Không biết anh Kiều bị người ta thay đổi giới tính đang có cảm xúc gì, lại không tức giận cà khịa, chỉ lạnh nhạt trả lời một câu "Biết rồi", sau đó... không có sau đó nữa.
Thật ra lúc Trì Nguyệt yêu cầu như vậy cũng hơi chột dạ, bây giờ thấy anh Kiều thoải mái đồng ý như vậy mới thấy yên tâm.
"Không cần, em là chủ gia đình."
Trì Nguyệt chuyển sang giao diện trò chơi, nghe Hàn Điềm Điềm và Vương Tuyết Nha đang cãi nhau xem nên chọn anh hùng nào, qua một lúc lâu mới đột nhiên nhận ra, vừa nãy... có phải người nào đó lại trêu chọc cô không?
Cái gì là "Em là chủ gia đình"?
Trì Nguyệt thấy hơi bực bội, lúc nãy cô không trả lời chẳng phải đã chấp nhận rồi sao? Lại để anh bắt được sơ hở, có lẽ lúc này còn đang suиɠ sướиɠ đến phát rồ đấy. Cô vội vàng chuyển sang khung chat, hỏi anh: "Anh lại trêu tôi."
"Anh nói đi, ai là người một nhà với anh?"
"Không phải tổ chương trình Trời Sao là một gia đình à?"
"Em đang nghĩ gì thế?"
Trì Nguyệt nhìn avatar của anh, gần như có thể nhìn thấy anh đang mỉm cười, cô hơi mất mát nhìn câu "Chủ gia đình" kia, mãi không trả lời lại, cho đến khi Hàn Điềm Điềm gọi cô.
"Trì Nguyệt, nhanh lên, chỉ chờ mỗi cậu thôi."
Cô phát hiện trò chơi đã sắp bắt đầu.
"Vào đây."
Năm người tự chọn anh hùng tiến vào trò chơi.
Trước khi vào ván, Hàn Điềm Điềm là người kêu gào ghê nhất, sau khi vào ván mới phát hiện cô ta cùi bắp nhất, cô ta chọn xạ thủ Lỗ Ban được các em gái rất yêu thích, nhưng vừa đi ra ngoài đã đâm đầu vào tường. Một phút sau, trên màn hình xuất hiện chiến tích vinh quang cô ta đã bị quái đánh chết.
"Lỗ Ban đại sự, IQ 250, cúng bái, nhớ phải cúng bái!"
Phòng ký túc yên lặng như chết.
Hàn Điềm Điềm cảm nhận được ánh mắt gϊếŧ người của mọi người, ngại ngùng cười: "Sai sót, sai sót. Đợi một lát, xem cách di chuyển phóng khoáng của tôi..."
Chỉ chốc lát sau, Lỗ Ban lại đâm đầu vào tường,
"Đúng là rất phóng khoáng!"
Mọi người nghẹn họng.
Trì Nguyệt lười biếng nhìn Vương Tuyết Nha ngồi bên cạnh: "Tiểu Ô Nha, mình nợ cậu một lời xin lỗi."
Vương Tuyết Nha đang điều khiển Tiểu Kiều của cô, bị kẻ địch đuổi đến mức chạy mất cả dép, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
Trì Nguyệt: "Cậu không phải người chơi dở nhất thế giới."
Vương Tuyết Nha: "... Mình đã nói rồi, mình rất ưu tú."
Hàn Điềm Điềm: "Là tôi chưa quen điều khiển anh hùng này, không liên quan đến kỹ thuật. Lát nữa tôi sẽ chọn Đát Kỷ mà tôi chơi giỏi nhất, đến lúc đó xem tôi dùng kỹ năng đi gϊếŧ người thế nào."
Trình Giảo Kim là anh hùng của Kiều Đông Dương, tên ingame của anh là "Cây cầu trước cửa".
Anh chơi game rất giỏi nhưng hôm nay lại hơi mất tập trung, một mình đi đường trên, đúng kiểu một người giữ ải vạn người không thể qua, hoàn toàn mặc kệ đồng đội bị người ta đút hành ở đường giữa và đường dưới.
Ván đầu tiên rất chật vật, năm người phe đối địch chơi rất giỏi.
Thế là nhóm hai quả tạ ba người đánh vô cùng gian nan.
Trì Nguyệt lại bị hai kẻ địch tiễn về suối nước, đã phục lăn.
"Tôi tưởng Vương Tuyết Nha đã là cô gái chơi game hay nhất rồi, hôm nay gặp Hàn Điềm Điềm, mới hiểu câu núi cao có núi cao hơn, người giỏi có người giỏi hơn..."
"Cái gì chứ! Tôi chỉ không cẩn thận thôi
mà. Ôi chao, sao tôi lại chết rồi, là ai gϊếŧ tôi? Tên khốn kia! Đã gà còn dám ngông nghênh..."
"..." Trì Nguyệt: "Cậu là gián điệp của phe kia đúng không?"
"Tôi chỉ không chú ý thôi."
