[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 213: Lệ quỷ trở về




Đối với thắc mắc của Lương Hoành Vũ, Hạ Nhạc Thiên giải thích đơn giản: "Nếu tụ tập tất cả người dân vào một chỗ, rất có thể sẽ mở rộng phạm vi tấn công của lệ quỷ, dẫn tới mọi người toàn diệt."

Sau khi nói xong, Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Đây chỉ suy đoán của tôi, bây gờ đã là ngày thứ hai, chúng ta vẫn còn đủ thời gian để điều tra nhiều manh mối hơn, không vội."

Bốn người nghe vậy thì gật đầu.

Trần Đỉnh nói: "Nếu nói như vậy, chúng ta chỉ có thể thể chờ đợi, chỉ cần lệ quỷ chưa tấn công chúng ta, tốt nhất chúng ta cứ án binh bất động, đề phòng kích phát cơ hội gϊếŧ người của lệ quỷ."

Nhiệm vụ đã nói rõ ràng.

Chỉ cần người chơi có thể sống sót qua bảy ngày thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, không cần chủ động tiếp xúc với nguy hiểm để tìm kiếm đường sống.


Nhưng mọi việc đều phải sẵn sàng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để thăm dò phòng 403 kế bên, đây có lẽ là nơi chứa đựng manh mối duy nhất trong trò chơi.

Trời nhá nhem tối, một ít người dân về nhà, chẳng qua lúc này bọn họ quyết định tạm thời ở cùng với hàng xóm, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không ai cứu mình.

Lâm Chiêu và Lý Đại Tráng mắt to trừng mắt nhỏ, thật ra hai người cũng không quá quen biết, nhưng mỗi ngày đi làm tan tầm đều sẽ đụng mặt nhau, thời gian lâu dần cũng quen mặt.

Hơn nữa trong chung cư này, chỉ có hắn và Lý Đại Tráng là một người một phòng, bèn dứt khoát ở chung với nhau.

Hai người nhớ lời thanh niên trong tổ chức Linh Dị nói, tuyệt đối không đụng vào bất kỳ thứ gì liên quan đến nước, hơn nữa hai thằng đàn ông vốn dĩ cũng không quá yêu thích tắm rửa, ăn ý thay quần áo rồi nằm xuống ngủ.


Hai người bàn bạc với nhau từng người gác đêm, một người gác nửa đêm trước, một người khác gác nửa đêm về sáng.

Buổi tối 10 giờ.

Lâm Chiêu nói Lý Đại Tráng mau chóng đi ngủ, mình gác nửa đêm trước, Lý Đại Tráng cũng không từ chối, đầu vừa dính gối đã ngủ gáy o o.

Lâm Chiêu co giật khóe miệng, sờ sờ con dao dưới chân, trong lòng an tâm hơn nhiều.

Hy vọng có thể thuận lợi vượt qua đêm nay.

Không biết qua bao lâu, Lâm Chiêu chợt cảm thấy mắc tiểu, chỉ có thể cố nghẹn lại, thà rằng nghẹn đến bàng quang nổ tung cũng tuyệt đối không đi tiểu.

Lỡ như bị quỷ theo dõi thì phiền toái.

Lại qua một lúc, Lâm Chiêu cũng không biết có phải mình nghẹn tiểu nghẹn đến ảo giác hay không, đột nhiên nghe được tiếng nước tí tách.

Hơn nửa đêm, tiếng nước ở đây ra?

Hắn lập tức cảnh giác, theo bản năng cầm dao đặt trước ngực, cẩn thận nhìn quanh phòng ngủ.


Đột nhiên, Lâm Chiêu thoáng nhìn thấy một bóng đen, nó rũ đầu đứng trong góc, hắn sợ tới mức sởn tóc gáy, vội vàng đẩy Lý Đại Tráng còn đang ngủ: "Mau dậy đi, có cái gì đó..."

Lý Đại Tráng vẫn ngủ say như chết, không có chút dấu hiệu tỉnh dậy, Lâm Chiêu chỉ có thể từ bỏ ý định đánh thức Lý Đại Tránh, nắm con dao từ từ tới gần bóng đen.

Rõ ràng phòng ngủ chỉ lớn bấy nhiêu, nhưng hắn lại cảm thấy mình đi như thế nào cũng không đến trước mặt bóng đen kia được, giống như cách một khoảng rất rất xa.

Tại sao lại như vậy?

Cùng lúc đó, Lâm Chiêu ngửi thấy mùi tanh nồng trong không khí, có chút giống mùi hôi thối của hồ nước đục.

Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Không được, mình phải gọi Lý Đại Tráng dậy.

Nghĩ vậy, Lâm Chiêu lập tức xoay người, vừa lúc đối diện với bóng đen đang áp sát sau lưng.
Đó là một đôi mắt -- âm u đáng sợ, gương mặt sưng phù méo mó như một cái màn thầu, nhìn không ra ngũ quan vốn có.

