[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 172: SỢ HÃI




Trì Nguyệt thấy hơi đau đầu, máu nóng dồn lên não, nhìn vẻ mặt "từ trên trời rơi xuống" hơi khoa trương của hai người bạn cùng phòng, cô ngơ ngác mất mấy giây mới bình tĩnh lại.

"Hai cậu không thấy Vương Tuyết Nha à?"

Hàn Điềm Điềm lắc đầu nhìn sang Thang Bình, không bị đánh lạc hướng.

"Trì Nguyệt, cậu đang làm gì thế? Hình như tôi nghe thấy cậu đang mắng... Kiều Đông Dương?"

Cái tên Kiều Đông Dương đáng sợ đến thế sao?

"Ồ, đúng vậy." Lúc này không thể ngụy biện được nữa, Trì Nguyệt chậm rãi tắt điện thoại, mở to mắt nói nhảm: "Tôi gọi video với một người bạn, vô tình nhắc đến anh ta."

Ồ, bảo sao!

Hàn Điềm Điềm là một người có trí tưởng tượng bay cao bay xa, nhìn cô với vẻ thấu hiểu, đồng cảm nói: "Đúng là đối xử bất công, nhưng tôi tưởng cậu không quan tâm chuyện này? Nhưng cậu làm đúng lắm, thấy không vui thì phải nói ra."


Trì Nguyệt chỉ im lặng liếc nhìn điện thoại.

Thang Bình là người kiệm lời, cô ta đi vào lấy iPad ra chơi, Hàn Điềm Điềm vẫn đứng cửa liến thoắng.

"Trì Nguyệt, cậu đừng kìm nén trong lòng. Nếu thấy không vui có thể tâm sự với chúng tôi. Dù chúng tôi không giúp được gì nhưng có thể khuyến mấy câu..."

Khóe môi Trì Nguyệt giật giật: "Tôi không sao."

"Ôi!" Hàn Điềm Điềm thấy cô không muốn tâm sự, đi đến trước giường của mình đổi giày: "Thật ra trong đội có rất nhiều người thấy bất công, nhưng có cách nào chứ? Lâm Phán có Kiều Đông Dương bảo vệ mà. Ngay cả thời gian thi đấu cũng có thể tùy tiện thay đổi, còn gì không thay đổi được?"

Trì Nguyệt im lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Cuối cùng cô đã hiểu rõ vì sao lại có nhiều người thuộc tộc cúi đầu* như vậy.


 (tộc cắm đầu, tộc sống ảo): chỉ những người chỉ thích cắm đầu vào điện thoại, nghiện điện thoại.

Điện thoại di động đúng là thứ cực tốt để giải tỏa sự lúng túng.

Hàn Điềm Điềm: "Chúng ta chỉ đến làm nền thôi, cậu cứ chờ xem, quán quân sẽ là Lâm Phán." Cô ta nhìn sang Trí Nguyệt, có lẽ cảm thấy không thích hợp nói ra những điều này, lại nói kiểu khác: "Dù Lâm Phán không phải quán quân, cô ta cũng là người bay vào vũ trụ với Kiều Đông Dương."

Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt chắc chắn của cô ta, đặt điện thoại xuống.

"Đừng nghĩ quá nhiều, cứ coi như đến học tập thôi."

Hàn Điềm Điềm: "Cậu suy nghĩ thoáng thật. Nhưng tôi không đến đây và học tập."

"Vậy thì vì điều sao?"

"Vì lợi ích."

Khoa học Kỹ thuật Đông Dương là một doanh nghiệp chân chính. Chương trình Trời Sao không giống với chương trình giải trí khác, cần thí sinh phải bỏ ra rất nhiều sức lực và thời gian, thậm chí hy sinh sức khỏe. Bởi vậy, những thí sinh kiên trì đến cuối cùng sẽ nhận được càng nhiều lợi ích hơn.


Vì tiền cũng rất tốt.