"Chắc chắn cậu có thù với chúng tôi, nếu không cậu cứ đứng dưới suối nước đi, đừng đi ra tặng đầu nữa. Biết đâu còn có thể cứu vãn tình hình chiến đấu?"
"Không thể làm vương giả cô đơn được, tôi phải đồng cam cộng khổ với các cậu."
Trì Nguyệt: "..."
Mở map xem tình hình chiến đấu, cô gửi gắm tất cả hy vọng vào Trình Giảo Kim.
Nói gì thì nói, hôm nay anh Kiều rất ngoan, không hề mở mic chỉ im lặng đánh đánh đánh đánh, hoàn toàn bơ đồng đội coi đây là trận chiến cá nhân, liên tục gϊếŧ ba người, vững vàng nắm giữ SVP* của đội thua trong tay. Dù gặp được đội hình phối hợp và thao tác không tốt của đối thủ, rõ ràng bọn họ có thể thắng, Kiều Đông Dương lại có thể phối hợp hoàn mỹ với tên gà Hàn Điềm Điềm kia, hoàn mỹ tránh được thắng lợi 99%, thua một cách u mê đần độn.
(*) MVP là người chơi xuất sắc nhất đội thắng, còn SVP là người chơi xuất sắc nhất của đội thua.
Mọi người nghẹn họng.
Trình Giảo Kim gϊếŧ người sảng khoái, nhưng lại bán đứng đồng đội.
"Đây là thao tác lẳng lơ gì thế?"
Trì Nguyệt mơ hồ, cuối cùng ván này đã kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Không chơi nữa."
"Sao thế, sao thế? Tôi sẽ chơi tốt, chúng ta chắc chắn sẽ thắng."
Trì Nguyệt nhìn Hàn Điềm Điềm đang rất vui vẻ: "Mau đi mặc niệm cho anh hùng của cậu đi."
"Đừng vậy mà, chơi ván nữa đi mà, tôi rất hâm mộ cậu đấy, idol ơi, bà chủ ơi, chơi ván nữa đi mà!"
"Thần cũng không cứu được cậu, kéo cũng không kéo nổi."
Hàn Điềm Điềm: "Bạn cậu chơi rất giỏi, một mình carry** toàn trường, bị ba người đánh hết máu còn có thể gϊếŧ ngược lại, tránh tất cả mọi kỹ năng. Nếu không... Cậu đi đọc sách đi, để bạn cậu kéo bọn tôi?"
(**) Tướng gánh đến cuối game. 2
Đây mà là carry toàn trường ấy hả?
Trì Nguyệt đau đầu: "Cô ấy chuyên bán đồng đội, các cậu còn muốn cô ấy dẫn?"
"Bán đồng đội? Vậy sao?"
"Cậu không nhận ra à? Vừa nãy cô ấy đã bán tôi mấy lần."
"Không thấy. Hai người là bạn bè mà! Vì sao lại bán cậu?"
Thôi, nói với con gà này có tác dụng gì chứ?
Kiều Đông Dương quá giỏi chơi thủ đoạn, lần nào cũng thua rất bi thảm khiến người ta khó đề phòng, lại như đã cố gắng hết sức khiến người bình thường khó có thể nhận ra, nhưng Trì Nguyệt biết anh đang cố ý.
"Không chơi nữa, tôi đọc sách tiếp."
Cô vừa định đặt điện thoại xuống, "Cây cầu trước cửa" lại gửi lời mời, Hàn Điềm Điềm, Thang Bình, Vương Tuyết Nha nhanh chóng đồng ý, sau đó háo hức nhìn cô, trong mắt hiện rõ vẻ cầu xin.
3 vs 1, Trì Nguyệt thua trận.
Cô gắng gượng vào trò chơi, sau đó đột nhiên thấy Kiều Đông Dương mở mic.
"Các chị gái nhỏ vừa làm gì thế?"
Trì Nguyệt sợ đến mức da đầu tê dại, may mắn... Đây là giọng loli, còn là giọng nói có thể khiến người nghe tan chảy, vừa ỏn ẻn, vừa yêu kiều, vừa mềm mại.
Đúng là muốn tẩn anh một trận!
Trì Nguyệt nghi ngờ Kiều Đông Dương là người đa nhân cách!
Cô gửi tin nhắn sang: "Anh hâm à, hay đổi người rồi?"
Kiều Đông Dương không trả lời cô, giọng nói loli lại vang lên: "Bốn chị gái nhỏ, trận này để em dẫn dắt, cứ nghe theo sự sắp xếp của em. Chị Trì Nguyệt, chị đánh đường giữa, chị Vương đánh phụ, còn... chị gái nhỏ có thù với tường, chị chơi Thái Văn Cơ đi đường dưới với chị gái nhỏ kia..."
Trì Nguyệt nghe giọng nói mềm mại đáng yêu này thì thấy da đầu tê dại, hận không thể cắn lưỡi tự vẫn.