"A --!!" Lâm Chiêu theo bản năng hét ầm lên, trong miệng lại trào ra rất nhiều rong rêu, trực tiếp lấp kín tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng, hắn liều mạng quơ tay, vẻ mặt dữ tợn như đang giãy giụa trong nước, cuối cùng vẫn phải chết đuối.

Lý Đại Tráng trở mình, chẹp miệng một tiếng tiếp tục ngủ.

Dần dần, một hơi thở âm lãnh khuếch tán bên mũi hắn, cùng với mùi tanh ghê tởm, hư thối đến buồn nôn.

Lý Đại Tráng không thể không mở mắt, lập tức thấy một gương mặt trắng xanh dí sát vào mặt mình, sợ tới mức giật mình kêu to.

Lý Đại Tráng xoay người lăn xuống đất, ánh mắt chạm phải gương mặt vặn vẹo chết không nhắm mắt của Lâm Chiêu, lại bị dọa tới mức hét lên lần nữa.
Lâm Chiêu! Hắn chết rồi sao!?

Lý Đại Tráng hoảng sợ nhìn bóng đen trước mặt, chẳng lẽ đây là lệ quỷ đã gϊếŧ những người kia!

Lý Đại Tráng bò dậy chạy thẳng ra cửa, hắn cần phải rời khỏi phòng, bằng không kết cục của hắn cũng giống như Lâm Chiêu!

Lý Đại Tráng bộc phát sức mạnh xưa nay chưa từng có, nhưng tay vừa mới chạm đến then cửa thì cổ hắn đã bị bóp chặt, ngay sau đó, từ trong miệng Lý Đại Tráng không ngừng tràn ra nước đục, cùng với vô số rong rêu, nhễu xuống sàn nhà.

"Không -- ọc ọc ọc !!" Mắt Lý Đại Tráng phủ đầy tơ máu, liều mạng vùng vẫy, dần dần, sức lực của hắn càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn bất động.

Bóng đen rũ đầu đứng đó, ánh mắt quỷ dị lành lạnh chậm rãi di chuyển, nó từ từ xuyên qua cửa, lướt về phía lầu trên, phía sau nó kéo dài thành một vệt nước ẩm ướt tanh hôi, cứ như vĩnh viễn không khô cạn.
Ngày hôm sau.

Tất cả người dân đều có mặt tại quảng trường đúng 8 giờ, nhưng lúc này bọn họ phát hiện nhân số ít hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên rất khó coi.

Chỉ qua một đêm, đã chết mười một người dân.

Trước mắt chỉ còn lại 24 người.

Nhóm cư dân nhìn xung quanh, trong lòng cũng có suy đoán không tốt, những người không đến nơi này, không phải là -- đã chết chứ?

Có người cười gượng, nói: "Nói không chừng là mới 8 giờ, bọn họ còn chưa rời giường."

Hạ Nhạc Thiên lấy sổ tay lúc trước mà mọi người đã đăng ký thông tin, tiến hành thẩm tra đối chiếu nhân số.

Hạ Nhạc Thiên đọc số phòng, nếu đó là căn hộ của ai thì có thể giơ tay ra hiệu.

Theo biện pháp này, Hạ Nhạc Thiên rất nhanh biết được số phòng của mười một người dân không có mặt, sau đó đến tận nơi dò hỏi.
Mười một căn phòng đều không có người trả lời.

Bởi vì không có chìa khóa mở cửa, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể dùng bạo lực để vào trong, một chân đá văng cửa phòng, làm nhóm cư dân sợ tới mức im như ve sầu mùa đông.

Đây chính là cửa sắt, cậu ta lại có thể dùng một chân đá cong vẹo.

Đây là sức lực của con người sao?

Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi.

Hạ Nhạc Thiên không để ý tới ánh mắt mọi người, cùng Trần Đỉnh và Bùi Anh vào phòng kiểm tra, phát hiện phòng khách và phòng ngủ có hai thi thể nằm dưới đất, có thể thấy được trước khi chết hai người họ không hề tiếp xúc với thứ gì liên quan đến nước.

Nhưng bọn họ vẫn chết, tử trạng như chết đuối, trong miệng nhét đầy rong rêu tanh hôi, bụng cũng là phồng cao, vô cùng thê thảm đáng sợ.
Người lớn gan thấy cũng phải hoảng sợ.

Lại là chết đuối sao?

Rõ ràng những người này đều ở trong phòng, vì sao lại chết đuối?

Tình huống đáng sợ và không thể giải thích, nếu buộc lòng phải giải thích thì chỉ có một lý do, chính là tiểu khu có quỷ! Con quỷ này muốn gϊếŧ chết mọi người!

Tiếp đó, Hạ Nhạc Thiên đi qua chung cư khác, đều phát hiện những người dân không xuống lầu đều chết trong tay lệ quỷ.

