Tất cả mọi người ở trong hội trường đều bị Thiên Cẩu hấp dẫn sự chú ý.
Ánh đèn trong hội trường cũng tập trung lên sân khấu khiến bên cầu thang mà Trì Nguyệt bước xuống khá tối.
Lúc cô ngã xuống, khán giả đang vỗ tay cho Thiên Cẩu, không ai nghe thấy cô khẽ kêu lên cùng với tiếng vải bị xé rách, cho đến khi Kiều Đông Dương vội vàng chạy đến từ phía sau, mới có người giật mình nhận ra.
"Trì Nguyệt!" Kiều Đông Dương chạy đến bên cạnh cô, chỉ nhìn thoáng qua đã nhanh chóng cởϊ áσ vest che kín người cô: "Em có sao không?"
Bậc thang này không cao, Trì Nguyệt chỉ ngã khoảng ba bốn bậc, đầu gối bị va đập một chút, trên người không bị xây xát, lúc này đầu óc cô rất tỉnh táo. Cô không phải người bộp chộp sẽ giẫm vào làn váy trong lúc bước đi, chắc chắn vừa nãy có người giẫm vào váy cô.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn thoáng qua.
Trên sân khấu, Thiên Cẩu còn đang diễn kịch mua vui, phần lớn khán giả đều không hề hay biết chuyện đang diễn ra ở bên này, đều bị Thiên Cẩu chọc cười, có một vài người ngồi ở phía này thấy được muốn đứng lên xem, thậm chí có người cầm điện thoại định chụp ảnh đều bị nhân viên công tác ngăn cản, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi không sao."
Trì Nguyệt vịn cánh tay Kiều Đông Dương để đứng lên: "Chỉ là lưng váy hơi bị rách."
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Làm hỏng váy rồi sao?"
"Chắc vậy." Trì Nguyệt bình tĩnh trả lời, cô bình tĩnh đến mức Kiều Đông Dương không biết nên tức hay nên cười.
Một cô gái không khóc lóc vì bị ngã rách váy trong lúc rời khỏi sân khấu đã giỏi lắm rồi, nhưng mấy ai có thể giống cô, cứ như không hề liên quan đến mình...
Trì Nguyệt gật đầu, cúi xuống nhìn áo của anh: "Cứ mặc thế này đi ra ngoài sao? Bị người khác nhìn thấy thì phải giải thích thế nào?"
Kiều Đông Dương: "Tôi cần giải thích với ai? Đi, tôi đi với em."
Dáng người anh cao ráo, Trì Nguyệt mặc chiếc áo vest này có thể che đến tận mông, vô cùng an toàn, không sợ bị lộ hàng. Trì Nguyệt yên tâm đi theo anh, âm thầm đi vào nhà vệ sinh ở hậu trường.
Mấy nhân viên công tác nhìn nhau, không biết phải giải quyết thế nào.
Chiếc váy cô đang mặc là kiểu váy hở lưng, chiếc váy không bị rách nhiều lắm nhưng lại nằm ngay phần eo, nếu không mặc áo khoác có lẽ sẽ lộ cả phần mông.
Trì Nguyệt nhìn vào trong gương kiểm tra, buộc lại phần bị rách đảm bảo sẽ không bị tuột ra, sau đó mặc áo khoác của Kiều Đông Dương, bình tĩnh đi ra ngoài.
"Không sao chứ?"
Trì Nguyệt kéo áo vest, ánh mắt lạnh lùng: "Có thể xem video tôi bị ngã xuống không?"
Hai người quen biết lâu như vậy, bây giờ cũng khá ăn ý. Kiều Đông Dương nhận ra vẻ mặt cô hơi kỳ lạ, lập tức nhận ra vấn đề, khuôn mặt đẹp trai tối sầm lại: "Tôi đi tìm Trịnh Tây Nguyên!"
"Không cần vội." Trì Nguyệt ngăn cản anh: "Anh dặn anh ta chú ý giữ lại video là được. Chờ lễ trao giải kết thúc rồi nói."
Lễ trao giải tối nay rất quan trọng với Người Đi Dưới Trời Sao, việc của Thẩm Á Lệ đã tạo ra sự ảnh hưởng nhất định cho hình ảnh của tổ chương trình, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa sẽ dễ bị người ta tung lên mạng kiếm chuyện.
Kiều Đông Dương hiểu ý cô: "Không ngờ em còn biết quan tâm việc chung."
Trì Nguyệt hắng giọng: "Đừng gây thêm rắc rối cho người khác."
Kiều Đông Dương: "Tôi không phải người khác."
"Không chỉ anh. Đây là tâm huyết và sự cố gắng của vô số người."
Có thể nói hành động này rất hiểu chuyện, nhưng Kiều Đông Dương thích vẻ ngổ ngáo ngang tàng của Trì Nguyệt hơn, khi thấy Trì Nguyệt nhẫn nhịn thế này, anh lại thấy khó chịu.
"Em biết tôi không quan tâm những thứ này, dù có phá hỏng chương trình cũng đã sao?"
