[Phần 2] Bảo Bối À!

Chương 3




Có ai thi xong chưa a~ Tuần sau Sa thi rồi này!

____________

"Con sẽ đi học lại, bây giờ là tháng hai, thời gian chuẩn bị không còn nhiều. Con còn nắm được kiến thức trọng tâm không?".

Bố của Hashi hỏi khi cả nhà đang ngồi cùng bàn ăn tối, và hôm nay, có thêm sự có mặt của nhóc Azuma.

"Con có thể đi học luôn năm nay. Con khoẻ rồi". Hashi nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của bố mình qua gọng kính lão của ông, cô trả lời. "Nhưng con thực sự phải học lại một năm ạ?".

"Không còn cách nào khác". Bố cô gật đầu. "Con cũng không đủ thông minh để nhảy lớp".

Hashi im lặng không đáp, cổ họng phát ra tiếng đáp khẽ thay cho lời đồng ý. Mẹ cô gạt đi câu chuyện dang dở: "Ăn nhanh đi, còn lại sao cũng được".

Bàn tay bà khéo léo gắp từng miếng thịt nướng ra để cạnh đĩa nước sốt. Khuôn mặt bà vốn mộc mạc nhưng không mất đi sắc bén bây giờ lại an nhiên đến lạ. Hôm nay là tiệc mừng Hashi tỉnh lại sau một năm trời. Ánh mắt bố mẹ không chỉ có vui mừng mà còn ẩn hiện may mắn cùng nhẹ nhõm. Cô cũng biết, do cô hôn mê quá lâu, gia đình cô cũng không tránh khỏi khó khăn. Thời gian qua có lẽ bố mẹ cô đã rất vất vả.

"Này, nếu vậy chúng ta cùng khối rồi". Nhóc Azuma thì thầm với Hashi, giọng rất vui vẻ mà chấp niệm. "Vậy thì tao không cần gọi mày là chị".

"Mày cứ mơ tiếp đi". Hashi liếc nó. "Sau đó biến khỏi nhà tao, càng nhanh càng tốt".

Nhóc Azuma định nói gì nữa, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh băng của Hashi, nó lại im lặng ăn cơm.

Hình như Hashi hơi khác thì phải... Azuma lắc lắc đầu. Từ lúc con nhỏ này tỉnh lại, trên người luôn có cái gì đó rất lạ. Nụ cười ngây thơ toả nắng bây giờ tuy vẫn rất đẹp nhưng không hiểu sao khiến nhóc Azuma cảm thấy rất đè nén. Tính tình... hình như lạnh nhạt hơn thì phải.

Hashi không quan tâm thằng nhóc bé hơn mình một tuổi này. Hoàn thành xong bữa tối, cô nhanh chóng túm gáy nó đá ra khỏi cửa.

"Mày không cần xua đuổi tao như thế đâu!!". Thằng nhóc gào lên uất ức.

"Ờ? Chị đây xua rồi!". Hashi nhếch lông mày, chuẩn bị khép cửa. "Sorry!"

"Này!". Cánh cửa gỗ bị chặn lại, Hashi nhếch lông mày cái nữa, như thể đang hỏi thằng nhóc phiền phức còn chuyện gì.

Ánh trăng buông toả từng quầng sáng mờ nhạt, xuyên qua lớp lớp đèn neon từ Tokyo, phủ đầy góc sân tối nơi Hashi đang đứng, đồng thời khiến chiếc dây chuyền bạch kim trên cổ cô ánh lên tia sáng bạc hình mũi tên.

Azuma nhẹ nhàng vươn tay...

Hashi im lặng ngẩng đầu nhìn bóng trăng mờ nhạt, rồi cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền tinh tế. Một nỗi niềm nào đó cuốn hút tầm mắt cô vào nó, và khiến cô giơ tay nhéo tai Azuma đang ôm mình. Cô mạnh mẽ đẩy thằng nhóc ra.

"Lâu rồi mày hám gái hẳn ra đấy nhỉ, Azuma?"

Cái ôm vừa rồi cô không thể nhận được.

Azuma cẩn thận quan sát khuôn mặt vô tâm vô tính của Hashi, trong lòng vô cùng mất mát. Những lời muốn nói cứ theo cú đẩy của cô mà tan biến. Nó muốn nói với cô nó đã mừng thế nào khi cô tỉnh lại, đã chờ đợi lo lắng cho cô suốt một năm trời....

