Thẩm Á Lệ là đối thủ mạnh nhất mà cô từng gặp phải trong cuộc đời của mình. Cô ta không chỉ giỏi ngầm giở trò, hơn nữa còn chơi rất có chừng mực. Cô ta sẽ không kích động muốn làm gì thì làm, để sự thù hận điều khiến lý trí của mình. Thẩm Á Lệ hiểu rõ phải làm thế nào để khiến cô thấy ghê tởm, lại không để người khác bắt được nhược điểm.
Bồi thường sao? Cô ta không quan tâm điều này, còn Trì Nguyệt lại như bị ruồi nhặng quấn lấy.
"Câu châm ngôn kia rất chính xác. Thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân."
Thẩm Á Lệ không chỉ là một kẻ tiểu nhân, còn là một kẻ tiểu nhân rất giỏi giở trò.
Xe ô tô đỗ trong sân của đồn cảnh sát, Thiên Cẩu ngoan ngoãn chờ trong xe, nó vừa thấy Trì Nguyệt ngồi lên xe đã chào hỏi: "Kiều đại nhân, chị gái nhỏ Trì Nguyệt, hệ thống xe ô tô trí năng đã chuẩn bị sẵn sàng, xin hãy nói cho tôi biết đích đến."
Thiên Cẩu: "Vâng. Kiều đại nhân."
Chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Thiên Cầu lái xe rất ổn định, cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện: "Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, tôi quét hình thấy hôm nay tâm trạng cô không tốt. Xin hỏi là hệ thống của cô chịu sự tấn công khiến cô tức giận, hay là tác động tâm lý khiến tâm trạng không tốt? Hoặc là nhân tố sinh lý khiến hệ thống quản lý tâm trạng của cô bị trục trặc..."
Trì Nguyệt: "... Nói tiếng người."
Thiên Cẩu: "Người máy không phải người."
Trì Nguyệt: "Nói những lời mà con người hiểu được."
"Ồ." Thiên Cẩu tức giận nói: "Là tên ngu nào chọc cô không vui?"
Trì Nguyệt muốn cười lại không cười nổi, khóe môi giật giật, vẻ mặt kỳ quái.
"Mày làm thế nào để đánh giá loài người có tâm trạng tốt hay xấu?"
Trì Nguyệt lập tức cảm thấy hứng thú, cứ nghĩ đến việc cô sắp có một người máy riêng lại thấy vui vẻ hơn nhiều.
"Người máy ngày nay đều thông minh như thế sao?"
"Tất nhiên là không." Thiên Cẩu nói: "Lúc tôi ở trong phòng thí nghiệm, ba ba lập trình đã dùng phép tính trí tuệ nhân tạo, cho tôi quan sát hàng nghìn tình huống trao đổi trò chuyện khác nhau của con người và cách thay đổi biểu cảm, vì ba ba lập trình muốn dạy tôi phân tích cảm xúc loài người thật chuẩn xác nên đã làm rất nhiều việc. Tôi phải trải qua quá trình học tập khá dài, người máy bình thường không làm được, tôi không phải người máy bình thường."
Thiên Cẩu: "Tôi biết chứ, nhưng nó không thể thay thế tôi. Tôi là trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ bất thường."
Rốt cuộc nó đã học cái thói cao ngạo này từ ai thế?
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương đang im lặng, cố ý trêu chọc Thiên Cẩu: "Nó có thông minh hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đáng yêu là được. Điều quan trọng nhất là, ngày nào nó cũng ở cạnh tao, bọn tao là bạn thân thiết nhất."
Thiên Cẩu: "Tôi cũng có thể ở cạnh cô mỗi ngày."
Trì Nguyệt nghiêng đầu: "Nhưng mày là thú cưng AI của anh Kiều, rốt cuộc mày có thể ở cạnh tao không vậy?"
