Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Nhạc Thiên vẫn không có biện pháp nào tốt hơn.
Nhưng so với tự ý quyết định tính mạng của người khác, còn không bằng để những người này tự mình quyết định có muốn thử biện pháp này không.
Những suy nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu, cậu nói: "Có một chuyện, tôi nghĩ lúc này tôi nên nói cho mọi người, nhưng đây chỉ là suy đoán cá nhân."
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên nghiêm trọng đến vậy, vội vàng buông đồ trong tay, ngồi thẳng lưng cẩn thận nghe.
Hạ Nhạc Thiên nói rành mạch từng chữ: "Những cư dân trong thế giới Trò Chơi, bọn họ lúc còn sống cũng giống như chúng ta, đều là một người sống sờ sờ."
Lời vừa nói ra, lập tức khiến mọi người chấn động.
Vẻ mặt Trần Đỉnh biến đổi không ngừng, không thể tin nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Vương Tiểu Minh, cậu biết cậu đang nói cái gì không?"
Như vậy trò chơi này......
Hắn nghĩ thôi cũng cảm thấy không rét mà run.
Hạ Nhạc Thiên nhìn Trần Đỉnh và Bùi Anh: "Hai người còn nhớ Trần Khả Mạn không?"
Đương nhiên Trần Đỉnh và Bùi Anh nhớ rõ Trần Khả Mạn, đặc biệt là Trần Đỉnh, chỉ cần vừa nghe tới ba chữ này đã nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Trần Khả Mạn giống như một đồng đội heo không ngừng liên lụy người chơi, thậm chí còn suýt hại chết Bùi Anh.
Tuy rằng tất cả chuyện này chỉ là trò chơi giả thiết.
Dù sau này đã có lời giải thích cho hành động ngu xuẩn của Trần Khả Mạn, nhưng vẫn không đủ để triệt tiêu chán ghét và tức giận của Trần Đỉnh đối với Trần Khả Mạn.
Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ nghe đến mờ mịt, vội vàng hỏi: "Trần Khả Mạn là ai vậy?"
Bùi Anh dăm ba câu giải thích nói: "Là một người chơi mà ba người chúng tôi gặp được ở một thế giới trước, kết quả khi chúng tôi sắp chạy ra ngoài thì cô ta nhớ tới chuyện thật ra mình đã chết, trực tiếp khôi phục ký ức biến thành quỷ đuổi gϊếŧ chúng tôi."
Không ngờ quỷ cũng sẽ quên chuyện mình đã tử vong, trở thành một người chơi chân chính.
Hơn nữa, loại lệ quỷ bị hạn chế khá nhiều này, một khi khôi phục ký ức và sức mạnh, tất nhiên sẽ càng đáng sợ hơn lệ quỷ bình thường.
Hai người không dám tưởng tượng ba người họ làm thế nào để sống sót.
"Tại sao cậu lại nhắc tới Trần Khả Mạn?" Trần Đỉnh cắt ngang suy nghĩ của mọi người, bốn người đều nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, đợi một lời giải thích.
Không biết vì sao, lúc này Trần Đỉnh cảm thấy cực kỳ bất an, cứ như lời kế tiếp của Hạ Nhạc Thiên sẽ đánh một đòn như trời giáng vào lòng hắn.
Hạ Nhạc Thiên sắp xếp ngôn ngữ, nói: "Vốn dĩ tôi không định nói ra chuyện này, dù sao suy đoán này cũng quá kinh người, nhưng chuyện này lại liên quan đến việc chúng ta phải xé hợp đồng..."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Sau khi rời khỏi trò chơi đó, tôi đã tìm hiểu về chuyện của Trần Khả Mạn, kết quả phát hiện có một tờ báo xã hội đưa tin, thông tin giống hệt những gì tôi nhìn thấy trong trò chơi."
Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: "Nói cách khác, Trần Khả Mạn ở Hiện Thực đã chết trong một sự kiện thần quái, sau đó lại biến thành lệ quỷ của thế giới Trò Chơi."
Trần Đỉnh đứng bật dậy, "Sao có thể!"
Bùi Anh biến sắc.
Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ cũng kinh hãi nhìn nhau.
Hạ Nhạc Thiên lại nói: "Còn nhớ bà lão đã nói chuyện phiếm với hai người không, ngay cả chuyện thần quái lâu như vậy mà bà ấy vẫn còn nhớ rõ, lại cố tình quên mất tên thôn làng, anh cảm thấy chuyện này hợp lý sao?"
Trần Đỉnh lẩm bẩm: "Bởi vì bà ấy bị trò chơi sửa chữa ký ức."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Đúng vậy, cho nên tôi nghi ngờ cư dân của thế giới này, rất có thể bọn họ từng giống như chúng ta, đều là người sống ở Hiện Thực, chẳng qua đã chết vì một ít nguyên nhân không biết tên, bị trò chơi hút vào thế giới này tiếp tục sinh hoạt."
Sắc mặt mọi người nháy mắt trở nên khó coi, thậm chí nổi cả da gà.