Hashi cố tình né tránh ánh mắt khác lạ của Azuma. Có những thứ cô biết rõ đang dần chệch khỏi quỹ đạo của nó, quỹ đạo của một năm về trước. Cả cô, cả ánh mắt của Azuma, ánh mắt chan chứa trầm lặng mà một thằng nhóc lớp sáu không nên có.

"Mày đừng có giở trò, chị đập cho đấy! Phát bệnh cũng phải chọn giờ hoàng đạo rõ chưa!". Hashi gõ gõ đầu Azuma, sau đó quay người vào nhà đóng sầm cửa.

"Không tiễn".

Azuma nhìn chăm chăm vào cánh cửa gỗ, lại nghe thêm hai từ kia của Hashi, nó quyết định im lặng đi về.

Hashi.... không giống, bất cứ cái gì cũng không giống. Phản ứng của cô Azuma đã tiên liệu được, nhưng khi cô làm như vậy nó vẫn thấy không giống.

Khác xa Hashi của một năm về trước.

____________o___________o____________

"Cái gì? Ý của hai là em phải đi học lại? Không, không, vấn đề là học chậm hơn một năm á? MỘT NĂM á?". Yuku không nhịn được to tiếng, đôi mắt to tròn mở to sóng sánh.

Anh hai nhã nhặn của cô day trán, rồi thuận tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi. "Chứ nhóc muốn thế nào?".

"Em muốn nhảy lớp!! Em không thể học sau lũ con trai nhí nhố kia được!!! Em có thể nhảy lớp!"' Yuku bất mãn đề nghị, hàng lông mày mảnh mai xoắn lại. "Ngay bây giờ em hoàn toàn có thể đọc vanh vách sách giáo khoa năm rồi cho hai nghe!"

"Hai biết khả năng của em hoàn toàn có thể, nhưng việc nhảy lớp nhỏ nhoi đó em tính toán làm gì". Anh hai nhìn cô, đôi mắt sắc bén dưới gọng kính vô cùng trấn định. "Nhảy một lớp, thứ nhất là không cần nhảy, muốn nhảy phải nhảy mười lớp kìa. Còn nữa..".

Yuku híp mắt nhìn anh, dù đang tức giận nhưng cô vẫn chấp nhận nghe anh nói hết. Câu nói nhảy mười lớp dễ dàng bị cô xem nhẹ, điều đó quá hi hữu.

"Nhà chúng ta sẽ chuyển lên Tokyo. Em lên đó nhất định sẽ biết được trình độ lợi hại của Tokyo, rồi quyết định nhảy lớp cũng không muộn."

Yuku ngạc nhiên: "Chuyển lên Tokyo? Bố mẹ tự nhiên chuyển lên đó làm gì? Osaka có gì không tốt?".

Anh hai quá hiểu tính cô: "Ba mẹ có mối làm ăn ở trên đó. Chứ bây giờ nhóc có muốn chuyển lên đó không? Không thì ở đây nhảy lớp cũng được".

"Chị hai, bao giờ chúng ta chuyển nhà?".

Đùa à, Tokyo hào nhoáng biết bao nhiêu, có cơ hội lên đó sống còn gì vui vẻ hơn. Yuku tuy có luyến tiếc lũ đồng bạn nhưng cô chẳng dại gì không chuyển tới Tokyo để khám phá cả. Biết đâu ở đó cô có thể thoát khỏi không khí ngột ngạt trong gia đình của mình, dù chỉ là tránh đi thôi cũng khiến cô thoải mái hơn nhiều. Kể ra thì từ lúc tỉnh lại, Yuku đã gặp ba mẹ, cư xử bình thường với họ, nhưng quan tâm lo lắng của họ trong mắt cô lại không thấm đượm chút yêu thương nào. Không ai nhắc tới việc cô đã làm một năm trước, có lẽ không muốn cô không thoải mái, nhưng đối với Yuku thì có nhắc cũng chẳng sao. Cô chưa từng hối hận cho đến thời khắc này.

Anh hai nhìn cô cười hài lòng.

"Có lẽ sẽ từ tuần sau. Chuyển nhà xong xuôi cũng là lúc nhóc bắt đầu đi học trở lại được rồi".

"Em biết rồi"

Yuku thực sự rất chờ mong chuyến đi này.

Giống như nó đích thực là nơi cô nên đến vậy.