Trì Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hàn Điềm Điềm lảm nhảm một mình mãi cũng thấy chán, quay sang nhìn Thang Bình chơi game.

Trì Nguyệt gửi tin nhắn cho Vương Tuyết Nha: "Cậu đâu rồi?"

"Mình về ngay đây."

Lúc Vương Tuyết Nha quay về còn ôm một cái hộp rất to.

Mọi người nhìn thấy đều sợ ngây người.

"Cậu đi đâu thế?"

Vương Tuyết Nha không dám nói thật, cô liếc sang Trí Nguyệt, khuôn mặt đỏ hồng vì nói dối: "Ba tôi nhờ người gửi đồ cho tôi, hôm qua anh Trịnh có về Cát Khâu, tôi nhờ anh ta mang đến giúp tôi."

"Tuyết Nha, cậu trâu bò thật đấy, lại còn thân thiết với anh Trịnh."

"... Không thân thiết lắm đâu, anh Trịnh là người tốt, các cậu nhờ anh ta, anh ta sẽ đồng ý ngay."

"Chưa chắc đâu." Hàn Điềm Điềm mỉm cười sán lại: "Đây là cái gì thế?"
"Có lẽ là đặc sản địa phương. Tôi cũng không rõ lắm."

Hàn Điềm Điềm nghe thấy là đồ ăn thì đôi mắt sáng ngời.

"Mau mở ra xem đi!"

"Được, được!"

Vương Tuyết Nha không ngừng liếc nhìn Trì Nguyệt, thấy cô không có phản ứng gì có nghĩa là đồng ý, chỉ có thể chậm rãi mở hộp.

Ngoại trừ một vài đồ dinh dưỡng kỳ lạ, trong hộp toàn là đồ ăn vặt.

Vương Tuyết Nha nói là đặc sản địa phương, nhưng cô cũng không biết đây là thứ gì...

Trì Nguyệt nhìn cô: "Đều là mấy thứ thích hợp cho mọi người ăn, cũng không ảnh hưởng đến huấn luyện, mọi người chia ra ăn đi."

"Tuyệt vời! Vậy tôi không khách sáo nhé?"

Hàn Điềm Điềm không hề khách sáo, nhất là lúc ăn uống càng không ngại ngùng, lúc chia đồ ăn còn vui vẻ ném mấy món cho Thang Bình, sau đó vui mừng ôm phần của mình đi.
Vương Tuyết Nha thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ ngồi cạnh giường Trì Nguyệt dọn dẹp lại hộp đồ, sau đó cô tìm lý do gọi Trì Nguyệt ra ngoài rồi mới dám nói.

"Đống đồ này do anh Kiều đưa đến cho cậu. Vừa nãy anh Trịnh nhờ mình mang về, sợ người ta nói linh tinh về cậu..."

Vừa nãy Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ lúng túng của cô cũng đoán ra được nhưng không vạch trần, bây giờ cũng chỉ nghiêm túc gật đầu.

"Thế nhưng, mình thấy rất kỳ lạ." Vương Tuyết Nha cau có khó hiểu hỏi: "Người ta nói xấu cậu, chẳng lẽ không nói xấu mình?"

Trì Nguyệt: "..."

Cô nàng này càng ngày càng thông minh, rõ ràng Trịnh Tây Nguyên chỉ muốn gọi cô đi lấy mà thôi.

Trì Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra nhưng không vạch trần, chỉ có cô nàng này ngây thơ đến quá đáng.

"Cậu còn không biết xấu hổ đứng đây phàn nàn?" Trì Nguyệt nói sang chuyện khác, khó chịu nói: "Đã nói trong cửa giúp mình, vậy mà cậu chạy đi cũng không buồn nói cho mình biết, cậu có biết cậu suýt hại chết mình không hả?"
"Nghiêm trọng vậy à?" Vương Tuyết Nha nghe cô kể lại việc xấu hổ kia thì cười đến đau cả bụng: "Xin lỗi, xin lỗi, buồn cười chết mất!"