Lương Hoành Vũ chợt nhớ đến một trò chơi mà lúc trước mình đã từng trải qua.
Bối cảnh của trò chơi là một thôn nhỏ dưới chân núi, các thôn dân đều cho rằng thế giới chỉ lớn có từng này. Khi các người chơi dò hỏi bên ngoài sơn thôn là cái gì.
Tất cả bọn họ đều tỏ vẻ bên ngoài hoàn toàn không có gì cả, thế giới chỉ có lớn bằng sơn thôn này thôi, nhưng đối với những người chơi từ bên ngoài đến, các thôn dân hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
Lương Hoành Vũ vội vàng nói chuyện này ra, Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nói: "Có lẽ trò chơi đã thay đổi nhận thức của thôn dân, đồng thời cũng khiến cho bọn họ cảm thấy khó hiểu với sự xuất hiện của các anh."
Đây mới là sự đáng sợ nhất của trò chơi.
Người chết đi tiến vào trò chơi, tiếp tục cuộc sống ở một thế giới khác, kiên định cho rằng thế giới này chính là chân thật.
Vậy bọn họ còn tính là người sống không?
Chuyện này xem như may mắn, hay là bất hạnh?
"Mọi người không cần nghĩ quá nhiều, trước mắt phải giải quyết chuyện này đi đã." Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ tay, đem lý trí bay xa của mọi người kéo trở về.
Trần Đỉnh miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, nói: "Nói có lý, nghĩ nhiều cũng vô dụng, chuyện lúc này quan trọng hơn."
Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ tay chân cũng lạnh lẽo theo, tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng hai người đều ăn ý gật đầu.
"Vậy thì, chúng ta vẫn dựa theo phương án cũ, trực tiếp quyết định sinh tử của nhóm cư dân, hay là nói chuyện hợp đồng cho bọn họ?" Hạ Nhạc Thiên hỏi.
Trần Đỉnh trầm mặc không nói.
Nói thật thì, nếu là lúc trước, hắn sẽ không chút do dự chọn hy sinh nhóm cư dân, bảo vệ tính mạng của mình và đồng đội.
Nhưng hiện tại......
Hắn vẫn nghĩ như vậy.
Tuy rằng những người dân đó có lẽ là người sống, nhưng dù sao bọn họ cũng chết ở Hiện Thực rồi, do dù lấy thân phận mới sống trong trò chơi thì đã chết chính là đã chết.
Mặc kệ dùng phương thức gì để tồn tại tiếp.
Một khi nói chuyện hợp đồng cho những người này, nói không chừng sẽ dẫn tới một ít tranh cãi và phiền toái không cần thiết.
Nhưng Trần Đỉnh không biết người chơi khác nghĩ như thế nào.
Đặc biệt là Hạ Nhạc Thiên.
Trần Đỉnh biết Hạ Nhạc Thiên lựa chọn nói chuyện này ra, đã chứng minh trong lòng đối phương không tán đồng quan điểm của mình.
Tự hỏi một lúc sau, Trần Đỉnh quyết định vẫn nên thuận theo ý định của Hạ Nhạc Thiên.
Thứ nhất, nếu đối phương có thể trở thành hạng nhất, nói lên bản thân cậu ấy có chỗ mạnh hơn mình.
Thứ hai, hắn không muốn vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn với Hạ Nhạc Thiên.
Thứ ba, điểm tích lũy thay đổi không cố định, Trần Đỉnh hoài nghi nếu cố gắng cứu một ít cư dân, rất có thể sẽ kiếm được thêm một chút điểm tích lũy.
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Trần Đỉnh nói: "Vậy nói chuyện này cho những cư dân đi, tôi tin tưởng sẽ có người thông minh biết mình nên lựa chọn như thế nào."
Bùi Anh chớp mắt, "Vậy nói chuyện này cho bọn họ đi."
Lương Hoành Vũ có chút do dự, "Nhưng nếu nói cho bọn họ, lỡ như bọn họ không phối hợp thì làm sao bây giờ?"
Vậy chẳng phải là đào hố chôn mình hay sao?
Tuy hắn không phải người tốt, cũng chưa bao giờ hại người lúc tham gia trò chơi, nhưng những cư dân này dù sao cũng sẽ chết theo trình tự có sẵn, chết sớm và chết muộn có gì khác nhau đâu.
Nhưng sau đó không biết Lương Hoành Vũ nghĩ tới cái gì, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Còn Vương Nhược Vũ trước giờ đều theo đuôi Lương Hoành Vũ, lập tức nói: "Tôi nghe anh tôi."
Mọi người ăn ý bỏ qua xưng hô "anh" trong miệng Vương Nhược Vũ, dựa theo trình tự ký hợp đồng để lập một danh sách, sau đó mới ra hành lang triệu tập mọi người.
Hiện giờ, số người còn sống trước mắt là 24 người, không đúng, nói đúng ra là 23 người.
Bởi vì có một người không phải bị lệ quỷ gϊếŧ chết, mà vì không nghe khuyên bảo trèo tường bị xóa sạch nửa người trên.