"Anh không quan tâm, nhưng anh Trịnh quan tâm chứ?"
Đây không phải vấn đề có thể kiếm tiền hay không, là danh tiếng và tầm ảnh hưởng của Hạo Quang. Kiều Đông Dương là người làm về công nghệ, anh không quan tâm dư luận và cũng có thể mặc kệ tin đồn, cuộc sống của anh sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng Trịnh Tây Nguyên lăn lộn trong giới truyền thông, sau này vẫn sẽ bước đi trên con đường này, không thể khiến anh ta khó xử.
"Cứ chờ đến khi lễ trao giải kết thúc đi."
"Em là hàng pha ke à?" Kiều Đông Dương không vui: "Từ khi nào em lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy?"
Trì Nguyệt lườm anh: "Sao lại chua thế nhỉ? Ừ, anh có ngửi thấy không?"
Kiều Đông Dương đưa tay ra vỗ cái bộp vào trán cô.
"Nghe em."
Lễ trao giải vẫn diễn ra như bình thường, dường như chưa từng xảy ra khúc nhạc dạo ngắn ngủi đó.
Trì Nguyệt không quay về hội trường nữa mà đi đường vòng về phòng, sau khi thay quần áo xong, cô ngồi ngắm chiếc váy một lúc, đột nhiên thấy hơi đau lòng.
Một chiếc váy đắt tiền lại bị hỏng như vậy.
Lúc Kiều Đông Dương quay về chỗ ngồi, lễ trao giải đã sắp kết thúc.
Trịnh Tây Nguyên nhận được tin nhắn của anh lập tức chạy đến, lúc này đang ngồi chờ trên ghế của Trì Nguyệt, chỗ ngồi của Kiều Đông Dương lại ở bên trái Trì Nguyệt - chính là cái ghế không tên kia.
Anh không thèm nhìn Trịnh Tây Nguyên, im lặng ngồi xuống.
"A Kiều, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao Trì Nguyệt lại bị ngã?" Trịnh Tây Nguyên thấy anh đang khó chịu thì trái tim nhảy lên cổ họng, sợ lại làm mất lòng ông lớn sáng nắng chiều mưa này.
Sau khi xảy ra chuyện của Thẩm Á Lệ, đến tận bây giờ Kiều Đông Dương vẫn chưa nguôi giận, nếu Trì Nguyệt lại xảy ra chuyện gì, Trịnh Tây Nguyên cảm thấy mình có quỳ xuống xin tha cũng khó lòng được tha tội.
"Cậu hỏi tôi?" Kiều Đông Dương đánh giá anh ta.
"Cái này, em không hỏi anh thì hỏi ai? Anh cũng biết em là một tên đầu đất mà, ngoại trừ vẻ đẹp trai thì không có ưu điểm gì nữa." Trịnh Tây Nguyên cợt nhả để xoa dịu bầu không khí.
"Cậu giỏi khoe khoang quá nhỉ? Nếu lúc cậu làm việc cũng đáng tin như thế thì đã sớm thành người rồi."
"..." Mẹ nó, thật quá đáng!
Trịnh Tây Nguyên im lặng lườm anh, tụt hết cả hứng.
Kiều Đông Dương: "Cậu là người sắp xếp nhân viên công tác trong lễ trao giải?"
"Đúng vậy!" Trịnh Tây Nguyên nói xong, lại vội vàng phủ nhận: "Không phải em tự sắp xếp, là cấp dưới sắp xếp."
Kiều Đông Dương cảm thấy hai điều này chẳng khác gì nhau, dù sao cũng là trách nhiệm của anh ta, vấn đề lớn nhất của Trịnh Tây Nguyên là không biết cách dùng người.
"Quay về điều tra thêm đi, đừng để người ta nắm mũi dắt đi nữa. Thích ăn no chờ chết cũng không sao, nhưng phải quý trọng mạng sống. Đừng để một ngày nào đó bị người ta gϊếŧ chết cũng không biết hung thủ là ai... Đến lúc đó tôi giúp cậu kiểu gì? Chờ cậu báo mộng à?"
Trịnh Tây Nguyên: "..."
Cái tên này quá độc mồm!
Anh và Trì Nguyệt đều là loại người độc mồm, nếu hai người này thật sự ở bên nhau, anh ta còn đường sống nữa sao?
Trịnh Tây Nguyên bó tay toàn tập, thở hắt ra: "A Kiều, anh cũng biết em chỉ có một ưu điểm là quá tốt bụng, thật sự không biết những việc này. Nhưng anh yên tâm, em đảm bảo sẽ tìm ra người này cho anh."
Kiều Đông Dương lười biếng: "Tốt nhất là vậy."
Hai người nói rất nhỏ, Trương Tương Quân nhìn sang hai lần, vẫn không nói gì.
Cho đến khi lễ trao giải kết thúc, Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương chuẩn bị ra về, cô ta mới thản nhiên đứng lên, mỉm cười chào hỏi Trịnh Tây Nguyên.
"Anh Trịnh, đã lâu không gặp."