"Hừ!" Trì Nguyệt lườm: "Lần sau còn tự ý rời vị trí, cẩn thận da của cậu đó."

Vương Tuyết Nha lè lưỡi, đột nhiên thở dài.

"Được rồi, mình cũng bị trừng phạt rồi."

Trừng phạt? Trì Nguyệt nhận ra cảm xúc khác lạ trên khuôn mặt Vương Tuyết Nha.

"Làm sao thế?" Cô xích lại gần quan sát vẻ mặt cô ấy: "Có phải Trịnh Tây Nguyên làm gì cậu không?"

Cô nghĩ đến cái tên trăng hoa Trịnh Tây Nguyên kia trước tiên, rõ ràng là đồ của cô lại bắt Vương Tuyết Nha đến lấy, chắc chắn lại có ý đồ đen tối gì đó.

Thế nhưng Vương Tuyết Nha khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải anh ta, có liên quan gì đến anh ta chứ? Trì Nguyệt, cậu nghĩ đi đâu vậy?"
Trì Nguyệt không có ý kiến với nhân phẩm của Trịnh Tây Nguyên, nhưng không đánh giá cao mấy mối quan hệ nam nữ và đạo đức của anh ta.

Dù sao người này cũng từng là khách hàng thân thiết của cô.

"Là Phạm Duy." Vương Tuyết Nha cau mày: "Mình gặp anh ta."

Trì Nguyệt nghe thấy cái tên này lại thấy khó chịu: "Anh ta làm gì?"

"Anh ta thấy mình đi ra từ văn phòng của anh Trịnh." Vương Tuyết Nha vô cùng lo lắng.

"Có phải anh ta lại làm phiền cậu không?"

"Không!" Vương Tuyết Nha lắc đầu: "Nhưng ánh mắt anh ta nhìn mình cứ như đang bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ vậy, khiến người ta rất khó chịu. Mình cảm thấy anh ta thay đổi rồi."

Trì Nguyệt im lặng, trong ấn tượng của cô, Phạm Duy là một chàng trai sáng sủa có lý tưởng, thích quay phim, theo đuổi nghệ thuật, tràn ngập ước mơ với tương lai. Thoạt nhìn chàng trai kiểu này rất hiền lành, bởi vậy Trì Nguyệt cũng không ngăn cản Vương Tuyết Nha hẹn hò với anh ta.
Nhưng Trì Nguyệt có quan điểm riêng về sự điên cuồng và cố chấp của đàn ông.

Có đôi khi gần như là bi quan...

Sau khi Phạm Duy bị cô mắng một trận thì không làm phiền Vương Tuyết Nha nữa, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta đã buông tay.

"Gần đây cậu phải chú ý, gặp anh ta thì cứ trốn đi."

"Chúng ta đang ở Thành phố hàng không vũ trụ mà, anh ta không dám làm gì đâu."

Khắp nơi đều có máy quay, dù Phạm Duy không cam lòng thì anh ta có thể làm gì chứ?

"Anh ta không dám đâu. Anh ta rất nhát gan, cũng rất coi trọng công việc."

Trì Nguyệt gật đầu: "Vẫn phải cẩn thận thì hơn. Hơn nữa, vì sao đám tiểu nhân luôn có thể hại người khác? Bởi vì bọn chúng luôn nghĩ ra những chuyện chúng ta không thể nghĩ ra."

"Mình biết rồi."

Đêm hôm đó Trì Nguyệt lại bị mất ngủ, cô liên tục kiểm tra điện thoại, thấy điện thoại vẫn trống rỗng.
Sau khi bị Hàn Điềm Điềm cắt ngang cuộc gọi video, Kiều Đông Dương không gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không gửi cho anh.

Cô thấy hơi khó chịu với sự mong chờ này.

Tại sao cô lại mong chờ chứ? Cảm xúc này sẽ dẫn đến rất nhiều cảm xúc khác không thuộc về cô.

