Ngày mai sẽ tiếp tục quá trình ghi TV hình Người Đi Dưới Trời Sao. Chiều hôm nay các thí sinh Trời Sao phải rời khỏi khách sạn, ngồi xe buýt của tổ chương trình về Thành phố hàng không vũ trụ, chuẩn bị cho phần huấn luyện và thi đấu tiếp theo.
Hai giờ chiều, mấy chiếc xe buýt đã đậu sẵn trước cửa khách sạn Cát Khâu, các thí sinh đều cầm hành lý lần lượt lên xe.
Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha vẫn ở trong phòng khách sạn, đứng trước cửa sổ nhìn mọi người rời đi.
"Nguyệt Quang Quang." Vương Tuyết Nha nhìn cô, thấy cô không nhúc nhích tí nào, lại khẽ kéo cánh tay cô: "Sao cậu lại xin nghỉ ốm? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?"
Sáng nay cô vừa bôi thuốc lên đầu gối Trì Nguyệt, dù cô ấy chỉ bị xước một chút cũng khiến cô thấy rất đau lòng, bây giờ thấy tâm trạng của cô ấy không tốt, cô lại càng lo lắng hơn.
Vương Tuyết Nha trợn to mắt, túm chặt cánh tay cô, đỡ cô vào trong: "Cậu sao thế?"
Trì Nguyệt híp mắt lại, cô xòe tay ra ngắm nghía bàn tay, mỉm cười bí hiểm: "Tối nay mình dẫn cậu đi bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ."
"Hả? Bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ?" Vương Tuyết Nha ngơ ngác: "Bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ nào?"
"Ai nɠɵạı ŧìиɦ thì bắt kẻ đó!"
Trì Nguyệt ở trong khách sạn suốt buổi chiều, kiểm tra, tính toán doanh thu trong cửa hàng trực tuyến của cô và Vương Tuyết Nha, sau đó bàn bạc một vài vấn đề trong cửa hàng offline với Thiệu Chi Hành, không hề có vẻ muốn đi bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ. Vương Tuyết Nha hưng phấn chờ đợi một lúc lâu cũng dần nản lòng, nằm trên giường chơi mấy ván Vương Giả Vinh Diệu, lại đi ăn mấy con gà*, dò hỏi Trì Nguyệt mấy lần nhưng vẫn không được nói cho biết.
Đến buổi tối, Trì Nguyệt không đi ra ngoài ăn cơm mà gọi đồ ăn về phòng.
Vương Tuyết Nha mong chờ, không ngừng đi đến trước cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài: "Chị gái nhỏ, cậu đã bận xong chưa?"
Trì Nguyệt ngồi trước máy tính: "Vẫn chưa."
Vương Tuyết Nha: "Vậy chúng ta có đi bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ hay không đây?"
"Còn chưa đến giờ."
"..."
Chờ mãi đến mười giờ tối, Vương Tuyết Nha nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, Trì Nguyệt đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.
"Cậu dậy thay quần áo đi."
"Đi đâu?" Vương Tuyết Nha ngồi bật dậy: "Đi bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ sao?"
Trì Nguyệt mỉm cười, ném áo khoác cho cô: "Ừ, nhanh thay quần áo đi, ăn mặc thật xinh đẹp vào!"
Trì Nguyệt mỉm cười thoải mái: "Cậu phải ăn mặc thật đẹp, lúc cãi nhau mới có khí thế."
"Được... Mình nghe cậu!"
Trì Nguyệt dẫn theo Vương Tuyết Nha đi ra ngoài gọi xe, đến một nhà nghỉ khác trong huyện Cát Khâu.
Cô gái lễ tân tưởng bọn họ đến ở trọ, rất nhiệt tình hỏi thăm.
Trì Nguyệt do dự lấy thẻ căn cước ra thuê một phòng, sau khi lấy được thẻ phòng lại không đi lên phòng, cô chỉ vào hàng ghế sofa ở đại sảnh: "Chúng tôi ngồi đây chờ bạn một chút nhé."
Cô lễ tân: "Xin mời."
Vương Tuyết Nha nhìn cô khẽ hỏi: "Chúng ta chờ ai thế?"
Trì Nguyệt không trả lời, chỉ kéo cô ngồi xuống ghế sofa: "Lát nữa cậu sẽ biết."
Trong nhà nghỉ rất yên tĩnh, hai người đợi khoảng mười mấy phút mới thấy một người đẩy cửa đi vào.
Đó là một người đàn ông trung niên xa lạ, anh ta hốc hác phờ phạc, không cầm theo hành lý.
Vương Tuyết Nha nghi ngờ nhìn Trì Nguyệt, khi thấy cô đi về phía người này thì lại càng ngạc nhiên hơn: "Nguyệt Quang Quang?"