23 người dân thấp thỏm nhỏ giọng thì thầm, không biết đám người Hạ Nhạc Thiên triệu tập bọn họ lại đây làm gì.
"Tổ chức Linh Dị chúng tôi vừa mới tiến hành điều tra một phen, phát hiện một biện pháp có thể tránh né lệ quỷ gϊếŧ người." Trần Đỉnh nhìn mọi người xung quanh, không nhanh không chậm mở miệng.
Lời này như giọt nước rớt vào chảo dầu nóng, người dân nháy mắt ầm ĩ như sắp nổ, một người tiếp một người không ngừng hỏi Trần Đỉnh là biện pháp gì, trong đó Triệu Bảo Toàn phản ứng kịch liệt nhất, vì hắn là người có khả năng chết vào đêm nay nhất.
Trần Lộ Lộ có chút khẩn trương siết chặt mép váy, tim đập gia tốc.
Bọn họ, thật sự tìm được biện pháp.
Trần Đỉnh lạnh mặt, "Yên lặng, đừng ầm ĩ."
Mọi người lập tức an tĩnh lại, chăm chú nhìn Trần Đỉnh.
Trần Đỉnh nói: "Chỗ tôi có hợp đồng thuê phòng của mọi người, phía trên viết thời gian mọi người chuyển đến, chính là trình tự tử vong của mọi người."
Mọi người nghe vậy thì mờ mịt khó hiểu, xao động bất an.
Trần Đỉnh tiếp tục nói: "Biện pháp hiện giờ chính là xé bỏ hợp đồng của từng người, lệ quỷ sẽ không tới tìm các người."
Mọi người càng thêm mờ mịt, hợp đồng linh tinh gì vậy, liên quan gì đến lệ quỷ?
"Có ý gì? Vì sao xé hợp đồng thì quỷ sẽ không tìm tới chúng tôi? Chúng ta chỉ muốn biết làm sao để rời khỏi tiểu khu thôi, Trần Lộ Lộ đã đáp ứng tôi, sẽ không để bạn trai cô ấy tới tìm tôi." Trong đó có một cư dân khó hiểu hỏi.
"Đúng đúng, tôi còn tưởng mấy người có bản lĩnh gì, kết quả chỉ là khiến lệ quỷ không tới tìm chúng tôi, việc này Trần Lộ Lộ cũng có thể làm được, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc các người có thể giúp chúng tôi rời khỏi tiểu khu hay không thôi."
"Đúng vậy đúng vậy."
Đối mặt với phản ứng này của nhóm cư dân, Trần Đỉnh vẫn rất bình tĩnh, hắn đã sớm dự kiến được những người này sẽ nói vậy: "Quyền lựa chọn ở trong tay các người, đêm nay có thể sẽ chết người, bây giờ tôi sẽ đọc danh sách tử vong, hy vọng những người này có thể mau chóng tới tìm chúng tôi, đồng ý xé hợp đồng."
Sau khi nói xong, Trần Đỉnh bắt đầu đọc danh sách tử vong, căn cứ vào số lượng người chết hai lần trước, có lẽ con quỷ kia chỉ có thể gϊếŧ nhiều nhất mười một người trong một đêm, cho nên Trần Đỉnh chỉ đọc ra mười một cái tên đầu danh sách, sau đó lại tỏ vẻ: "Người không bị gọi tên, cũng có thể tới tìm chúng tôi để xé hợp đồng."
Cư dân bị gọi tên đều hốt hoảng luống cuống, tuy rằng có Trần Lộ Lộ đảm bảo, nhưng khi biết được đêm nay mình sẽ bị lệ quỷ theo dõi, bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi bất an.
Có một người sợ hãi nói: "Các người nói hợp đồng là cái gì?"
Hắn bị dọa đến nỗi hoàn toàn không quên mất lời nói lúc nãy của Trần Đỉnh, lại hỏi thêm một lần.
Trần Đỉnh kiên nhẫn giải thích: "Hợp đồng thuê phòng, trước khi vào ở thì các người đều ký hợp đồng với chủ nhà, chính là hợp đồng này khiến các người bị lệ quỷ theo dõi."
"Nhưng tại sao lại như vậy? Sao chủ nhà lại liên quan đến lệ quỷ?" Hắn khó hiểu hỏi, đồng thời lại nhìn về phía Trần Lộ Lộ, muốn tìm kiếm giải đáp.
Các cư dân cũng không nghĩ ra giữa hai người có dây mơ rễ má gì với nhau, mỗi người một câu làm hành lang ồn ào như cái chợ bán vịt.
Lúc này, bọn họ bỏ qua chuyện vì sao đám Trần Đỉnh lại có hợp đồng thuê phòng của bọn họ, tất cả đều ầm ĩ bàn bạc chuyện khác.
Hạ Nhạc Thiên trầm mặc không nói.
Cậu đã giao quyền lựa chọn cho những người này.
Ít nhất bọn họ đều tự nắm giữ vận mệnh của mình, mặc kệ lựa chọn như thế nào, cũng không liên quan đến cậu.
****