Khủng hoảng và sợ hãi lan tràn trong lòng mỗi người dân của tiểu khu.

Những người phòng cách vách đều tỏ vẻ nửa đêm hoàn toàn không nghe thấy gì, có lẽ người chết trước khi tử vong cũng không lớn tiếng kêu cứu.

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày càng chặt.

Thông qua những thi thể này, bọn họ phát hiện điều kiện lệ quỷ gϊếŧ người không liên quan gì đến "nước", những người chết không hề tiếp xúc với nước, có người thậm chí chỉ ngồi trong phòng ngủ, kết quả vẫn bị gϊếŧ.
Điều kiện gϊếŧ người rốt cuộc là cái gì?

Không thể chờ đợi nữa.

Hạ Nhạc Thiên đã mơ hồ hiểu ra sự tồn tại của nhóm cư dân nhóm này có ý nghĩa gì.

Vì sao trong ba ngày các người chơi vẫn không bị lệ quỷ tấn công, theo lý mà nói, mục tiêu dễ bị lệ quỷ theo dõi nhất, hẳn là phòng 444 kế bên phòng 403.

Nhưng kết quả người chết lại là cư dân khác.

Cậu cũng biết được vì sao nhóm cư dân cũng bị nhốt trong tiểu khu, bởi vì sự tồn tại của bọn họ là để kéo dài thời gian cho người chơi.

Khi lệ quỷ bắt đầu tấn công cư dân, cũng chính là thời cơ tốt để người chơi tiến hành điều tra tìm kiếm đường sống, chờ đến khi tất cả cư dân đều tử vong, lệ quỷ tất nhiên sẽ ra tay với người chơi.

Nói cách khác, thời gian an toàn của người chơi không còn nhiều.

Ngắn ngủn ba ngày đã chết hai mươi người, chỉ còn lại 24 cư dân còn sống, dựa theo tốc độ gϊếŧ người đáng sợ của lệ quỷ, người chơi sẽ không chống đỡ đến ngày thứ bảy.
Nghĩ xong, trong đầu Hạ Nhạc Thiên đã vẽ ra một kế hoạch.

Theo lời của Hạ Nhạc Thiên, Trần Đỉnh đứng ra trấn an những người dân đang hoảng sợ bất an, thông báo vì đề phòng những người còn lại đều bị lệ quỷ gϊếŧ chết, kêu gọi tất cả mọi người đến ở tại chung cư thứ tư.

Nhóm cư dân vẫn không hết bất an, con người từ lúc sinh ra đã sợ hãi những thứ không biết tên, đặc biệt là ma quỷ gϊếŧ người, càng khiến bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Triệu Bảo Toàn không thể nhịn được nữa, hắn nhảy ra chỉ vào cô gái khoảng 25 tuổi đang ngồi trong góc, "Lúc này rồi mà cô còn định làm bộ cái gì cũng không biết sao?"

Mọi người cả kinh, lia mắt đánh giá Triệu Bảo Toàn và cô gái kia, nhịn không được thì thầm với người cạnh.

Cô gái bị chỉ vào ngẩng đầu, mặt mũi trắng bệch, "Tôi không biết anh đang nói cái gì."
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua, ra hiệu cho bốn người chơi im lặng xem tình hình trước mắt.

"Bảo Toàn, cậu mau mau nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Có người sốt ruột thúc giục.

Triệu Bảo Toàn không để ý tới những người đó, chỉ là nhìn chằm chằm cô gái kia, nói: "Cô thật sự không biết lệ quỷ muốn gϊếŧ chết chúng ta, chính là người bạn trai chết đuối của cô sao!?"

Lời này vừa nói ra, nhóm cư dân lập tức kinh ngạc há hốc mồm.

Mà cô gái kia cũng trừng lớn mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ sợ hãi, thân thể không chịu khống chế run lên.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế thì khẽ nhíu mày.

Phản ứng của cô gái này có hơi không thích hợp.

Lệ quỷ liên tục gϊếŧ người, cũng không khiến cô ấy sợ như bây giờ, khiến cho người ta có cảm giác, thứ khiến cô sợ hãi cũng không phải lệ quỷ, mà là người bạn trai biến thành quỷ trở về!!!
Nhưng vì sao?

Mọi người đều thấy phản ứng của cô, trong lúc khủng hoảng thì theo bản năng giận chó đánh mèo, tức giận chỉ trích, "Bạn trai của cô đúng là âm hồn bất tán, sao lại hại chúng tôi?"

"Chúng tôi chọc gì hắn?"

Những lời chỉ trích mắng mỏ làm sắc mặt cô gái càng tái nhợt, nhưng cô dường như đã đắm chìm trong thế giới sợ hãi của mình, lẩm bẩm tự nói: "Hắn sao có thể trở lại được, rõ ràng hắn đã chết."

***