(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 117




"Cô có muốn nghe một chuyện xưa không?"


"Từ nhỏ tôi đã luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, tối nào cũng vậy. Trong mơ, tôi bị người mình yêu giết chết. Nhưng tối hôm qua ngủ cạnh cô, tôi không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa."
____________________________________


Sau khi trải qua một quãng đường đầy quái vật, nơi Lão Công đưa cô đến là một hầm để xe dưới lòng đất, không thể không nói khi nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm thì trông nơi đây đặc biệt an toàn, và ngạc nhiên nhất là...


"Anh ơi..." 5 6 thằng bé chạy ùa ra ôm lấy chân Lão Công, hắn cười cười gỡ balo trên lưng xuống đưa cho chúng:"Chia cho mọi người đi."


"Dạ!!!" Lũ trẻ lại chạy ào đi


"Đây..." Di Giai đứng một bên há hốc, nhóm của hắn ta sao toàn người già, phụ nữ và trẻ em thế này?


"Anh Mục!!" Một cô gái mặc đồ bó đen từ đâu chợt phi tới ôm chầm lấy Lão Công:"Anh về muộn một ngày, tôi cứ tưởng anh bị làm sao chứ!"


"Hôm qua gặp chút chuyện." Hắn giải thích


"A... đây là ai?" Cô gái đó nhanh chóng chú ý tới Di Giai, nhìn từ đầu đến chân cô một lượt.


"Trên đường gặp được. Cô ấy đang có thai, thu xếp cho cô ấy ở đây đi." Mục Lãng phân phó


Cô gái gật đầu tới trước mặt Di Giai giới thiệu:"Tôi là Dương Mịch. Nhóm chúng tôi chuyên giúp đỡ những người không có sức phản kháng, cô cứ yên tâm ở lại đây, chỗ này cũng có người đang mang thai 9 tháng."


Di Giai kinh ngạc, Dương Mịch top 2 - cuồng sát nhân trong truyền thuyết? Sao tên Lão Công kia lại thân quen được với tầng lớp cao vậy chứ? Thêm nữa, thì ra hắn đưa cô theo là vì nhóm của hắn chuyên giúp đỡ những người "yếu ớt" như cô. Đúng là lòng tốt hiếm thấy, không những không giết lấy điểm mà còn cứu vớt họ.


"Cảm ơn." Di Giai không mặn không nhạt đáp.


Dương Mịch thoáng nhíu mày, thái độ gì đây? Sao không như những người khác vui mừng phát khóc khi có được chỗ dựa chứ. Lòng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Dương Mịch vẫn mỉm cười:"Cô tên là gì? Anh Mục về muộn là vì cứu cô nhỉ?"


Không! Hắn mới là người được cứu!


Di Giai không trả lời mà hỏi lại:"Anh Mục của cô tên là gì?"


Nghe thấy "Anh Mục của cô", Dương Mịch thoáng vui vẻ một chút, thoải mái đáp:"Chính là top 1, Mục Lãng. Tôi là top 2."


Di Giai không bất ngờ lắm, vốn dĩ trên đường thấy anh ta giết quái vật như ngóe, còn họ Mục, cô cũng đoán trước được rồi. Nhưng Dương Mịch không thấy sự sùng bái trong mắt cô thì lại có chút khó chịu nghĩ thầm:'Loại người gì thế này... được giúp đỡ đã không biết ơn thì chớ. Đúng là nghé con không sợ cọp. Phải trải nhiệm thế giới bên ngoài đáng sợ thế nào thì mới hiểu được ở dưới hầm này hạnh phúc biết bao.'


Di Giai liếc thấy Mục Lãng đang ở một bên nói chuyện với tầm 10 thanh niên trẻ, cô có chút không biết nên làm gì bây giờ.


Mục Lãng như cảm nhận được ánh mắt cô, hắn quay lại, đi tới phía này nhưng lại nói với Dương Mịch:"Sắp đến giờ rơi hòm đồ. Chúng ta đi." Rồi lại nói với ra xa chỗ anh em của hắn:"Trác Thành, sắp xếp cho cô gái này hộ tôi nhé." Cô gái này hẳn là chỉ Di Giai.


"Rơi hòm đồ là sao?" Di Giai nghiêng đầu hỏi


Dương Mịch ngạc nhiên:"Cô sống ở đây bao lâu rồi mà không biết sao? Cứ đến 1 giờ nhất định trong ngày sẽ có khinh khí cầu chứa 100 hòm đồ ăn rơi xuống những vị trí ngẫu nhiên, chúng tôi đi lấy đồ ăn về cho người già và trẻ em ở đây."


"Tôi cũng muốn đi." Để còn thăng hạng nữa! Cứ ngoan ngoãn ngồi đây chịu chăm sóc thì làm sao thăng hạng.


"Cô nói gì thế? Có phải chỉ việc đi là lấy được luôn đâu! Hàng triệu người mà chỉ có 100 hòm đồ, tới lúc đó phải tranh đấu rất gắt gao, chính vì thế nên mới chỉ 2 chúng tôi đi, những người khác có tới cũng chỉ thiệt mạng vô ích." Dương Mịch cau mày giải thích


(Ai chơi pubg thì tưởng tượng đó là hòm thính nhé. Cũng kiểu tranh nhau vậy đấy.)


Di Giai không nhìn cô ấy mà nhìn Mục Lãng, hắn cũng đang nhìn cô. Một lúc lâu sau, hắn mới nghiêng đầu cười:"Ừ. Thích đi thì đi thôi."


"Anh Mục!" Dương Mịch ngạc nhiên quá đỗi, cô nàng này phát điên thì thôi, anh Mục cũng điên luôn rồi sao?


"Cảm ơn." Di Giai cũng cười


Cả 3 ra khỏi hầm đi về một phương hướng, Dương Mịch giận dỗi bước nhanh đi phía trước, hai người tụt lại đằng sau, Di Giai hiểu cô ấy lo lắng điều gì, cô nghiêng đầu qua hỏi Mục Lãng:


"Sao anh lại tin tưởng tôi?"


"Cô có muốn nghe một chuyện xưa không?"


Thấy Mục Lãng không trả lời mà lảng sang chuyện khác, cô cũng không ép hắn, ừm một tiếng.


"Chuyện là... Từ nhỏ tôi đã luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, tối nào cũng vậy. Trong mơ, tôi bị người mình yêu giết chết. Nhưng tối hôm qua ngủ cạnh cô, tôi không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa."


"Hả...?"


"Cho nên tôi nghĩ cô rất đặc biệt, sẽ không ngu xuẩn tìm cái chết đâu." Hắn nhìn cô cười cười


"..." Di Giai ngoài mặt lạnh lùng bên trong bối rối.


Tên này đang nói nhảm gì thế? Não hắn vẫn vận hành bình thường chứ?