Trì Nguyệt cúp điện thoại, cô chỉ tốn mười phút để tắm rửa, nhưng lại tốn tận hai tiếng mới có thể ngủ được.
Kiều Đông Dương là tên khốn, cô rảnh rỗi gọi video với anh làm gì?
Bây giờ khuôn mặt kia như ăn sâu vào tâm trí cô không thể đuổi đi được, dù cô làm thế nào cũng nghĩ đến vẻ mặt tươi cười của anh, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của cô.
Lúc Trì Nguyệt đang trằn trọc trên giường thì lại có suy nghĩ tiêu cực – người như cô không thích hợp yêu ai, chỉ chút thay đổi nhỏ đã khiến cô không thể sinh hoạt bình thường.
Thế nhưng cái tên Kiều Đông Dương kia đang làm gì? Chắc chắn đang nằm ngay.
Trì Nguyệt lại cảm thấy khó chịu, tức tối.
Cô bị tiếng còi của huấn luyện viên đánh thức.
Trong phòng ký túc rất ồn ào, bạn cùng phòng đang vội vàng mặc quần áo.
Người đến chậm sẽ bị phạt, còn liên lụy đến mọi người.
Đây là ngày đầu tiên Trì Nguyệt tham gia huấn luyện buổi sáng, nhanh chóng mặc quần áo xong định đi ra ngoài, điện thoại lại kêu lên.
Cô nhìn màn hình, thấy là Kiều Đông Dương gọi đến.
Trì Nguyệt cau mày nghe tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, dứt khoát tắt máy.
Các cô có quy định không thể bật máy trong lúc huấn luyện, hôm qua cô gọi video xong đã quên tắt máy.
Nếu thật sự có việc quan trọng, Kiều Đông Dương sẽ có cách tìm cô.
"Nguyệt Quang Quang, cậu nhanh lên!" Vương Tuyết Nha chạy trước, thấy cô còn chưa đi liền quay lại vẫy tay gọi cô.
"Đây đây!" Trì Nguyệt vội vàng chạy đến sân vận động.
Chưa đến ba phút đã hoàn tất việc tập trung.
Mọi người đều quen thuộc với quá trình huấn luyện buổi sáng.
Sau khi giải tán, huấn luyện viên trưởng gọi Trì Nguyệt và Lâm Phán ở lại.
"Tôi gọi các cô ở lại vì muốn thông báo một việc."
Trì Nguyệt đứng thẳng người, tập trung lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót quy tắc thi đấu.
Không ngờ, huấn luyện viên trưởng lại nói: "Sau khi tổ chương trình nghiên cứu đã đưa ra quyết định hoãn thi đấu đến tuần sau."
Trì Nguyệt ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên.
Huấn luyện viên trưởng chỉ nhìn lướt qua cô rồi nhìn sang Lâm Phán.
"Tổ chương trình cân nhắc vấn đề sức khỏe của hai cô nên mới đưa ra quyết định này. Trì Nguyệt vừa đến từ Chiến binh đến từ bầu trời, còn chưa thích ứng với tổ chương trình. Lâm Phán cũng giống vậy, chắc chắn vẫn chưa khỏe hẳn, hai cô đừng huấn luyện quá sức, cứ tiến hành theo chất lượng là được. Hai cô phải nhanh chóng làm quen, trận đấu này sẽ diễn ra vào cuối tuần sau."
Lâm Phán nhìn sang Trí Nguyệt: "Vâng."
Trì Nguyệt: "Thi đấu được tiến hành với hình thức nào?"
Huấn luyện viên trưởng nhìn cô, hơi do dự: "Sẽ phát sóng trực tiếp giống Chiến binh đến từ bầu trời."
Thật ra Trì Nguyệt đang hỏi nội dung cụ thể và các hạng mục thi đấu, không ngờ lại nhận được đáp án này.
Nghĩ lại cũng đúng, Chiến binh đến từ bầu trời là chương trình phát sóng trực tiếp, hiện tại Chiến binh đến từ bầu trời đang thi đấu giành tư cách tiến vào Người Đi Dưới Trời Sao, tất nhiên sẽ phải phát sóng trực tiếp.
Nhưng cô nghĩ mãi mà không hiểu, hôm qua đề nghị của huấn luyện viên Lưu đã được phê duyệt, còn dặn cô phải chuẩn bị cho trận đấu hôm nay, Kiều Đông Dương cũng đồng ý không can thiệp vào việc của cô ở tổ chương trình...
Vì sao bây giờ lại đổi ý?
Trì Nguyệt rửa tay rồi cùng đến căn tin với Vương Tuyết Nha.
Bữa sáng ở Thành phố hàng không vũ trụ theo kiểu buffet, nhân viên công tác của tổ chương trình, thí sinh Trời Sao, nhân viên công tác của Thành phố hàng không vũ trụ đều ăn sáng ở đây, thức ăn giống hệt nhau.
Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha tìm một chỗ ở trong góc, vừa ăn vừa nói chuyện, chưa nói được mấy câu đã thấy Hàn Điềm Điềm và Thang Bình đi tới.
"Đang không biết hai cậu đi đâu, hóa ra trốn ở trong này."
Hàn Điềm Điềm là người cởi mở, cô ta thoải mái ngồi xuống. Thang Bình nhút nhát hơn, lịch sự mỉm cười với Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha rồi kéo ghế ngồi xuống.
"Trì Nguyệt, tôi hỏi cậu một việc được không?" Hàn Điềm Điềm hóng hớt hỏi.
Trì Nguyệt hơi ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"
Hàn Điềm Điềm xích lại gần, giọng nói khẽ khàng nhưng vẫn đảm bảo cả ba người đều nghe thấy: "Có phải trận đấu bị hoãn đến cuối tuần sau không?"
Trì Nguyệt: "..."
Huấn luyện viên trưởng chỉ nói việc này với cô và Lâm Phán, còn chưa đầy nửa tiếng đã truyền đến tại Hàn Điềm Điềm rồi sao?
Trì Nguyệt không thích nói đến chuyện này, nhưng cũng không muốn đắc tội với Hàn Điềm Điềm.
"Ừ." Cô suy nghĩ: "Tôi vừa nhận được thông báo, cô nghe từ đâu thế?"
Hàn Điềm Điềm: "Nghe mấy người trong đội chúng tôi nói, bọn họ còn nói..."
Nói đến đây, cô ta nhìn Trì Nguyệt chằm chằm, không biết đang cố ý thừa nước đục thả câu hay không tiện nói ra.
Trì Nguyệt im lặng nhìn cô ta, có một vài người, việc giữ bí mật còn khó hơn mang thai.
Đúng như dự đoán, Hàn Điềm Điềm thấy không ai hỏi lại không nhịn được.
"Đương nhiên vì Lâm Phán chứ sao. Bọn họ nói anh Kiều trực tiếp ra lệnh."
"Không phải chứ?" Vương Tuyết Nha ngẩng đầu, ngạc nhiên lớn tiếng nói: "Cậu lấy đâu ra tin tức này thế? Vớ vẩn!" Nói đến đây, thấy Trì Nguyệt đang trợn mắt nhìn, cô lại nói thêm: "Sao anh Kiều lại can thiệp vào chuyện này?"
"Tôi lừa cậu làm gì? Lừa cậu có tiền chắc." Hàn Điềm Điềm cũng nóng tính nên cãi lại. Giọng điệu gay gắt của Vương Tuyết Nha đã chọc Hàn Điềm Điềm khó chịu.
"Chuyện này không liên quan đến tôi, cậu lườm tôi làm gì?"
Vương Tuyết Nha lúng túng: "Xin lỗi xin lỗi, tôi ngạc nhiên quá nên nói vậy. Không phải cố ý nói cậu."
Hàn Điềm Điềm cũng đã bình tĩnh hơn.
"Ngạc nhiên cái gì? Cậu ở trong đội còn không biết sao? Lâm Phán có chỗ dựa, đầu giống với chúng ta. Nhưng cô ta cũng có năng lực, tự dựa vào thực lực để lấy danh hiệu thí sinh hạt giống số một."
"Ừm." Vương Tuyết Nha khó chịu như bị mắc xương, cô rất muốn cãi lại nhưng Trì Nguyệt không cho cô nói, chỉ có thể kìm nén.
"Đừng thấy ngạc nhiên, còn rất nhiều chuyện mà các cậu không biết đấy." Hàn Điềm Điềm liến thoắng kể rất nhiều chuyện, đều là mấy tin tức ngầm không biết lấy đâu ra.
Thang Bình không nghe được nữa, nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay cô ta: "Chúng ta quan tâm bản thân là được, đừng nói những thứ này. Để người ta nghe được cũng không hay."
Nơi có nhiều con gái cũng có nhiều tin đồn.
Trong tổ chương trình nhỏ này có tận 60 cô gái, có vẻ rất thích hợp trình diễn "phim cung đấu thời hiện đại", người thông minh đều khiêm tốn cẩn thận.
Thang Bình cũng là người sợ gây rắc rối.
Hàn Điềm Điềm được nhắc nhở như vậy, thấy Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha vẫn im lặng, có lẽ cũng cảm thấy mình nói quá nhiều, dù sao mọi người cũng chưa thân thiết đến mức có gì nói nấy.
Để che giấu vẻ mất tự nhiên, cô ta hắng giọng, gắp đồ ăn: "Tôi chỉ nghe người ta nói, cũng không biết thật giả. Các cậu cứ coi như chưa nghe gì hết."
