Cô gái này thật xấu tính.
Sao anh lại thích có chứ?
Kiều Đông Dương nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trì Nguyệt, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng chưa đến ba giây đã hết.
Đây không phải là loại thử thách mà anh muốn sao? Chỉ cần ở bên cô gái thú vị này, quãng đời còn lại sẽ không nhàm chán, đến già cũng không bị bệnh Alzheimer.
Ừ, đây là chuyện tốt.
Sau khi Kiều Đông Dương tự thuyết phục bản thân thì thản nhiên mỉm cười: "Đúng vậy, nhà họ Kiều phá sản rồi, em có nuôi tôi không?"
Trì Nguyệt nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi nuôi anh!"
Kiều Đông Dương: "?"
Anh nhìn cô như đang nhìn một con quái vật. Trì Nguyệt lại rất nghiêm túc, không hề có vẻ đùa giỡn.
"Em mạnh miệng nhỉ?" Kiều Đông Dương bật cười, cảm thấy hành động của mình trong hai ngày qua thật sự quá kỳ quặc, ngây thơ đến khó tin: "Được. Vậy tôi cố gắng chống đỡ trước đã, chỉ mong một ngày nào đó em sẽ nuôi tôi."
Kiều Đông Dương bình tĩnh mỉm cười: "Em phải biết rằng, tôi muốn phá của cũng khó. Lúc tôi chơi người máy cũng chỉ nghĩ đến việc tiêu tiền. Ai ngờ, lại kiếm được mấy chục tỷ..."
Trì Nguyệt: "..."
Anh đúng là "gợi đòn"!
Cô lắc đầu: "Hôm nay không nói chuyện được nữa."
Kiều Đông Dương cau mày, mỉm cười vuốt tóc: "Em về nhà thế nào?"
Trì Nguyệt cúi đầu uống nước: "Rất tốt."
Kiều Đông Dương thấy trên đầu cô có mấy sợi tóc bị rối, chứng ám ảnh cưỡng chế của anh lại phát tác, không nhịn được đưa tay ra vuốt tóc cô, thản nhiên nói: "Tôi biết mấy vị bác sĩ khá giỏi, nếu cần em có thể sắp xếp lại hồ sơ bệnh án của chị gái rồi gửi sang cho tôi. Tôi sẽ nhờ bọn họ..."
"Trì Nguyệt." Kiều Đông Dương nhìn cô, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơi: "Nếu em cố chấp không đồng ý những việc khác thì tôi còn hiểu được, sao lại không đồng ý việc này chứ? Em có chuyện gì không thể nói cho tôi biết?"
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh.
Một lúc sau, cô khẽ mỉm cười: "Anh Kiều, tại sao anh phải che giấu việc trong nhà anh? Anh có chuyện gì không thể nói cho tôi biết?"
Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại. Trì Nguyệt cúi đầu xuống, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
"Tôi hiểu rồi." Kiều Đông Dương thở dài vuốt tóc, anh kéo ghế lại gần, chậm rãi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi tôn trọng suy nghĩ của em. Vừa rồi tôi nói vậy không phải muốn thăm dò chuyện riêng tư của em, tôi chỉ sợ kéo dài việc chữa trị cho chị em."
Cô đã bình tĩnh lại, cảm thấy mình quá nhạy cảm, sau khi xin lỗi anh còn giải thích: "Cơ thể chị tôi rất khỏe mạnh. Thật ra bệnh tâm lý rất khó chữa, không phải cứ tìm bác sĩ nổi tiếng là giải quyết được. Tôi đã cố gắng hết sức, bây giờ chỉ có thể dựa vào thời gian, dựa vào chị ấy."
"Ừm." Kiều Đông Dương mỉm cười, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô: "Em vất vả rồi."
Cơ thể Trì Nguyệt cứng đờ, cô tưởng cô cứng rắn từ chối ý tốt của anh như thế sẽ chọc anh tức giận, dù không đuổi cô ra ngoài thì sẽ không tỏ ra vui vẻ với cô nữa. Nhưng hôm nay Kiều Đông Dương không hề mắng cô mà còn an ủi cô.
Trì Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, không nhịn được hỏi: "Kiều Đông Dương, anh lại thay đổi hình tượng à?"
"Đúng rồi." Kiều cao ngạo vẫn là Kiều cao ngạo, anh khó chịu hừ lạnh: "Kho hình tượng của anh Kiều rất phong phú, bá đạo, kiêu ngạo, quyến rũ, ác độc, dịu dàng, nóng nảy, văn nghệ, lạnh lùng ít nói, vui vẻ dễ gần, biếи ŧɦái đa nhân cách... Muốn cái gì có cái đó. Mời em đặt hàng!"
Trì Nguyệt bật cười: "Chẳng lẽ kiếp trước tôi đã cứu cả thế giới?"
Kiều Đông Dương nở nụ cười xấu xa: "Coi như em may mắn mới có thể gặp được người như tôi."
"Đúng vậy! Sao tôi lại gặp được một người ngớ ngẩn thế này, luôn xuất hiện đúng lúc tôi không vui để trêu chọc tôi vui vẻ."
