(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 124: Sergi bé bỏng




Oe oe oe...


Là tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh được cô cứu kia sao?


Oe oe...


Không phải...


Đây là tiếng khóc của cô.


Cha mẹ Di Giai là nhiệm vụ giả cao cấp A thuộc tòa nhà số 7 do Vesur quản lý. Họ mua được một hành tinh của riêng mình rồi tiến vào sinh sống như những con người bình thường. Mà Di Giai, cũng được sinh ra trong đó.


Có một luật bất thành văn là khi nhiệm vụ giả sinh con, đứa con sẽ hút cạn sinh lực cha mẹ chúng để được sống, bởi cha mẹ chúng vốn đã chết, sự tồn tại của đứa bé dĩ nhiên cũng bị thế giới bác bỏ. Cha mẹ cô vẫn bất chấp điều này, họ sinh ra cô rồi tan biến, để lại một mình Di Giai trong thế giới đó, cô trở thành đứa bé mồ côi như vậy.


Nhưng không chỉ thế. Cô có toàn bộ ký ức của cha mẹ mình. Cha cô vẫn còn dang dở một công trình thiết kế cơ thể người, mẹ cô thì dang dở một loại pháp thuật bùa chú. Còn cả ký ức về 10 tòa nhà cao tầng và các chủ nhà, từ khi được sinh ra, Di Giai đã hoàn toàn nắm rõ trong đầu.


Từ bé cô đã luôn chú ý đến sự biến đổi của những ng xung quanh mình. Cha mẹ đã chết thì hành tinh này sẽ thuộc về tay tổ chức, chỉ cần thế giới có vấn đề, sẽ có nhiệm vụ giả được cử tới đây.


Đợi 16 năm. Rốt cuộc đã chờ được.


Hồi còn nhỏ, Di Giai thường xuyên kể với người bạn bên cạnh mình về những tòa nhà chứa nhiệm vụ giả kia, rốt cuộc cũng có một ngày cô ấy trả giá để triệu hồi họ đến.


Quả là không phụ sự mong đợi.


Cha mẹ cô luôn muốn thoát khỏi cơ chế nhiệm vụ giả, họ ở tòa nhà số 7 bị Vesur bóc lột vô cùng vất vả, nhưng rốt cuộc vẫn tan biến khi chưa thể thực hiện giấc mộng thoát ra, có thể họ đã quá mệt mỏi rồi, chỉ còn mong con mình có một cuộc sống bình thường thôi.


Di Giai thì sao? Cô đã có cơ thể lấy được từ sự hi sinh của cha mẹ, được sống trong một thế giới bình thường. Nhưng với số ký ức đó, cô có thể sống bình thường thật sao?


Cha mẹ cô cố gắng thoát ra, cô lại cố tình tìm đến.


Cầm tấm thẻ màu đỏ trên tay, cô biết rốt cuộc 16 năm qua chỉ để chờ đợi 1 ngày này.


Hành tinh cha mẹ cô có được khi họ ở tòa nhà số 7, nên khi họ chết đi, hành tinh này cũng được tòa nhà số 7 tiếp quản. Tấm thẻ đỏ tươi này chính là cánh cổng để cô trở lại nơi cha mẹ từng sống.


Hít một hơi thật sâu, cô hé miệng cười:


"Thẻ đỏ."


Im lặng.


"Này. Chào chủ nhân mới đi chứ." Di Giai vẫn tươi cười, không hề mất kiên nhẫn. Đã đợi 16 năm, đợi thêm một chút thì có là gì?


"Sao ngươi biết thẻ không nhận chủ?" Thẻ đỏ rốt cuộc lên tiếng, giọng nó có hơi khàn đặc.


"Ta còn biết rất nhiều thứ nữa cơ."