Trì Nguyệt mỉm cười: "Ừ, ăn cơm đi."
...
Ăn cơm xong được nghỉ một tiếng.
Trì Nguyệt về phòng ký túc giặt quần áo, Vương Tuyết Nha lấy lý do đi vệ sinh, vụиɠ ŧяộʍ trốn đi gọi điện thoại.
"A lô! Anh Trịnh?"
"... Có chuyện gì sao?" Hiển nhiên Trịnh Tây Nguyên không ngờ cô lại gọi điện thoại cho mình.
"Anh đang bận à?" Vương Tuyết Nha nói thẳng: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh có tiện không?"
Trịnh Tây Nguyên hơi do dự: "Tôi đang ở văn phòng, lần trước cô đã đến đây rồi, lên đây rồi nói."
Hôm đó Vương Tuyết Nha đi nhờ xe Trịnh Tây Nguyên về Cát Khâu, đã ngồi chờ anh ta trong văn phòng đó. Cô quen cửa quen nẻo vụиɠ ŧяộʍ đi lên.
Cửa văn phòng mở toang, chỉ có một mình Trịnh Tây Nguyên ngồi dài trên ghế, lười biếng xem điện thoại, không biết đang làm việc hay đang chơi game.
"Anh Trịnh." Vương Tuyết Nha gõ cửa đi vào, đóng cửa rồi đứng dựa lưng vào đó, sắc mặt chán nản: "Vì sao lại hoãn thi đấu đến tuần sau?"
"Hả?" Trịnh Tây Nguyên ngước mắt nhìn cô rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, thờ ơ hỏi: "Sao thế?"
Vương Tuyết Nha khó chịu nói: "Vì Lâm Phán chưa khỏe hẳn nên hoãn thi đấu đến tuần sau à? Các anh có ý gì? Đây là trận đấu của Trì Nguyệt, Lâm Phán có bị loại đâu, bây giờ còn chờ cô ta khỏe hẳn, chẳng phải đang bắt nạt Trì Nguyệt sao? Tôi không thể nào hiểu được."
Cô đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh ấy, muốn anh ta trả lời kiểu gì?
"Đây là quyết định của tổ chương trình sau khi bàn bạc kỹ càng."
Trịnh Tây Nguyên chỉ có thể nói qua loa một câu, anh ta nhìn khuôn mặt nhăn nhó sắp biến thành cái bánh bao, mỉm cười an ủi: "Cô đừng suy nghĩ lung tung, tổ chương trình đã cân nhắc mọi mặt, không phải đang bắt nạt Trì Nguyệt... Không phải bọn tôi đang lo lắng cho sức khỏe của cô ấy sao?"
"Lo lắng cái gì, Trì Nguyệt rất khỏe."
"Không phải cô ấy bị ngã à?"
"... Đầu gối bị xước cũng ảnh hưởng được sao?"
"Ồ, vậy à, chắc bọn họ không hiểu rõ tình hình."
Vương Tuyết Nha đã nhận ra Trịnh Tây Nguyên đang nói qua loa cho xong, cô nhìn anh chằm chằm, giọng điệu nặng nề: "Nghe nói anh Kiều đích thân ra lệnh vì Lâm Phán. Có chuyện này không?"
Trịnh Tây Nguyên giật mình, anh ta để điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: "Cô nghe ai nói?"
"Mọi người đều nói vậy."
"Nói bậy! Sao có thể?" Trịnh Tây Nguyên nghiệm mặt mắng đám con gái nhiều chuyện này, sau đó mỉm cười bảo vệ Kiều Đông Dương: "A Kiều không quan tâm những chuyện này, anh ấy sẽ không làm vậy."
"Vậy là ai?"
Vương Tuyết Nha là một cô gái bướng bỉnh, có thể thấy rõ điều này từ việc nhặt ống kính lần trước, khi cô đã quyết định chuyện gì thì chắc chắn phải hỏi rõ ràng.
Trịnh Tây Nguyên nhíu mày: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tổ chương trình đã bàn bạc và quyết định..."
"Anh nói dối!" Vương Tuyết Nha ngây thơ chứ không ngốc: "Tối qua chúng tôi huấn luyện đến tận chín giờ, huấn luyện viên Lưu đến thông báo hôm nay Trì Nguyệt sẽ phải thi đấu, dặn cô ấy chuẩn bị sẵn sàng, sao sáng hôm nay lại đổi ý? Chẳng lẽ đêm qua tổ chương trình các anh đi họp với quỷ?"
Trịnh Tây Nguyên đau đầu.
"Cô gái nhỏ, không, cô Vương... Chuyện này không phải do tôi quyết định, cô mau về nghỉ ngơi đi, chiều nay còn phải huấn luyện."
"Không." Lúc Vương Tuyết Nha cố chấp sẽ không dễ lừa: "Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ đi hỏi anh Kiều."