"Này, Trì Nguyệt, em đừng quá đáng!" Kiều Đông Dương nghiêm mặt, chỉ vào cô: "Tôi ra lệnh cho em, trong vòng một phút phải nói ba câu dỗ tôi vui vẻ."
Anh Kiều muốn chọc người ta cười vỡ bụng sao?
Đôi môi Trì Nguyệt run rẩy, nhịn cười đến đau cả bụng, nhưng Kiều Đông Dương vẫn rất nghiêm túc.
"Còn ba mươi giây, em nhanh lên!"
Trì Nguyệt hắng giọng, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nhìn anh: "Anh biết vì sao tôi không nhận ra sự thay đổi của anh không?"
Kiều Đông Dương lười biếng: "Vì sao?"
"Vì dù anh mặc gì cũng rất đẹp trai."
Kiều Đông Dương rất thích lời khen này, nụ cười càng vui vẻ hơn: "Em nghĩ vậy thật sao?"
"Đương nhiên. Tôi không nhận ra sự thay đổi của anh, càng không nhận ra anh đã không còn trẻ nữa bởi vì anh mặc đồ thế nào thì anh cũng là anh. Anh là anh Kiều duy nhất trên thế giới."
Kiều Đông Dương vô cùng vui vẻ.
Anh thoải mái, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế của cô: "Cái miệng ngọt ngào còn giỏi ăn nói như thế, em nói thêm mấy câu nữa đi."
"Không." Trì Nguyệt bấm ngón tay: "Vừa đúng ba câu, không thừa cũng chẳng thiếu."
Kiều Đông Dương: "..."
Cô muốn chọc anh tức chết à?
Trì Nguyệt đứng lên: "Muộn rồi, tôi phải về đây. Chán ghê, lại không được gặp Thiên Cẩu."
Để thể hiện rõ sự tiếc nuối, cô còn nhìn quanh một vòng xác nhận không thấy người máy nhỏ, lúc này mới thở dài đi lấy túi.
Kiều Đông Dương im lặng tiễn cô đến thang máy, ngay khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, anh thờ ơ nói một câu: "Nếu em muốn gặp Thiên Cẩu thì sau này phải tốt với tôi một chút. Đừng suốt ngày mỉa mai tôi, đã biết chưa?"
Trì Nguyệt không kịp trả lời anh.
[Đmm đứa nào reup bài này sẽ đẻ con không có c̠úc̠ ɦσα]
Ngày hôm sau rất bận rộn.
Tổ chương trình Người Đi Dưới Trời Sao tổ chức lễ trao giải cho thí sinh chiến thắng Chiến binh đến từ bầu trời ở khách sạn Cát Khâu, đồng thời quảng cáo cho chương trình. Ngày hôm nay, top 6 thí sinh Chiến binh đến từ bầu trời và thí sinh Trời Sao đều tham gia sự kiện.
Vương Tuyết Nha gọi điện thoại cho Trì Nguyệt, nói cho cô biết tổ chương trình cho cô ấy nghỉ hai ngày.
Hai ngày nữa quay về đội, Trì Nguyệt sẽ bắt đầu huấn luyện chung với cô ấy.
Trì Nguyệt không nhận ra được điều gì từ giọng nói của Vương Tuyết Nha, không biết cô ấy đã bỏ qua việc của Phạm Duy chưa. Nhưng cô vẫn chuẩn bị sẵn sàng, dọn dẹp căn phòng thật sạch sẽ, mua đồ ăn vặt mà Vương Tuyết Nha thích ăn. Khi xe buýt của thí sinh Trời Sao đến khách sạn, cô lập tức dẫn Vương Tuyết Nha về phòng mình.
"Mình nhớ cậu quá!"
Trì Nguyệt vui vẻ ôm lấy cô: "Tiểu Ô Nha, chúng ta đi ăn mừng nhé?"
Vương Tuyết Nha không hào hứng lắm: "Ăn mừng thế nào?"
Trì Nguyệt: "Tối nay đi uống rượu?"
"Không được. Chúng ta có quy định không được uống rượu." Vương Tuyết Nha hậm hực ngồi xuống giường, hai chân lắc qua lắc lại, lúc nói chuyện còn hơi mất tập trung.
Trì Nguyệt ngồi xuống: "Cậu chưa vượt qua được sao?"
Vương Tuyết Nha cúi đầu, giọng nói hơi bướng bỉnh: "Đâu dễ như vậy." Cô mỉm cười mỉa mai: "Mình đã đề nghị chia tay nhưng người ta không chịu nhận sai, thề thốt phủ nhận chuyện ngày đó, mình lại không dám nói đến ghi chép đi thuê phòng, sợ bán đứng anh Thiệu... Thế là rõ ràng mình không làm gì sai, lại biến thành người sai."
Việc này cũng do Trì Nguyệt dặn dò, dù sao không thể truy cứu nguồn gốc của ghi chép thuê phòng, sợ anh ta ăn miếng trả miếng.
Thế nhưng tại sao Tiểu ô Nha lại biến thành người sai chứ?
Trì Nguyệt ngơ ngác: "Tên cặn bã kia nói gì với cậu?