Cứ như vậy, nhịp sống của cả hai, Hashi và Yuku đã lấy lại được bình thường. Yuku chuyển lên Tokyo, tiếp tục làm cô bé xuất sắc thông minh, nghịch ngợm và hướng ngoại. Lớp vỏ bọc mà một cô bé bị bắt trưởng thành trước tuổi do chính Yuku tạo ra giúp cô nhanh chóng hòa nhập. Cuộc sống ở thành phố diễn ra khá dễ dàng với cô, Yuku bắt đầu có những mối quan hệ mới, cuộc sống mới, biến cố mới, và cả con người mới.

Có điều trong những giây phút trầm lặng trong âm thầm, cô vẫn đặt nắm tay trước ngực, đập khẽ vào trái tim mình mấy cái.

Yuku không tin tưởng một ai.

Người xung quanh yêu mến thì sao, đồng bạn ngưỡng mộ thì sao.. Yuku vẫn không cần những thứ đó, còn những thứ cô muốn, những người đó không thể cho cô.

Cô vẫn luôn kiếm tìm.

Yuku hiểu rõ bản thân cô đã kiếm tìm khắc khoải như thế nào. Không chỉ kiếm tìm mà còn chờ đợi.

Bao giờ con người ấy mới xuất hiện? Người cô cần, một ai đó đặc biệt...

Ở đâu? Bao giờ? Là ai?

Ai để cô có thể tin tưởng?

Yuku không biết tại sao bản thân cứ phải kiếm tìm, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.

Còn Hashi cũng dần trở lại thành cô bé có nụ cười toả nắng ngây thơ, cũng hay cười trở lại như trước. Azuma không còn lo lắng nữa. Cô lại bắt nạt nó, điên điên khùng khùng với nó, cùng nó về nhà sau giờ học, vẫn nghe điện thoại của nó mỗi khi nó gọi tới để thử điện thoại mới.

Có chăng chỉ là đôi mắt cô ngày càng sắc bén, và khuôn mặt ngây thơ đôi lúc toát ra nét mị hoặc. Hashi có lúc như con cáo gian manh, có lúc thuần khiết như nai tơ trên núi, có lúc cười nói tinh nghịch, có lúc lại suy tư lạnh lùng, nhưng phải rất để ý Azuma mới nhận ra điều này.

Gia đình Hashi cũng xảy ra trục trặc.

Nhưng ngày hôm đó, là ngày rất hiếm hoi Hashi không quá để tâm đến chuyện gia đình. Tâm trí cô bị một người khác chiếm cứ.

Cô gái của bầu trời trong vắt mới mưa xong.

Đó là cái ngày khai giảng của năm học lớp bảy, khi Hashi vừa đến cổng trường thì nhận được điện thoại. Mẹ cô thông báo bà và bố cô quyết định sống li thân. Giọng bà nghe vẫn đều đều như không, nhưng Hashi biết bà đang rất ẩn nhẫn.

Cũng vì đợt hôn mê của cô, gia đình cô trong suốt một năm rất vất vả. Cô là gánh nặng, nhưng họ vẫn hi vọng cô tỉnh lại. Cho đến bây giờ gia đình thêm khó khăn, bố mẹ cô vốn dĩ không hòa thuận lại càng thêm căng thẳng. Lần này bố mẹ sống li thân, đối với cuộc hôn nhân không tình yêu của họ, có lẽ là kết quả khá nhẹ nhàng.

Cô nợ gia đình này.

Hashi trầm mặc một lúc, rồi khẽ trả lời mẹ: "Con biết rồi".

Mẹ cô lập tức cúp điện thoại. Hashi cất điện thoại vào cặp, đến khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đã lạnh như băng.

Cô quyết định trốn buổi khai giảng, đi lang thang cả một buổi sáng. Cho tới khi trời mưa thì ghé vào một tiệm sách đọc giết thời gian.

Rồi cô gặp cô gái kia.

Người ân nhân này, thật kì lạ, thật đặc biệt.

___________    ___________

Sa: *vẫy vẫy* Yuku, ngươi nói xem, ngươi quả là may mắn!

Yuku: *liếc* Gì?

Sa: Nếu như không có sợi dây hồi trước ngươi si tâm trao ra, có phải bây giờ Hashi đã bị người khác ôm rồi không?

Yuku: Ta biết!

Hashi: Rồi sao nữa?

Yuku: *nhìn Sa* Vậy, ngươi, sao còn chưa đền thêm cho ta sợi nào vậy? Cho nương tử ta đương nhiên không đáng tiếc, đáng tiếc là ta có một tác giả keo kiệt như ngươi!

Sa: ...

Hashi: Tiền bạc phân minh ái tình sòng phẳng, riêng việc này ta ủng hộ!

Sa: ...