(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 103: Trận chiến đầu tiên




Di Giai thầm suy đoán, lẽ này người trước mặt này là bạn gái của ba ba?


Cô gái kia nghe vậy mày lại càng cau chặt, lấy hết can đảm mới nói:"Cô có thể dạy ta cách làm bạn hắn không?"


!?!!


Cách làm bạn? Có sao? Bám lên người Lập Thành không buông như cô?


Di Giai tưởng tượng cô gái ngực tấn công mông phòng thủ trước mắt bám lên người Lập Thành, suýt dọa sợ chính mình, không hiểu sao cô lại chắc chắn Lập Thành sẽ lập tức băm cô ấy ra.


"Cái này... thật sự..."


"Không thể chia sẻ bí quyết sao?" Cô ấy thoáng ủ rũ, nỗi thất vọng tràn trong mắt


"...Thật ngại quá, tôi phải trở về, sắp hết giải lao rồi." Di Giai như chợt nhớ ra, lách khỏi cô ấy rồi chạy về phía hàng rào, vội vã bật qua.


Vừa chạy về đến nơi cũng là lúc mọi người tập hợp lại luyện tập một lần nữa, lần này 2 người 1 cặp cùng đấu với nhau để rèn luyện phản xạ. Di Giai lại ngơ cả người vì nhận ra mình chẳng biết ghép với ai cả, thật sự là chẳng quen biết người nào ở đây.


"Ghép không?" Một giọng nói sau lưng vang lên, cô quay lại, là Mạc Phàm.


Dù trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt Di Giai vẫn lạnh nhạt từ chối:"Cảm ơn, tôi..."


"Nhanh lên, chuẩn bị!" Giọng Kai từ xa vang lên thúc giục


"Nhanh lên thôi." Mạc Phàm hơi nhếch môi, rút kiếm chĩa vào cô


Không còn cách nào khác, cô cũng đành phải rút kiếm, hai người tìm khoảng sân trống trải rồi lao vào nhau.


Kai đang đi xung quanh xem xét thì bị cặp Mạc - Di thu hút, nếu những cặp khác cẩn thận đánh kiếm sợ tổn thương đối thủ thì cặp này quả thật chính là muốn diệt trừ đối phương, từng kiếm chuẩn xác vào vị trí đối phương sơ hở.


Kai thấy lực tay của Di Giai tốt hơn một chút, tốc độ cũng nhanh hơn nhưng nói về độ chính xác và cẩn thận thì có lẽ là Mạc Phàm, dù sao hai người cũng là những hạt giống tốt, anh nhìn lướt qua thời gian, cũng đã tới giờ ăn trưa, anh vỗ tay ra hiệu mọi người dừng lại.


Trưa nay có món mà Di Giai cực thích là lạc rang, cô lấy đầy một ô thức ăn rồi nhặt ăn từng hạt, đang say sưa thưởng thức thì nghe thấy từ xa có 3 tiếng chuông vọng tới.


"Tập hợp. Titan tấn công!" Kai từ ngoài chạy vào trong nhà ăn hô lớn.


Tất cả mọi người vừa bất ngờ vừa vội vã buông hết đồ ăn chạy đi lấy trang bị và vũ khí. Họ đang ở khu vực của tường thành ngoài cùng, tức là nếu Titan phá được tường thành này thì an nguy của 2 tường phía trong cũng sẽ bị đe dọa.


Tổ E tập hợp, vội vã bước theo Kai đi đến chỗ các tổ tập khác tập trung. Di Giai thấy lòng có chút mâu thuẫn, vừa nóng lòng muốn chiến đấu vừa không mong đợi Titan tấn công thật.


Trên đường di chuyển tới tường thành, chỉ thấy người dân hoảng sợ chạy tán loạn trở về nhà, đóng chặt cửa.


"Lũ người này không nghĩ đến nếu Titan vào trong được thì sẽ thế nào sao? Trốn trong nhà có ích gì?" Người kế bên Di Giai thấy cảnh này thì cười khẩy


Nơi tường thành đã có rất nhiều người mặc quần áo chiến đấu giống họ đang đứng, chỉ huy mỗi bên vội đi tới nghe báo tình hình.


Đám nhiệm vụ giả nói không lo lắng thì là nói dối, họ chỉ vừa mới tập kiếm sáng nay bây giờ đã phải vào thực chiến, quả thật có chút vội vàng.


Di Giai thấy Phương Tôn đứng phía xa đang tranh cãi gì đó với người chỉ huy nhìn có vẻ như chức vị khá cao cấp.


"Các người không thể cho quân của tôi lên đầu! Họ mới chỉ luyện tập 1 buổi sáng!" Phương Tôn lập tức phản đối ý kiến ai đó vừa đưa ra


"Thưa ngài, hiện giờ người nào lên cũng như nhau, tính mạng của ai cũng đều hết sức quan trọng."


"Ai lên cũng như nhau thì tại sao quân đội của tôi phải lên? Những binh lính tinh nhuệ được rèn giũa lâu năm của ngài đâu rồi, chỉ huy? À? Hay là dưới sự chỉ huy của ngài mà chẳng còn đội quân lâu năm nào nữa mà giờ toàn lính mới?"


Vị chỉ huy bị Phương Tôn nói cho tức chết nhưng không còn thời gian để tranh cãi khi đám Titan đang tới gần:" Được rồi, bên cậu cho 2 tổ lên, bên tôi cũng cho người lên. Kai, Soy, các cậu đi đi." Trước khi Phương Tôn có thể nói thêm gì hắn ta vội ra lệnh, tổ D và tổ E sẽ lên tuyến đầu tiên giáp mặt Titan.


Kai nhanh chóng quay về chỉ huy tổ của mình, mọi người căng thẳng bước theo anh.


Phía xa lập tức thấy bóng dáng Titan chạy như điên lại gần, chúng không mặc đồ mà cứ lồ lộ chạy giữa ban ngày, không ít nhiệm vụ giả há hốc mồm nhìn vào giữa 2 chân chúng...


Ừm... bằng phẳng...không có gì cả...


"Khoan đã!" Chỉ huy đột ngột hét lớn.


Mọi người vội nhìn lại, phía sau đàn Titan, có một Titan còn khổng lồ hơn nhiều bỗng xuất hiện.


"Trường hợp khẩn cấp!!!" Mắt ông ta như muốn lòi ra khỏi tròng.