Cô không nhịn được lại gửi tin nhắn: "Anh download bộ đổi giọng từ đầu thế? Chất lượng rất tốt gần như là hoàn mỹ, tôi sắp bị anh lừa rồi."
"Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, là tôi đây. Tiểu Thiên Cẩu yêu cô nhất."
Trì Nguyệt ngơ ngác nhìn tin nhắn trả lời.
Người nói chuyện là Thiên Cẩu, người chơi game cũng là Thiên Cẩu?
"Mày là ai?" Cô hỏi.
"Tôi là tôi. Kiều đại nhân là Kiều đại nhân."
Thiên Cẩu giải thích cũng như không, ai hiểu được câu này chứ?
Sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Trì Nguyệt dần phát hiện thật ra Thiên Cẩu có một vài phương diện không đủ thông minh, ví dụ như nó không thể trải nghiệm cảm xúc khi giao lưu, chỉ có thể hiểu ý nghĩa của lời nói từ một nghĩa, rồi lại tìm kiếm câu trả lời thông minh nhất trong hệ thống...
"Kiều Đông Dương đang chơi sao? Anh ấy bị sao vậy, cố tình để thua à?"
"Kiều đại nhân đánh rất tốt, lấy được MVP."
"Tao không nói cái này, anh ấy hiểu tao đang nói gì".
"Anh ấy không hiểu."
"Anh ấy cố ý bán tao!"
"Kiều đại nhân nói cô bán anh ấy trước, còn bán giá rẻ, tặng kèm miễn phí."
Thiên Câu nói xong, không đợi Trì Nguyệt nói gì đã nói thêm: "Kiều đại nhân còn nói, chỉ cần cô gọi một câu anh Kiều thân yêu ở trong game, anh ấy sẽ giúp các cô thắng..."
Đây là lời đe dọa mới mẻ nhất mà Trì Nguyệt từng nghe.
Hóa ra người này thù dai đến thế?
Không phải cô chỉ bắt anh giả gái thôi à?
Trì Nguyệt dở khóc dở cười: "Cứ thua đi, tao chỉ chơi hết trận này sẽ không chơi nữa."
"Được, loài người thật kỳ lạ. Tôi không hiểu nổi nữa."
Cô im lặng tập trung chơi game.
"Cô giận à?"
Bo!
"Giận thật à?"
Ván này Trì Nguyệt chọn Điêu Thiền, Kiều Đông Dương là Hàn Tín.
Điêu Thiên: "Đừng nhìn chằm chằm thiếp thân, thiếp thân xấu hổ."
Hàn Tín: "Chúa công! Xin hãy thương xót thế gian!"
Điêu Thiền: "Đừng yêu thiếp thân!"
Hàn Tín: "Sống lại! Ta không ăn tỏi, cũng không hôi miệng!"
Sau khi vào trận không ai nói gì nữa, tất cả mọi người yên lặng farm quái.
Ván này Kiều Đông Dương đẩy nhanh tiết tấu, tuy nhiên Hàn Điềm Điềm vẫn không hề chùn bước tặng 12 đầu người, thế lực của đối phương rất mạnh nhưng bọn họ cũng không thắng được, Trì Nguyệt siêu thần, một thân một mình đẩy trụ của quân địch.
"Nguyệt Quang Quang, cậu quá tuyệt vời!"
"Quá tuyệt!"
Trong phòng ký túc vang lên tiếng reo hò.
Trì Nguyệt lại không nói câu nào.
Trong lòng cô hiểu rõ vì sao hành động của cô lại siêu thần như thế. Mỗi lần cô bị bắt, Kiều Đông Dương đều kịp thời xuất hiện trước mặt, tốc độ di chuyển như ma quỷ, lại như vương giả xuất quỷ nhập thần trên chiến trường, dù Trì Nguyệt đã dốc hết sức, anh vẫn chiếm lấy MVP, chiến tích 21-0-9 nhưng không đi đẩy trụ, chỉ không ngừng gϊếŧ người.
Cuối cùng, anh còn nũng nịu phàn nàn.
"Tôi còn chưa gϊếŧ đủ mà!"
Trì Nguyệt nghe thấy giọng nói loli này thấy rất khó chịu, da gà da vịt rơi đầy đất.
Chắc là Kiều Đông Dương thích giọng nói thế này?
"Chắc vì tôi chơi chán rồi."
Trì Nguyệt lạnh lùng nói xong, nhướn mày nhìn ba cô ngốc trong phòng ký túc.
"Các cậu gà kinh khủng."
"Em là MVP." Giọng nói tiểu loli lại vang lên.
Không hiểu sao Trì Nguyệt lại cảm thấy khó chịu, cô biết rõ đây chỉ là giọng nói mô phỏng nhưng vẫn cố chấp cho rằng Kiều Đông Dương thích giọng kiểu này.
Đương nhiên, Kiều Nữ Vương không có giọng nói loli này, vĩnh viễn không có.
"Một đám hãm hại đồng đội!"
"Em là MVP."
"Tôi đi đọc sách, MVP bỉ ổi!"