(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 99: Tang Thanh




Tang Thanh thấy môi mình áp vào môi cô, mà đôi mắt xinh đẹp của cô cũng đang trợn trừng nhìn hắn.


Chưa đủ! Hắn thầm nghĩ, một tay siết eo, tay còn lại giữ lấy cổ cô khiến cơ thể mềm mại của cô dính sát vào ngực hắn. Cô càng cố gắng vùng vẫy ra khỏi hắn, hắn lại càng siết chặt. Dường như cuối cùng cũng chịu thua, cô đáp lại hắn, từ từ liếm mút cánh môi hắn. Lồng ngực hắn đập dồn dập như muốn nói lên niềm vui trong thâm tâm, hắn dùng lưỡi tách răng cô ra, mà cô cũng nhắm mắt thuận theo, xoa nhẹ lưng hắn.


Đột nhiên, sau lưng hắn đau buốt, máu nhuộm đỏ nước biển xung quanh, hắn thấy cô với gương mặt lạnh lùng nhìn hắn, mà tay cô lại cầm một cây trủy thủ sắc lẹm đâm vào lưng hắn...


Tang Thanh mở bừng mắt bật dậy.


Lại là giấc mơ đó...


Nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời vẫn tối đen, hắn khẽ nằm lại, để tay lên trán. Trên trán hắn, mồ hôi đã đầm đìa.


Sáng hôm đó chính là buổi tập kiếm, những con bù nhìn được lắp đặt xung quanh sân tập, trên người chúng có gắn máy cảm biến, chỉ cần cảm thấy có sự di chuyển ở gần, bù nhìn sẽ bật ra. Nhiệm vụ của họ là chém trúng gáy bù nhìn một cách nhanh nhất dù ở bất kỳ góc độ nào.


Kiếm chính là sở trường của Tang Thanh, hắn vượt qua bài tập một cách hoàn hảo, trở thành cục cưng trong mắt tổ trưởng tổ A.


Tổ trưởng tổ A là một người phụ nữ 32 tuổi tên Joe, cô ấy vô cùng nghiêm khắc trong giờ tập luyện nhưng ngoài giờ thì lại thoải mái và dịu dàng. Cô lại gần đưa cho Tang Thanh một chiếc khăn lau mồ hôi, hắn cảm ơn rồi nhận lấy, đi lại ngồi xuống ghế.


"Sắc mặt cậu hôm nay không được tốt lắm, có chuyện gì sao?" Joe cũng tới ngồi cạnh, mắt lại nhìn đám người đang luyện tập kia.


Hắn không đáp, ngồi dựa vào tường nhắm mắt.


Một lát sau, cảm thấy ánh sáng trước mặt bị che đi, hắn mở mắt. Đứng trước hắn là một cô gái tầm 20 tuổi, đang giơ tay đưa cho hắn một chai nước.


Tang Thanh không đưa tay nhận, chỉ bình tĩnh nhìn cô.


Mà cô gái có vẻ bị phản ứng của hắn làm cho bối rối, ngượng ngùng hạ tay xuống, ấp úng nói:"Ta thấy kỹ thuật của ngươi rất tốt... có thể chỉ ta được không?"


"Joe đâu?" Im lặng một lát, hắn hỏi.


"Hả?...à... cô ấy đang ngồi ở đằng kia." Nói rồi chỉ tay về một hướng.


"Ừ." Hắn lại nhắm mắt.


Gia Lộ bối rối... như thế là thế nào? Cô đứng đợi một lát vẫn không thấy mắt hắn mở thêm lần nữa, đành lấy hết can đảm lên tiếng:"Vậy ngươi có thể dạy ta không?"


Tang Thanh mở mắt, có chút khó hiểu mà nhìn cô:"Joe ở đằng kia."


"???"


"Cô ấy rảnh như thế, sao cô không nhờ?"


"..." ngươi trông cũng rảnh mà! Gia Lộ nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra, vội vã rời đi. Người ta đã nói đến thế rồi sao cô có thể mặt dày ở lại kia chứ!


"Sao rồi?"


"Thế nào?"


"Thành công không?"


Đám con gái tụ tập lại quanh Gia Lộ.


Gia Lộ thở dài:"Hắn nói ta đi tìm tổ trưởng."


"Ài..."


"Thật là..."


Một loạt tiếng thở dài thườn thượt vang lên.


Giờ nghỉ trưa cuối cùng đã tới, Joe ngồi cùng bàn Tang Thanh, nhìn đống thức ăn chất thành ngọn núi nhỏ của hắn, khóe miệng giật giật. Cô e hèm một cái, bắt chuyện:"Hôm nay còn muốn nhờ mua gì nữa không?"


Bấy giờ Tang Thanh mới ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn nhìn cô.


"Có."