Trì Nguyệt nằm trên giường nhìn nóc màn, suy nghĩ rất nhiều chuyện – từ khi cô gặp Kiều Đông Dương, hình như cô không nằm mơ nữa?

Không thể, không phải như vậy.

Trì Nguyệt vùi đầu vào trong gối, cơ thể mệt mỏi, đầu óc lơ mơ nhưng không ngủ nổi.

Không biết cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, sáng hôm sau thức dậy, đài khí tượng thông báo hai ngày nay sẽ có bão cát, sức gió cấp 8 – 10. Đối với một nơi xảy ra mười mấy cơn bão cát trong một năm như Cát Khâu, dân chúng đã quá quen với bão cát, chỉ cần không phải bão cát quá lớn thì không đáng lo, nhưng tổ chương trình lại khác.
Có bài học từ việc lần trước, lần này tổ chương trình rất cẩn thận.

Từ sáng sớm đã thông báo với các đội, tuy vẫn huấn luyện như mọi ngày nhưng công tác quản lý rất nghiêm ngặt. Nếu không được cho phép, không một thí sinh nào được tự ý rời khỏi Thành phố hàng không vũ trụ, không được xin phép nghỉ rời khỏi đơn vị, mọi hành động đều phải nghe theo sự chỉ đạo của người dẫn đội và huấn luyện viên.

Trì Nguyệt ăn cơm xong đến sân vận động.

"Tiểu Ô Nha, hôm nay chúng ta huấn luyện thêm mấy bài nữa đi."

"Được." Hình như Vương Tuyết Nha không vui lắm, từ lúc cô nghe thấy có bão cát đã có vẻ lo lắng không yên.

Sự kiện lần trước đã tạo ra sự ảnh hướng quá lớn, đôi khi cô ép bản thân không được nghĩ đến chuyện đó mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng Vương Tuyết Nha là một cô gái tự giác, cả ngày hôm nay rất ngoan ngoãn học tập, huấn luyện.

"Tiểu Ô Nha, cậu nên tăng tốc độ của ghế xoay rồi."

"... Ừ. Tăng đi."

"Cậu chịu được không?"

"Cứ thử xem sao."

Ghế xoay là một phần huấn luyện chức năng tuần hoàn não, một khi tốc độ vượt quá giới hạn của cơ thể con người sẽ khiến người đó cảm thấy rất khó chịu, thậm chí nôn mửa ngất xỉu. Tốc độ hiện tại của Vương Tuyết Nha là hai giây một vòng, tốc độ thấp hơn lúc Trì Nguyệt thi đấu rất nhiều.

Cô đã làm quen với tốc độ hai giây một vòng, không hề cảm thấy khó chịu, nhưng nếu không tăng tốc độ của mình lên thì sẽ không cải thiện được thành tích.

Đã gần đến lần thi đấu tổng hợp đầu tiên, Trì Nguyệt không muốn Tiểu Ô Nha bị loại.

Vương Tuyết Nha rất kiên trì với giấc mơ hàng không vũ trụ của bản thân.
"Vì bay lên vũ trụ, cố lên!"

"Ừm... Được, vì giấc mơ hàng không vũ trụ của mình! Cố lên!"

Ghế xoay càng lúc càng nhanh, Vương Tuyết Nha vẫn đang hô câu "Giấc mơ hàng không vũ trụ", Trì Nguyệt lại nhớ đến Kiều Đông Dương.

Có lẽ, giấc mơ hàng không vũ trụ của người kia mới là đặc sắc nhất nhỉ?

Đến tối về phòng ký túc, Trì Nguyệt ôn tập lại kiến thức lý thuyết cơ bản, không nhịn được kiểm tra vấn đề 520 năm ánh sáng. Lúc trước cô không có hứng thú với hàng không vũ trụ, kiến thức không vững bằng Vương Tuyết Nha, lúc nghe Kiều Đông Dương nói chuyện cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Bây giờ khi từng nhóm dữ liệu xuất hiện ở trước mặt, cô đột nhiên sợ hãi đến mức cả người ướt sũng mồ hôi...