếng, khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hư không, khóe môi hiện lên một đường cong không rõ ý.
Trong thế giới sao trời, một quả cầu sáng lập loè.
Nó vừa mới thu được mệnh lệnh của Thần, muốn mình chiếu cố một đôi mẹ con, nó hoang mang vươn cánh tay không tồn tại, gãi gãi thân cầu trụi lủi, rất nhanh chấp hành mệnh lệnh.
Thế giới Trò Chơi, cô bé nhảy chân sáo về đến nhà, phát hiện ông chú dọa người cách vách hình như đã dọn đi, cô bé suиɠ sướиɠ chạy vào nhà, lanh lảnh nói: "Mẹ ơi, con về rồi!"
"Khụ khụ, Niếp Niếp vất vả rồi, mau đến đây mẹ xem."
"Vâng, con nói mẹ nghe chuyện này, hôm nay con gặp một anh trai rất tốt bụng, mua toàn bộ hoa hồng rồi! Anh ấy là người tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"
***