"Vì sao ta lại cảm thấy ngươi có chút kỳ lạ, con người?" Thẻ đỏ suy đoán:"Ngươi là nhiệm vụ giả mắc kẹt ở đây vì mất thẻ ư?" Nhiệm vụ giả mất thẻ không thể trở về tổ chức sẽ tan biến trong vòng vài năm do sự bài xích của thiên đạo.


"Thế này nhé. Ta sẽ là người trở về cùng ngươi. Còn nhiệm vụ giả kia, ngươi cho cô ấy vào thân xác ta khi ta rời đi, trả lại cơ thể cho bạn của ta."


"Ngươi ra lệnh tự nhiên nhỉ?" Thẻ đỏ bật cười, nó thoáng rung động:"Dù cho không nhận chủ cũng không có nghĩa bất kỳ ai cầm ta đều sẽ là chủ nhân ta."


"Hahaha..." Di Giai cười bò ra giường như nghe thấy chuyện hài gì đó, bản chất của mọi chiếc thẻ vốn chẳng phải trung thành gì, cô nói:"Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy một đế chế mới được sinh ra như thế nào sao?"


"Ý ngươi là gì?"


Di Giai để nó lên mũi mình, mở to đôi mắt trong sáng nói:"Chính là, ta sẽ lật đổ chủ hệ thống! Chính ta sẽ ngồi lên vị trí kia!"


Thẻ đỏ thoáng rung động rồi cười nhạt:"Ngươi không sợ ta báo lên chủ hệ thống sao?"


"Nói đi. Ta còn sợ ngươi không nói! Có nói hắn cũng không tin! Hahaha..."


"...Kẻ điên."


"Xin lỗi, là do quá vui mừng, ta đã chờ đợi khá lâu cho ngày này." Di Giai ngồi dậy khẽ chạm vào mi mắt, trên ngón tay cô đọng lại một giọt lệ trong suốt.


Thẻ đỏ im lặng, nó lặng lẽ nhìn người trước mặt, không hiểu sao lại thật sự có cảm giác do dự.


Rốt cuộc có nên đem kẻ này về không gian hệ thống, bỏ lại chủ nhân cũ ở thế giới này hay không?


Nó nhớ lại chủ nhân mình ở trong tổ chức dáng vẻ lúc nào cũng vô cùng mệt mỏi, có thể coi là bị bóc lột nặng nề, không lúc nào không muốn rời khỏi, vậy mà kẻ trước mắt này lại vui sướng đến phát khóc vì được tới đó.


Quả thật, ổn sao?


...


...


...


Di Giai mở mắt, cô nhìn thấy trần của căn hầm, lại nhìn bên cạnh, Mục Lãng không biết đi đâu rồi.


Đoạn ký ức cô vừa nhớ lại, là một giấc mơ bình thường hay quả thật là một phần trong quá khứ?


Rồi kết cục thế nào? Cô có thành công không? Tại sao cuối cùng cô lại mất trí nhớ, lang thanh bất định trong một thế giới rồi bị dẫn về tòa nhà có chiếc thẻ màu đen?


Thẻ đen, phải rồi.


Cô lôi nó ra khỏi túi nhìn chăm chú. Có nên hỏi nó một chút về tòa nhà số 7 trước kia không?


Do dự.


Lần trước khi gặp lại Tử Cầm cô đã biết việc mình thiếu đi một khoảng ký ức, liệu có phải do nó không?


Tấm thẻ này...là thù hay bạn?


Hoặc nói rộng ra, kẻ đứng sau tấm thẻ này, chủ hệ thống kia, là thù hay bạn?


Di Giai bối rối.


Cô chỉ có thể suy đoán những hình vẽ mình tạo ra để cứu đứa trẻ là lấy từ mẹ mình, nhưng rõ ràng khi ấy mẹ cô vẫn chưa thành công mà?


"Bảo Bối." Gương mặt Mục Lãng phóng to trước mặt cô:"Ngẩn người gì thế?"


Di Giai cất tấm thẻ đi, lắc đầu nhàn nhạt.


"Không có gì."