"Anh Lý đúng không?" Trì Nguyệt mỉm cười: "Tôi là Vương Nguyệt. Đây là em gái của tôi – Vương Tuyết Nha, bạn gái Phạm Duy."
Vương Tuyết Nha: "..."
Cô lại biến thành bạn gái của Phạm Duy từ lúc nào?
Vương Tuyết Nha không biết Trì Nguyệt định làm gì, chỉ có thể phối hợp với cô.
"Chào anh, anh Lý."
"Chào các cô."
Người đàn ông trung niên này là Lý Quân Bồi – chồng Thẩm Á Lệ. Vì tính chất công việc của Thẩm Á Lệ nên hai vợ chồng này ở cạnh thì ít xa cách thì nhiều, bọn họ có một đứa con chung. Hai người giống những cặp vợ chồng đã kết hôn và gắn bó nhiều năm, có ơn, có nghĩa nhưng tình cảm đã không còn mặn nồng.
Trì Nguyệt là người hẹn Lý Quân Bồi đến đây, nếu không nói Vương Tuyết Nha là bạn gái Phạm Duy sẽ khiến anh ta nghi ngờ.
Nếu Vương Tuyết Nha lấy thân phận bạn gái cũ để đi bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɦ tính chất mọi việc sẽ khác, nhưng Lý Quân Bồi lại khác.
"Cô Vương, cô chắc chắn vợ tôi và Phạm Duy đang ở đây sao?"
Trong lúc đang nói chuyện, người đàn ông trung niên này cảnh giác nhìn quanh một vòng, từ vẻ mặt của anh ta có thể thấy anh ta không tin Thẩm Á Lệ sẽ lựa chọn một nhà nghỉ thế này.
Với thói quen tiêu xài của Thẩm Á Lệ, cô ta sẽ không ở lại nơi thế này.
Nhưng bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt, bọn họ không tiện ở lại khách sạn Cát Khâu...
Trì Nguyệt mỉm cười: "Anh Lý, anh đừng vội. Tôi có nói thế nào anh cũng không tin, anh tự lên xem sẽ hiểu rõ mọi chuyện."
Lý Quân Bồi cau mày, thể hiện rõ vẻ đề phòng với người xa lạ.
Trì Nguyệt kéo tay Vương Tuyết Nha: "Nếu không vì em gái của tôi, tôi cũng không có hứng thú với việc nhà các anh... Thế nhưng ai bảo Phạm Duy động đến em gái tôi chứ? Người nhà tôi gặp phải chuyện thế này thì sao tôi nhịn được? Nếu anh Lý muốn tiếp tục chịu đựng, vậy cứ coi như anh chưa từng đến đây, chúng tôi tự lên đó."
Anh ta lặn lội đường sá xa xôi đến đây, mọi việc đã bày ra ngay trước mắt, dù anh ta còn do dự nhưng vẫn muốn đi lên xem thử.
Không một người đàn ông nào muốn bị cắm sừng.
Trì Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của Lý Quân Bồi, chỉ cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút, anh ta sẽ thỏa hiệp thôi.
Anh ta nhìn hai cô chằm chằm, cuối cùng không hỏi gì nữa: "Đi thôi, tôi đi cùng hai CÔ."
Ba người im lặng bước vào thang máy.
Đến tận lúc này Vương Tuyết Nha mới biết kế hoạch của Trì Nguyệt, cô vừa giật mình vừa căng thẳng, thậm chí còn trách cô ấy vì không nói trước với mình. Thế nhưng Trì Nguyệt vô cùng bình tĩnh, dường như cô đã nắm chắc, lúc thang máy đến tầng bốn cô còn hỏi Lý Quân Bồi.
"Anh Lý, nếu vợ anh ở bên trong, anh định giải quyết thế nào?"
Hiển nhiên Lý Quân Bồi vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này hoặc là vẫn còn do dự.
Anh ta cau mày nhìn Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt nhận ra đây là một người đàn ông thành thật chất phác, không cùng đẳng cấp với người phụ nữ nham hiểm kia, có thể thấy anh ta có địa vị thế nào trong gia đình. Liệu Lý Quân Bồi có can đảm đối đầu chính diện với Thẩm Á Lệ hay không đây...
"Ôi!"
Trì Nguyệt thấy anh ta im lặng như vậy thì cũng đã đoán được câu trả lời.
"Anh Lý, có một vài việc chắc anh vẫn chưa biết, tôi không muốn nói nhưng thấy anh thế này, tôi thật sự không nỡ lừa gạt anh."
Lý Quân Bồi ngơ ngác: "Chuyện gì?" ?