Thiên Cẩu lắc lư cái đầu to, nói như đúng rồi: "Thú cưng AI là thú cưng trung thành nhất trên thế giới, tôi không thể phản bội Kiều đại nhân. Nhưng vì tình yêu của mình, tôi sẽ xin phép Kiều đại nhân để cô sống chung với chúng tôi, vậy chúng ta có thể ở cạnh nhau mỗi ngày."
Người máy đúng là người máy, suy nghĩ bảo thủ, ngây thơ đến mức ngốc nghếch.
Trì Nguyệt mỉm cười: "Thôi, tao ở với người máy của tao thì hơn! Không làm phiền thế giới hai người..."
Thiên Cẩu không trả lời cô mà quay sang nói với Kiều Đông Dương: "Kiều đại nhân, Kiều đại nhân. Tôi muốn xin cho bạn gái tôi được sống cùng tôi."
Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt liếc nhìn nhau.
Trì Nguyệt bật cười, Kiều Đông Dương mặt nặng mày nhẹ: "Sắp xếp lại ngôn ngữ của mày xem nào!"
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, tôi muốn xin phép để chị gái nhỏ Trì Nguyệt sống chung với chúng ta."
Trì Nguyệt: "?" Nó nảy số nhanh thế cơ à?
Trì Nguyệt cảm thấy trong lòng bớt khó chịu hơn, cô khoanh tay cười híp mắt.
Kiều Đông Dương thấy cô vui vẻ thì cũng bật cười: "Nếu cô ấy đến ở chung, mày là AI của tao hay AI của cô ấy?"
Thiên Cẩu: "Đương nhiên là..."
"Thiên Cẩu!" Kiều Đông Dương ngắt lời nó: "Vấn đề này vô cùng quan trọng, mày suy nghĩ cho cẩn thận rồi lại trả lời tạo. Mày chỉ có một cái mạng, nên biết trân trọng mạng sống."
Đây không phải là uy hiếp à?
Lại còn đi uy hiếp một người máy nữa.
Trì Nguyệt buồn cười, cũng rất muốn biết người máy sẽ trả lời vấn đề chết người này như thế nào.
Thiên Cẩu suy nghĩ mất một lúc: "Tôi là AI của hai người."
"..." Nó muốn làm phản chắc?
Kiều Đông Dương đang muốn nổi giận, Thiên Cẩu đã non nớt nói: "Tôi yêu hai người."
Cô lại được người máy tỏ tình.
Trì Nguyệt nhìn cái đầu to của Thiên Cẩu, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Thiên Cẩu không có ý thức như con người, nó chỉ là một người máy được điều khiển bởi một chương trình, mỗi một câu nói của nó đều do chương trình mô phỏng lại tình hình giao tiếp của loài người, nhưng có vẻ nó hiểu rõ cảm xúc và tuân thủ quy tắc hơn cả loài người.
"Cảm ơn mày, Thiên Cẩu." Trì Nguyệt cúi người xuống hỏi nhỏ: "Mày thật sự yêu tao sao?"
"Người máy không nói dối."
"Được. Vậy mày làm giúp tạo một chuyện đi."
"Cô nói đi." Thiên Cẩu trả lời rất rành mạch: "Tôi tình nguyện làm mọi việc cho cô, miễn là được Kiều đại nhân đồng ý."
Trì Nguyệt lườm Kiều Đông Dương: "Nếu không có câu sau thì tốt biết bao."
Kiều Đông Dương: "Nếu không có câu sau thì nó đã chết rồi."
Trì Nguyệt: "..."
Thiên Cẩu: "Tôi hiểu sự thật này, nhưng tôi vẫn thường xuyên làm phản."4
Trì Nguyệt cười ha ha: "Tao nghiêm túc đây. Thiên Cẩu, giúp tạo việc này đi, chỉ mày mới có thể giúp tao thôi."
Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn về phía Trì Nguyệt: "Hình như không phải chuyện tốt."
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, tôi nên đồng ý hay là đồng ý, hay là đồng ý?".